Tinh Thần Châu

Chương 956: Lừa phỉnh




Sau đó bởi vì Dược Thiên Sầu xông họa quá nhiều, cuối cùng bị Phù Tiên Đảo trục xuất môn phái. Có thể làm cho người ta không tưởng tượng nổi chính là, hắn lại trở thành đệ tử của thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân, là chưởng hình sử của Yêu Quỷ Vực, vận khí của tên gian tặc kia không khỏi quá tốt. Bất quá vận khí của mình cũng không kém, tu luyện được bảo điển do Ma Thần di lưu lại.
 
Tiếp theo sau mọi chuyện người trong thiên hạ đều cũng biết, mình và Dược Thiên Sầu biến thành cừu nhân không chết không ngớt, nhưng mấy lần giao phong đều lấy sự thất bại của mình mà chấm dứt. Nhưng đây cũng không phải là điều làm cho mình đau lòng nhất, đau lòng chính là, hai người kia diễn giả làm thật, Võ Lập Tuyết thật sự hàng thật giá thật trở thành nữ nhân của Dược Thiên Sầu.
 
Tuy rằng như thế, mình và Dược Thiên Sầu giao phong, đều không có nghĩ qua muốn thương tổn nàng. Nhưng.., gian tặc Dược Thiên Sầu này lại dám hạ thủ với muội muội của mình, thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, nếU Minh đã không chiếm được, vậy Dược Thiên Sầu ngươi cũng đừng nghĩ có được...
 
"Võ cô nương..."
 
"Võ tiểu thư..."
 
"Dược phu nhân..."
 
Đầu đường vang lên một trận a dua nịnh hót ồn ào làm Thủ Trần hồi phục lại thần trí, đồng tử Thủ Trần chợt co rụt lại, ánh mắt rơi vào đám người trong ngã tư đường. Bốn năm cô nương ứẻ tuổi mặc trang phục của Võ gia, líu ríu bảo vệ chung quanh một nữ tử có một con quạ làm sủng vật đậu trên đầu vai, không phải ai khác chính là Võ Lập Tuyết.
 
Một đám cô nương thật hăng hái, dính quang hoàn của Võ Lập Tuyết, hưởng thụ ánh mắt tôn kính của mọi người đi vào Sàn Sàn cư. Đám người ở ngã tư đường khôi phục lại dòng người nhốn nha nhốn nháo, trong đám người có không ít nữ tử các phái hâm mộ nhìn vào Sàn Sàn cư, cũng có người nghỉ chân trong Sàn Sàn cư không muốn rời đi, thần tình trên mặt đều thay đổi, tựa hồ đang ảo tưởng lên chuyện gì, có lẽ ảo tưởng nếU Minh trở thành nữ nhân của Dược Thiên Sầu sẽ tốt đến bao nhiêu.
 
"Tiểu thư đã đến!" Tiểu nhị trong điếm trong tiếng hô to, lại truyền tới tiếng bước chân chạy lên lầu, năm sáu nữ nhân xuất hiện trong tầm mắt Thủ Trần. Võ Lập Tuyết vẫn như trước, năm tháng không hề lưu lại chút dấu vết trên gương mặt nàng, chẳng qua trên vầng trán tựa hồ mang theo vẻ ai oán nhàn nhạt, đã không còn nét cười hì hì khờ dại ngày xưa, điều này làm trái tim Thủ Trần hơi co rụt lại...Xem ra nàng đi theo Dược Thiên Sầu quả thật cũng không tốt.
 
Đôi mắt trong suốt của Võ Lập Tuyết khi nhìn Thủ Trần cũng không quá mức chú ý, đi theo sau tiểu nhị dẫn đường, một đám cô nương đi vào gian phòng cạnh ven sông. Sau khi điếm tiểu nhị đi ra, các cô nương ngồi quanh bàn lại líu ríu nói chuyện, sau đó cửa đóng lại, Võ Lập Tuyết cũng biến mất sau cửa. Nhưng bằng vào thính lực của Thủ Trần, vẫn có thể nghe ra chủ đề lấy Võ Lập Tuyết làm trung tâm, không ngừng có tên của Dược Thiên Sầu xuất hiện trong đó.
 
Thủ Trần giờ chén rượu bên môi đã quên uống, có chút thất thần nhìn lên cánh cửa đã đóng lại, sau đó khi tiểu nhị lại mang thức ăn lên, cánh cửa mở ra đóng lại mấy lần, hắn lại mấy lần nhìn thấy Võ Lập Tuyết. Võ Lập Tuyết tựa hồ đã nhận ra có người đang nhìn nàng, cũng mấy lần tò mò nhìn hắn đang ngồi một mình bên cửa sồ, cảm giác giống như đã từng quen biết rồi lại không biết.
 
Con quạ đậu trên đầu vai Võ Lập Tuyết phần lớn thời gian đều nhắm mắt, ngẫu nhiên cũng sẽ mở ra, nhưng hình như phần lớn thời điểm đều đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, một tấc cũng không rời đầu vai Võ Lập Tuyết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Sau khi rượu và thức ăn đã được bưng lên đầy đủ, cánh cửa cuối cùng cũng bị tiểu nhị đóng lại không tiếp tục mở ra, chỉ có thể nghe được thanh âm líu ríu truyền ra từ bên trong. Thủ Trần nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem chén rượu bên môi uống cạn sạch,
 
Khi định rót nữa thì phát hiện bầu rượu đã uống hết không biết từ lúc nào. Sau đó lại gọi tiểu nhị bưng lên thêm bầu rượu, tiểu nhị bưng bầu rượu lên rồi đi xuống lầu, thầm nghĩ lại là một người mượn rượu giải sầu, người như thế thường xuyên sẽ có.
 
"Lập Tuyết tỷ tỷ, nhiều năm như vậy Dược Thiên Sầu đều không có đến thăm ngươi, hắn đi làm gì a!"
 
"Ta cũng không biết."
 
"Lập Tuyết tỷ tỷ, lần sau khi Dược Thiên Sầu đến đây, ngươi nhất định phải mang bọn ta đi gặp hắn. Hì hì! Thiên hạ đệ nhất cao thủ, nghe nói hắn rất lợi hại, nhiều người đều sợ hắn..."
 
Thủ Trần đang một mình uống rượu giải sầu chợt sửng sốt, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về cánh cửa phòng đóng kín, hai mắt hơi nheo lại, đoạn nói chuyện này nhất thời hấp dẫn sự chú ý của hắn.
 
Cùng ngồi một phòng, một đám cô nương lúc ở trước mặt người ngoài luôn giữ phong phạm thục nữ đã lộ nguyên hình, cụng ly cụng chén uống không ngừng, khí thế cũng không kém nam nhân một chút nào. Khi rượu hứng vừa lên, bản tính thiên chân của Võ Lập Tuyết cũng bạo phát ra, tia ai oán trên vầng trán cũng biến thành thần thái phi dương, xăn lên hai tay áo, lộ ra cánh tay trắng như phấn, vui vẻ gia nhấp hàng ngũ rót rượu lẫn nhau.
 
Nhìn ra được, đám cô nương này ngày thường cũng luôn làm ra chuyện điên cuồng như vậy sau lưng các trưởng bối. Chỉ khổ cho con quạ kia, nó tựa hồ đối với mùi rượu không có cảm tình gì, chỉ xoay người chuyển phương hướng trên đầu vai Võ Lập Tuyết, dùng mông tỏ vẻ kháng nghị đối với mọi người.
 
"Võ Lập Tuyết cô nương, muốn biết Dược Thiên Sầu vì sao nhiều năm như vậy cũng không tới thăm ngươi sao? Muốn biết hiện tại Dược Thiên Sầu ở nơi nào sao? Muốn biết hiện tại hắn đang làm gì không? Ta là bằng hữu của Dược Thiên Sầu, ta mới từ bên chỗ Dược Thiên Sầu trở về. Nếu ngươi muốn biết chuyện quan hệ tới Dược Thiên Sầu, ta sẽ lưu lại ở khu rừng núi phía tây một đoạn thời gian ngắn. Nhớ kỹ, Dược Thiên Sầu đang làm chuyện quan trọng, không có phương tiện cho quá nhiều người biết, ngươi nên lặng lẽ tới một mình, đừng kinh động những người khác, qua khỏi thời gian không chờ!"
 
Tiếng truyền âm thình lình xuất hiện, khiến cho Võ Lập Tuyết đang đùa giỡn vui vẻ nhất thời ngần ra, lúc này có người hỏi: "Lập Tuyết tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"
 
"Không có gì." Võ Lập Tuyết lắc lắc đầu, bất quá lại bước nhanh ra mở cửa phòng, chỉ thấy ở bàn đối diện chỉ còn đầy bàn rượu cùng thức ăn, nhưng người ngồi bên cửa sổ đã không thấy.
 
Chẳng lẽ người vừa truyền âm chính là hắn? Võ Lập Tuyết nói thầm, yên lặng đóng cửa ngồi trở lại vị trí nhíu mày suy tư. Mấy bạn rượu đều đã phát hiện sự dị thường của nàng, đều sôi nổi truy hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Võ Lập Tuyết nhìn mấy người liếc mắt, hơi hơi trầm ngâm nói: "Ta nghĩ một mình đi ra ngoài rừng một chút, nhưng lại không muốn làm cho người khác nhận ra ta, mọi người có biện pháp gì hay không?"
 
Mấy nữ nhân đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ mặt như thông cảm, bởi vì Dược Thiên Sầu đã lâu không tới thăm Võ Lập Tuyết, Võ Lập Tuyết thường xuyên buồn bực không vui, chính là vì như thế, trong nhà mới sai khiến các nàng nghĩ đủ biện pháp bồi Võ Lập Tuyết đi chơi. Mấy nữ nhân đều nghĩ lầm là Võ Lập Tuyết muốn một mình đi ra tán giải sầu mà thôi, không có ý nghĩ gì khác.
 
"Một mình đi ra ngoài sao! Chỉ sợ không quá an toàn! Hay là chúng ta cùng nhau bồi ngươi đi!" Có người đưa ra nỗi băn khoăn của mình.
 
Theo sau có người nói tiếp: "Đúng vậy! Ngươi lỡ như xảy ra chuyện gì, vạn nhất Dược Thiên Sầu hưng sư vấn tội, bằng tính tình nổi danh của nam nhân ngươi, đến lúc đó Võ gia chúng ta không chịu nổi!"
 
Tính tình Võ Lập Tuyết tuy khờ dại như không phải người ngu ngốc, biết mọi người băn khoăn điều gì, bởi vì nguyên nhân có Dược Thiên Sầu, tiền đồ huy hoàng của Võ gia đều gửi gắm lên người của nàng, hiện giờ cả Võ gia đều xem nàng là hòn ngọc quý trên tay, sẽ không dễ dàng để cho nàng đi mạo hiểm.
 
Bất quá nghĩ lại, lại cảm thấy được có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, đồng dạng bởi vì Dược Thiên Sầu cũng là nguyên nhân, hiện giờ cả thiên hạ ai dám động tới nàng? Nàng ngừng một chút nói: "Ta nghĩ sẽ không ai bất lợi đối với ta, hẳn cũng sẽ không có người dám đối với ta bất lợi, ta chỉ đi chung quanh Võ gia, sẽ mau trở về, sẽ không có chuyện gì."
 
Các cô nương đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy được cũng phải, bằng quyền thế cùng tu vi hiện giờ của Dược Thiên Sầu, thiên hạ có người dám động Võ Lập Tuyết sao? Chỉ sợ cho người đó mượn một trăm lá gan cũng không dám!
 
"Nhưng nếu như bị trong nhà biết chúng ta thả một mình ngươi đi ra ngoài, toàn bộ chúng ta đều phải chịu trách phạt." Có người nhỏ giọng nói, nhưng theo trong giọng nói có thể nghe ra đã muốn nới lỏng.
 
"Không có sao, ta lặng lẽ đi ra ngoài trong chốc lát, lập tức sẽ trở lại, sẽ không đề cho người phát hiện. Cho dù có người phát hiện, đến lúc đó trong nhà trách phạt các ngươi, ta nhất định ra mặt cầu tình cho các ngươi, cam đoan không việc gì." Võ Lập Tuyết tin tưởng mười phần làm ra vẻ nam nhân hào sảng vỗ vỗ ngực mình, tính tình khờ dại hiển lộ không thể nghi ngờ.
 
Các nữ nhân vốn cũng khó xử, lại không dám làm phụ lòng lời dặn dò trong nhà, lại không muốn làm Võ Lập Tuyết mất hứng, bởi vì các nhà đều đang âm thầm thông báo phải làm vui lòng Võ Lập Tuyết, để sau này trong sự tranh giành quyền lợi trong nội bộ gia tộc có thể được Võ Lập Tuyết ủng hộ, đây là chuyện vô cùng trọng yếu. Hiện giờ có sự cam đoan của Võ Lập Tuyết, mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, ai cũng sẽ không hoài nghi lực ảnh hưởng cường đại của Võ Lập Tuyết trong Võ gia, chỉ cần Võ Lập Tuyết ra mặt cầu tình, cho dù là gia chủ cùng các tộc lão cũng phải nể tình.
 
Quan trọng nhất là, các nàng cực độ tin tưởng hiện giờ thiên hạ không ai dám động một sợi lông tơ của Võ Lập Tuyết, dưới tình huống không có việc gì còn muốn làm cho Võ Lập Tuyết cao hứng, mọi người cớ sao lại không làm?
 
"Làm sao để cho mọi người không nhận ra ngươi đây?" Một nữ nhân liếc mắt nhìn mọi người hỏi: "Mọi người có ai biết dịch dung?"
 
Các nàng đều lắc lắc đầu, theo sau có người tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, "nha" một tiếng vỗ tay, sau đó lấy ra cái nón có dải lụa trắng che phủ, cười nói: "Đội thứ này che lại dung mạo không được sao."
 
"Cảm ơn!" Ánh mắt Võ Lập Tuyết sáng lên, tính cách khờ dại thích đùa lại hiện ra, đưa tay cầm lấy cái nón khẩn cấp đội lên đầU Minh, xoay người hỏi: "Thế nào? Thế nào? Có nhận ra hay không?"
 
Ánh mắt các nàng đồng loạt tập trung trên dáng người ngạo nhân của nàng, phát hiện dung mạo mặc dù che được, chỉ sợ ai từng gặp qua dáng người của nàng đều có thể nhận ra được. Võ Lập Tuyết theo ánh mắt mọi người nhìn nhìn chính mình, nhất thời quyệt miệng hiểu ra.
 
"Ta có biện pháp!" Lại có người vui mừng vỗ tay, lấy trong túi trữ vật ra một trường bào áo choàng nữ tính đưa ra nói: "Mặc vào thứ này che thân sẽ tốt hơn, hơn nữa trên đầu đội nón che mặt, khẳng định không ai có thể nhận ra được ngươi."
 
Võ Lập Tuyết cầm lấy áo choàng mặc lên, các nàng nhìn thấy lại hoan hô một trận, sôi nổi xác nhận đã có thể, người khác khẳng định không nhận ra nàng là ai. Nhưng có vị nữ nhân tuổi tác thành thục hơi lo lắng nói: "Lập Tuyết muội muội, ngàn vạn lần đừng đi thời gian quá dài, đi nhanh về nhanh a!"