Tinh Thần Châu

Chương 998: Minh Hà thần bí




"Ngươi không phải?" Thương Vân Tín sửng sốt, theo sau kinh ngạc nói: "Điều này sao có thể, linh trí ngươi chưa mở, còn chưa tu luyện, làm sao có thể sống được năm mươi vạn năm?"
 
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu cũng ngạc nhiên, tu vi của hắn ở Tiên giới tuy rằng không cao, nhưng một ít thường thức tu hành cơ bản cũng biết. Nếu không phải mãnh thú thuộc hồng hoang dị chủng, hơn nữa còn là một ít mãnh thú cực kỳ đặc biệt, ở thời đại xa xôi trong lúc vô ý cắn nuốt thiên tài địa bảo đã tuyệt tích ở thời hiện nay, mới có thể ở lúc linh trí chưa mở chỉ dựa vào thân thể cường hãn mới có thể sống tới mấy chục vạn năm. Dù là như thế, sống tới năm mươi vạn năm cũng chưa từng nghe nói qua.
 
Dù là những tiên nhân được trường sinh bất tử, cũng chưa nghe nói qua có ai sống được tới hơn trăm vạn năm. Đương nhiên không phải nói chuyện trường sinh bất tử là giả, mà là hưng suy không có định số, dù là ai cũng không cách nào đoán trước sẽ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, giống như trong mình mình có lực lượng nào đó, không cho phép một người vĩnh viễn tồn tại, dù toàn thân của ngươi có kiện toàn, nhưng cũng sẽ xuất hiện đủ loại kiếp nạn mạnh mẽ đoạt đi tính mạng của ngươi.
 
Phổ biến nhất chính là vi chữ "Lợi", hoặc ân oán tình thù đánh đánh giết giết, đây là đầu sỏ cướp đoạt tính mạng của tiên nhân. Có vẻ dù là Tiên Đế Kim Thái đang nắm giữ Tiên giới hiện tại, cùng Minh Hoàng Bạch Khải đang nắm giữ Minh Giới, hai vị này cũng không thấy sống được quá năm mươi vạn năm đi! Cần biết năm mươi vạn năm dài dằng dặc, đối với thời gian chầm chậm trôi qua mà nói, tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
 
"Chuyện này tiểu nhân cũng không biết là vì sao." Thận Vưu thở dài nói.
 
Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một ít hoài nghi, cảm giác hà trai ngọc này một là khoác lác, căn bản không thể sống được thời gian lâu như vậy, hoặc chính là không muốn nói. Ánh mắt Thương Vân Tín như muốn nói, ngươi tiếp tục hỏi hắn thử xem, nói không chừng có thể hỏi ra chút gì đó. Dược Thiên Sầu liếc mắt, giống như muốn nói ta với ngươi là cừu nhân, ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi, làm cho Thương Vân Tín ngưng ế không biết nói gì.
 
Kỳ thực trong lòng Dược Thiên Sầu lại có ý tưởng khác, tính mạng của Thận Vưu bị nắm trong tay lão tử, nếu quả thật có bí mật gì không muốn nói thì nhất định là một đại bí mật, phải biết thì cũng chỉ nên một mình ta biết, dựa vào cái gì cho Thương Vân Tín ngươi cũng biết.
 
Hai bên bờ Minh Hà trầm trầm âm u, thỉnh thoảng có chút lưu quang bay lượn. Thận Vưu chở hai người thuận gió tốc độ không giảm, sóng nước Minh Hà cuồn cuộn liên tục lui nhanh về phía sau, nhưng những cơn sóng phía trước lại tiếp theo mà đến, những cơn sóng không ngừng nghỉ trào dâng.
 
Thương Vân Tín không biết từ khi nào cũng đã ngồi xuống, cùng đưa lưng về Dược Thiên Sầu, hai người yên tĩnh không tiếng động, cảm thụ khí phách hào hùng cùng tang thương của Minh Hà. Phóng mắt ra hai bờ sông, có khi là bình nguyên, có khi là núi cao phấp phồng, có khi lại là sơn cốc u ám, tuy rằng nhìn thấy không rõ lắm, nhưng cảm giác rộng lớn đối với hai người mà nói khiến cho tâm linh mơ hồ có cảm giác rung động, loại cảm giác này thật sự nói không nên lời.
 
Đối với thái điểu mới tới Minh Giới như Dược Thiên Sầu cũng không có gì, cảm thấy Minh Giới hẳn nên có hình dạng này. Ngược lại đã tới Minh Giới mấy lần như Thương Vân Tín lại âm thầm thổn thức cảm khái, không thể tưởng được đi trên Minh Hà cổ xưa cùng đi trên không Minh Giới hoàn toàn là hai loại hương vị, giống như phải đi trên Minh Hà mới thật sự hiểu về Minh Giới, bởi vì mỗi một đoạn đường sông khúc chiết đều do nó cọ rửa mà có, là nó lấy thời gian vô tận năm tháng rửa sạch lắng đọng lại, vẻ đẹp tang thương mà cổ xưa âm u, có lẽ bóng tối mới là vẻ đẹp nguyên thủy chân chính nhất!
 
Đường sông của Minh Hà khi rộng khi hẹp, nhưng địa phương hẹp nhất cũng phải tới vài trăm thước. Dược Thiên Sầu đang chống cằm ngắm phong cảnh đột nhiên hỏi:
 
"Thận Vưu, chỗ rộng nhất của Minh Hà khoảng bao nhiêu?"
 
"Chỗ rộng nhất ở phía trước kia, trước kia ta thử đi qua một lần, nhưng ta đi một chút lại ngừng, thường xuyên biến hóa phương hướng mà đi, cũng đã nhiều năm thời gian." Thận Vưu lại nói tiếp: "Chỉ sợ dùng tốc độ hiện tại của ta, nếu đi không ngừng nghỉ cũng phải ngoài một tháng, mới có thể từ bờ bên này qua tới bờ bên kia, cụ thể rộng bao nhiêu ta cũng nói không rõ ràng."
 
"Rộng như vậy?" Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín đồng thanh kinh hô, thực hiển nhiên Thưong Vân TÚI cũng là lần đầu tiên nghe nói. Hiện tại hai người cơ hồ đều hoài nghi tên Thận Vưu này trời sinh thích nói mạnh miệng, phía trước đã nói mình sống hơn trăm vạn năm, hiện tại lại nói ra một con sông rộng tới như vậy, đây còn là sông sao? Là biển thì còn được.
 
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Ta nói Thận Vưu, ngươi có thể lầm ý của ta, đem chiều dài của Minh Hà biến thành chiều rộng đi! Ta nói chính là khoảng cách trái phải hai bên chúng ta..."
 
"Ha ha! Đại tiên có thể cho ta là lão hồ đồ, nhưng ta còn chưa tới mức dài hay rộng còn không phân biệt được rõ."
 
"Nói đến chiều dài Minh Hà, căn bàn tốc độ của ta bây giờ một tháng còn chưa thể đi tới." Thận Vưu thờ dài nỗi: "Cũng tính từ bây giờ chúng ta đang xuôi dòng mà lên đi! Nếu như một đường thuận lợi, cũng phải nửa tháng mới đến Mộ Quang chi thành. Sau đó lại đi lên một tháng thời gian, mới có thể đến Vô Tận Hắc Nhai, đây là tốc độ nếu có thể đi được thuận lợi bình thường."
 
"Vô Tận Hắc Nhai?" Dược Thiên Sầu quay đầu lại hỏi Thương Vân Tín: "Ngươi biết chỗ đó không?"
 
Thương Vân Tín cũng quay đầu, gật đầu nói: "Có nghe nói qua địa phương như vậy, nhưng cho tới bây giờ không đi qua, nhưng lúc trước tiếp xúc với người trong Minh Giới đều thấy họ rất sợ hãi địa phưong đó, không ai nguyện ý nhắc tới nó quá nhiều."
 
"Nơi đó được xưng là vùng đất hình phạt của Minh Giới, bọn hắn tự nhiên là sợ hãi." Thận Vưu ha ha cười, tiếp tục nói: "Nói đến Vô Tận Hắc Nhai, các ngươi nghe được hai chữ vô tận này, liền có thể tưởng tượng được Minh Hà xỏ xuyên qua đoạn khoảng cách đó cũng đã là không thể tưởng tượng nổi, xuyên qua Vô Tận Hắc Nhai, lại là nơi hắc ám thần bí vô biên vô hạn, sợ rằng không ai biết nơi đó Minh Hà còn có lưu vực dài hơn nữa hay không...
 
Xuất ra từ ngữ cụ thể để so sánh, Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín nhất thời hít sâu một hơi, rốt cục có thể lý giải được chiều dài của Minh Hà là bao nhiêu. Nó dài theo khái niệm là rất dài rất dài, giống như ta nói cho ngươi lời rát xa xôi rất xa xôi, nhưng dài cụ thể bao nhiêu hoặc rất xa xôi bao nhiêu, không ai nói được rõ ràng, đây là chiều dài của Minh Hà.
 
Thương Vân Tín vẫn còn đang khiếp sợ, Dược Thiên Sầu lại đang thất thần, bởi vì trong lời nói của Thận Vưu đang nhắc đến nơi hắc ám thần bí vô biên vô hạn, lời đồn đãi Tất Trường Xuân lúc bị Minh Hoàng đuổi giết đã trốn vào địa phưong kia.
 
Nếu là như vậy cũng không còn cần thiết đi tới Mộ Quang chi thành, dựa theo cách nói của Thận Vưu, trực tiếp đi dọc theo Minh Hà là đến nơi, đợi sau khi xuyên qua Vô Tận Hắc Nhai, sẽ đi tới. Nhưng nói đi thì nói lại, nếu đã là chuyện tiện đường, không ngại đi tới Mộ Quang chi thành kiến thức một chút, nếu có một ngày Thiên Hạ thưong hội phát triển lớn mạnh, tránh không được có giao dịch với nơi đó, chính mình đi dò thám tình huống trước cũng là chuyện tốt, nhưng Vô Tận Hắc Nhai kia...
 
"Thận Vưu, ngươi nói Vô Tận Hắc Nhai là vùng đất hình phạt của Minh Giới là có ý gì?" Dược Thiên Sầu cười nói: "Còn có, ngươi nói bọn hắn tự nhiên phải sợ hãi, nhưng ta nghe ý tứ của ngươi, giống như ngươi không hề sợ hãi!"
 
"
Ha ha!" Thận Vưu cười giải thích: "Minh Giới cũng không phải vững vàng như
 
Tiên giới các ngươi, nơi này hỗn loạn thế nào nói vậy các ngươi cũng đã được nghe nói. Rất nhiều người không an phận sau khi va chạm với Minh Hoàng cung, sẽ bị bắt tới Vô Tận Hắc Nhai để trừng phạt, phong bế đan điền ngươi cho ngươi không thể tự bạo, không thể sử dụng tu vi, cho ngươi ngày đêm không ngừng nghỉ làm đủ loại công việc khổ sai, thẳng đến khi mệt chết mới thôi."
 
"
Loại trừng phạt này đối với phạm nhân mà nói, có thể nói thật sự tàn nhẫn, có thật nhiều phạm nhân chịu không nổi sự giày vò vô tận này, vì thế tự sát. Nhưng nơi này là Minh Giới, cho dù là ngươi tự sát, cũng có biện pháp đem nguyên thần cùng hồn phách của ngươi giam cầm, cho ngươi đúc lại thân thể, cho ngươi mang theo trí nhớ sống lại, tiếp tục nhận giày vò, thẳng đến khi mệt chết mới thôi. Đây gọi là sống không bằng chết, muốn sống không được, muốn chết không thể, Vô Tận Hắc Nhai còn có ý nghĩa, đó là vô tận tra tấn."
 
Lời này nghe được làm Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín im lặng, không thể tưởng được Vô Tận Hắc Nhai lại là ma quật như thế, phương thức xử phạt người như thế quả thật mới nghe lần đầu.
 
Hai người có thể tưởng tượng được phạm nhân bị giải tới nơi đó, trải qua bi thảm giày vò, ngay cả quyền lợi được chết cũng bị chiếm đoạt...Phương thức xử phạt cực kỳ bi thảm như vậy làm hai người ngẫm lại cũng cảm thấy da đầu run lên sợ hãi.
 
"Còn ta vì điều gì mà không sợ Vô Tận Hắc Nhai, chính là thế lực Minh Hoàng cung không có quyền xử phạt Thủy tộc của Minh Hà. Minh Hoàng cung cùng Thủy tộc của Minh Hà có ước định với nhau, không được xâm phạm lẫn nhau, nếu người trên bờ xâm phạm Thủy tộc chúng ta, chúng ta sẽ thông báo cho Minh Hoàng cung, bọn họ sẽ ra mặt thay cho chúng ta. Đồng dạng, nếu Thủy tộc chúng ta xâm phạm người trên bờ, bọn hắn cũng sẽ thông báo cho chúng ta, Thủy tộc chúng ta cũng sẽ cho họ một sự công đạo."
 
"
Chuyện này ta nghe nói qua." Thương Vân Tín chen lời nói: "Đây cũng chính là lý do ban đầu ta kỳ quái vì sao ngươi là Thủy tộc trong Minh Hà lại động thủ đối với chúng ta, hai ta lại không có mạo phạm ngươi."
 
"
Các ngươi là người trong Tiên giới, tự nhiên không có nằm trong sự ước định của Thủy tộc với Minh Hoàng cung...Thận Vưu yếu ớt nói, giọng nói nhỏ hơn không ít. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Thương Vân Tín cùng Dược Thiên Sầu cũng nhịn không được quay đầu nhìn nhau, lý do này thật đơn giản, cũng rất đầy đủ, ai kêu hai người không phải là người của Minh Giới.
 
"Di!" Dược Thiên Sầu đứng lên, nhìn Thương Vân Tín kỳ quái nói: "Cả Minh Giới không phải đều thuộc Minh Hoàng cai quản sao? Vì sao lại ngoại lệ cho Thủy tộc của Minh Hà?"
 
Thương Vân Tín vẫn ngồi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, dù sao nghe nói nếu có người ứong Minh Giới vô cớ động tới Thủy tộc của Minh Hà, Minh Hoàng cung sẽ nghiêm trị, ngay đại bộ phận người trong Minh Giới cũng không biết là vì lý do gì. Nhưng..." Nói xong giờ chân đập lên vỏ sò nói: "Nếu ngươi đã sống nhiều năm như vậy, nói vậy lịch duyệt không phải bình thường mà người trong Minh Giới có thể so sánh. Huống chi ngươi còn là Thủy tộc của Minh Hà, nhất định có thể giải thích cho chúng ta."
 
"
Hắc hắc!" Thận Vưu có vài phần đắc ý cười nói: "Lý do này hẳn là không khó đoán! Nếu không thuộc về Minh Hoàng quản lý, tự nhiên là bởi vì Minh Hoàng quản không nổi."
 
Hai người nghe vậy lại đưa mắt nhìn nhau, lý do này quả nhiên lại rất đơn giản, nhưng cũng thật sự có lý, chỉ là mọi người hiểu được chính vì vậy mới khiến cho mình như lọt vào trong sương mù. Nhưng khi trực diện chân tướng lại phát hiện là không giống như có thể, Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Chẳng lẽ trong Minh Hà còn có cao thủ khiến cho cả Minh Hoàng cũng phải kiêng kỵ?"