"Ô...Ô" Võ Lập Tuyết dùng sức lắc đầu, đem cằm mình thoát khỏi bàn tay của đối phương.
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta lắm sao? Ta có điểm nào kém tên tiểu nhân Dược Thiên Sầu kia?" Yến Truy Tinh lại vươn tay lau nước mắt trên khuôn mặt nàng đi, nói: "Làn da thực mềm mại...Ta không muốn dùng sức mạnh với ngươi, Tuyết nhi! Đáp ứng làm nữ nhân của ta, hắn cho ngươi cái gì, thì ta cũng có thể cho ngươi thứ đó. Mà hắn không thể cho ngươi cái gì, bản thân ta đều có thể cho ngươi. Tóm lại ngươi muốn thứ gì, ta đều có thể cho ngươi."
"Ngô..." Võ Lập Tuyết hung hăng cắn một ngụm lên bàn tay của Yến Truy Tinh, ra sức cắn. Nhưng mà Yến Truy Tinh căn bản không hề phản óng, mặc cho bàn tay của mình bị Võ Lập Tuyết cắn phá, đôi con ngươi trong mắt dần trở nên lăng lệ, bỗng nhiên kéo bàn tay ra, thuận thế tát một cái rõ đau lên mặt Võ Lập Tuyết, nổi giận nói: "Cho ngươi cơ hội ngươi không cần, đây là ngươi tự chuốc lấy thôi!"
Một dấu tay đỏ ửng nhanh chóng xuất hiện ở trên gương mặt trắng nõn của Võ Lập Tuyết, nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Võ gia, nghẹn ngào bi thống nói: "Dược Thiên Sầu, mau tới cứu Tuyết nhi..."
Thanh âm vừa dứt, trước mắt liền xuất hiện hai đạo hồng quang yêu dị, ý thức dần dần sa lầy, quên hết thảy bao nhiêu thống khổ...
Theo hồng quang yêu dị trong mắt Yến Truy Tinh biến mất, cướp lấy chính là đôi con ngươi của dã thú được tháo bỏ gông xiềng, miệng khẽ mở, bảy con linh xà đang quấn trên người Võ Lập Tuyết nhanh chóng quay về, chui vào trong miệng của hắn.
"Ha ha!" Yến Truy Tinh nhìn Võ Lập Tuyết nằm vô lực trước mắt mình, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, âm hiểm nói: "Dược Thiên Sầu, bản thân ta muốn nhìn xem, sau khi nữ nhân của ngươi thuộc về ta, ngươi sẽ có phản ứng gì. Ngươi biết không? Nỗi thống khổ của ngươi sẽ là khoái hoạt lớn nhất trong đời ta, ha ha!"
Dứt lời, tay phải vươn tới cổ Võ Lập Tuyết, đem dây áo trên bả vai kéo xuống. Đúng lúc này, Yến Truy Tinh "a" lên một tiếng kêu đau đớn, vội vàng thuấn di lùi về phía sau. Chỉ thấy từ trên mu bàn tay kéo dài đến cùi trỏ, đã xuất hiện năm lỗ thủng đầy máu, máu tươi dọc theo cánh tay nhỏ xuống tanh tách. Nguồn: http://truyenfull.vn
Yến Truy Tinh không dám tin nhìn về phía Võ Lập Tuyết, chính xác hơn là hắn đang nhìn con ô Nha của nàng không hề chớp mắt. Lúc này nó đang vỗ cánh bay trước người nàng, dường như muốn bảo hộ cho Võ Lập Tuyết bình thường. Lúc vừa rồi, cũng chính con Ô Nha này thừa dịp hắn sơ suất mà nhanh như chóp phát động đánh lén, nếu hắn không kịp phản óng, sợ rằng trên người không chỉ có năm lỗ thủng thôi ah!
Ngắm nhìn năm lỗ thủng trên cánh tay mình, Yến Truy Tinh phi thường kinh ngạc, bằng vào sự cóng rắn của ma thể, một con ô Nha bình thường làm sao có khả năng gây tổn thương được cho mình đây, thoáng híp mắt cần thận đánh giá một phen, lúc này mới phát hiện con chim này cũng không giống với đám ô Nha binh thường, trên đầu nó có ba chiếc lông mao dựng đứng, hơn nữa tầng lông bên ngoài cơ thể màu tím lam sáng bóng, miệng cùng móng vuốt có màu hoàng kim, ánh mắt tràn ngập phong nhận bức người.
"Hóa ra nó là linh thú, ta còn tưởng rằng nó chỉ là một con ô Nha bình thường." Yến Truy Tinh khẽ rung tay lên, một cỗ hắc khí nhanh chóng tản xuất ra, tập trung quanh năm vết thương. Không bao lâu sau, hắc khí dần dần co rút, đảo mắt một cái đã thấy năm lỗ thủng trên cánh tay Yến Truy Tinh liền biến mất, khôi phục về trạng huống bình thường.
"Súc sinh muốn chết!" Yến Truy Tinh quát lạnh một tiếng, năm ngón tay hóa thành hắc trảo, chộp tới phía trước, muốn dùng ma trảo hung hăng bóp chết con ô Nha.
Nhưng ô Nha cũng không phải thứ bỏ đi, nó há mồm phun ra một đoàn liệt diễm màu hồng quất, nhanh chóng phản kích đối thủ. Nhưng đoàn liệt diễm này Yến Truy Tinh còn chưa nhìn vào trong mắt, mặc cho liệt hỏa bao phủ, hắn vẫn như cũ đẩy ma trảo tới phía trước.
Nhưng rất nhanh Yến Truy Tinh đã phát hiện ra, đoàn liệt diễm này có điểm bất thường, ma ứảo vừa bị tầng lửa màu hồng quất bao phủ, hắc khí liền tan rã, toàn thân đau đớn khó chịu, phảng phất như có vô số kim thép đâm lên trên người của mình.
Hỏa diễm này có thể khắc chế ma công của mình? Yến Truy Tinh kinh hồn táng đởm, thân hình nhanh chóng lùi ra phía sau. Hắn không biết hỏa diễm này còn một tên gọi khác, nó chính là Phượng Hoàng Liệt Diễm, hỏa năng bình thường không thể so sánh, đặc biệt khắc chế những thứ tà ma ngoại đạo, ma công của Yến Truy Tinh cũng không có ngoại lệ. Đây là do tu vi của ô Nha còn nông cạn, nếu không bằng vào tu vi của Yến Truy Tinh mạo muội xâm nhấp vào trong đoàn Phượng Hoàng Liệt Diễm, chỉ sợ rằng hắn sẽ khó lòng binh an thoát thân.
Theo sau đoàn hỏa diễm lặng lẽ quay về bao vây xung quanh thân mình của ô Nha. Lúc này ô Nha dường như đã biến thành một loài chim khí chất đoan trang, cái loại xinh đẹp quý phái này Yến Truy Tinh chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Nhưng Yến Truy Tinh há lại sẽ bị một con quái điều dù dọa, trên mặt dâng lên nụ cười âm trầm nói: "Khá lắm tiểu súc sinh.., cho ngươi nếm thử ma quyền của ta!"
Lời còn chưa dứt, thân hình đã như sao băng nhảy vào trong đoàn liệt diễm, oanh ra một quyền. "Phanh" đoàn hỏa diễm tiêu tan, ô Nha không kịp né tránh, phát ra một tiếng kêu thảm, thân hình bị đánh bay vào trong rừng rậm, cũng không biết rằng nó còn sống hay là đã chết mất rồi.
Sau khi kích sát ô Nhạ, Yến Truy Tinh hừ lạnh nói: "Một kích còn không chịu nổi sao?"
Theo sau mới bước đến bên người Võ Lập Tuyết, hướng cổ áo nàng chộp tới, muốn dứt tung hết thảy trang phục trên người nàng ra. Nhưng đúng lúc này, trong rừng rậm thâm thúy bỗng nhiên truyền ra thanh âm nữ nhân yếu ớt nói: "Tuyết nhi tỷ tỷ, ta đánh không thắng hắn, chạy mau.., chạy mau!"
"Có người!" Yến Truy Tinh giật mình cả kinh, thoáng đưa mắt nhìn lại, thì trông thấy con ô Nha vừa mới bị đánh văng đi, lúc này đang lảo đảo vỗ cánh đậu xuống mỏm đá gần đó, khóe miệng chảy ra một vết máu tươi. Kẻ nói chuyện đích thực đúng là con ô Nha này.
"Ủa! Nó biết nói chuyện sao?" Yến Truy Tinh không khỏi cảm thấy kì quái, ở nhân gian hắn chưa từng nhìn thấy động vật biết nói chuyện qua, hơn nữa còn là chất giọng nữ nhân thanh túy. Thoáng nhìn về phía con ô Nha đứng trên mỏm đá phía xa, khóe miệng Yến Truy Tinh treo quanh một nụ cười tà ác, quẳng ném ánh mắt lên trên người Võ Lập Tuyết nói: "Dáng người của Tuyết nhi đúng là không tồi, ta chưa từng xem qua. Tuyết nhi, mau cởi trang phục ra cho ta ngắm nhìn qua một lát."
Lời này vừa nói ra, Võ Lập Tuyết một chút phản ứng cũng đều không có, diễn cảm trên mặt vô cùng thống khổ. Giống như nội tâm của nàng đang đấu tranh giãy giụa.
Gặp quỷ! Yến Truy Tinh thần tình run rẩy, chuyện tình này hắn chưa từng gặp qua. Lúc này bản thân hắn đã mất kiên nhất, vươn tay ra toan muốn đích thân động thủ, nhưng cánh tay vừa mới tới gần người Võ Lập Tuyết, thì đã thấy trên người nàng bất thình lình bạo xuất ra một đoàn hào quang mãnh liệt, chiếu xạ bốn phía xung quanh, xua tan hết thày tà khí.
Đoàn hào quang kia chiếu xạ lên cánh tay của Yến Truy Tinh. Lúc này hắn không khỏi phát ra một tiếng kêu thảm, trong lòng bàn tay truyền đến một cỗ đau nhức thấu tim, quả thực là vô cùng khó chịu, so với đoàn liệt diễm lúc trước con ô Nha phun ra, còn muốn thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần.
Yến Truy Tinh không dám chạm vào tầng hào quang đang bạo xuất ra kia nữa, mà nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mắt kinh nghi bất định ngắm nhìn Võ Lập Tuyết, muốn nhìn rõ ràng xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này quanh thân Võ Lập Tuyết bạo phóng ra ánh hào quang bảy màu, khiến cho nàng trông giống như một nữ thần thánh khiết, thân đang chìm trong thế giới mộng ảo bình thường, đồng dạng cảnh tượng này cũng làm cho Yến Truy Tinh đứng bên ngoài phải trợn mắt há mồm. Ánh hào quang bảy màu kia dường như cảm nhận được sự thống khổ trong người Võ Lập Tuyết, mau chóng phân tách ra một luồng, trực tiếp theo hô hấp chui vào trong lỗ mũi của nàng. Diễn cảm đau khổ trên mặt Võ Lập Tuyết dần dần cũng buông lỏng, theo sau luồng hào quang bảy màu chui ra, bất quá còn kéo theo một tia hồng sắc quang mang lôi ra ngoài.
Tia hồng sắc quang mang vừa chui ra ngoài thì liều mạng giãy giụa, dường như nó muốn thoát khỏi trói buộc, tiếp tục chui vào trong cánh mũi của Võ Lập Tuyết. Nhưng mà ánh hào quang bảy màu kia, căn bản là không muốn buông tha cho nó, khẽ co rút vào, nhanh chóng nghiền nát tia hồng sắc quang mang tan thành mây khói.
Trong khoảnh khắc này, Võ Lập Tuyết cũng chậm rãi mở hai mắt ra, mục quang trong suốt sáng ngời, nàng có điểm mờ mịt ngắm nhìn xung quanh, không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Bất quá nàng vẫn rõ ràng nhìn thấy được ánh hào quang bảy màu đang bao phủ ở xung quanh người của mình.
Yến Truy Tinh thoáng chấn động, phát hiện ra chính mình không thể nào khống chế tinh thần của Võ Lập Tuyết. Dưới yết hầu có chút đắng khô, gian nan nuốt nước bọt, nói: "Không hổ là Tuyết nhi mà ta đã xem ứọng, hôm nay ta nhất định phải đoạt được ngươi."
Lúc này Yến Truy Tinh vội vàng đem ma công của mình tăng lên đến cực hạn, nào ngờ vừa lắc mình bức tới, thì đoàn quang mang bảy màu cũng bùng phát lên. Một cỗ chân khí khiến cho tim hắn đập nhanh hơn mau chóng lan truyền khắp châu thân, bức hắn phải lùi trở về.
Gặp quý rồi! Yến Truy Tinh giương đôi mắt băng sương, ngắm nhìn đoàn quang mang bảy màu đang chuyển động. Không tưởng tượng nổi, sẽ gặp phải chuyện cổ quái như thế này, chính mình lại không thể bước tới gần bên người của Võ Lập Tuyết.
Mà đoàn quang mang bảy màu, sau khi bức lùi Yến Truy Tinh ra, thì lúc này cấp tốc vận chuyển, biến hóa ra hình dạng của một con chim khổng lồ, đem thân hình của Võ Lập Tuyết bao trùm vào trong đó. Cùng đoàn hỏa diễm lúc trước bao trùm quanh người con ô Nha giống nhau như đúc, bất quá hình thể và uy khí nghiêm trang vượt xa hơn trước rất nhiều.
Con chim khổng lồ do ánh hào quang bảy màu ngưng tụ ra một đôi mắt phượng lãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Yến Truy Tinh, một cỗ chân khí tang thương cổ lão xuất hiện, dần dần khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên ngưng trọng hơn. Đây chính là chân khí cao quý, giống như một vị thần đang ngắm nhìn một con kiến ở dưới chân mình bình thường.
Lúc này ô Nha đứng trên mỏm đá cũng bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người. Theo sau không hiểu là nó nhớ ra chuyện tình gì đó, hoảng sợ giương cánh lên kinh hô: "Phượng Hoàng Vân Y, Tuyết nhi tỷ tỷ có Phượng Hoàng Vân Y hộ thể..."