Tinh Thần Châu

Chương 952: Phù Đồ giác tỉnh




"Ngạc đại ca!" Cơ Vũ thét lên kinh hãi, chỉ thấy Ngạc Tuyết Quân không có chút phản ứng, lúc này mắt phượng hàm sát khí giống như lưỡi dao sắc bén nhìn lão giả lạnh lùng nói: "An Cao, ngươi làm gì hắn?"
 
Lão giả tên là An Cao, thân phận tại Tiên cung không tầm thường, chính là thống lĩnh chặp pháp vệ đội làm kinh sợ cả Tiên giới. Tiên cung chấp pháp thống lĩnh, có thể nói là đầu hào đả thủ của pháp lệnh Tiên cung chấn Tiên giới, tu vi đã đạt tới Tiên Đế trung kỳ, từ trước tới nay không dễ dàng lộ mặt ra ngoài, nếu đột nhiên xuất hiện ở môn phái nào, chắc chắn sẽ làm môn phái kia từ trên xuống dưới run sợ. Sự xuất hiện của hắn có ý nghĩa là có môn phái nào đó sập sửa bị diệt cỏ tận gốc!
 
Cũng không phải nói trong môn phái khác không có người là đối thủ của hắn, mà là cao thủ của chấp pháp vệ đội nhiều như mây, nắm một số lớn cao thủ cường đại nhất Tiên cung, thực lực thật khủng bố, chính là lực lượng mà Tiên cung cần để uy hiếp toàn Tiên giới. Nếu như có ai dám không nghe theo hiệu lệnh hoặc làm trái lệnh của Tiên cung, lập tức sẽ nhìn thấy thân ảnh vô tình của bọn hắn. An Cao nắm giữ chấp pháp vệ đội thống lĩnh, tự nhiên là một trong những người mà Tiên Đế Kim Thái túi nhiệm nhất, ở Tiên giới có thể nói quyền thế ngập trời. Địa phương có hắn xuất hiện, bình thường là đại biểu cho Tiên Đế Kim Thái, thử nghĩ cả Tiên giới có ai không sợ hắn?
 
Gương mặt An Cao không chút thay đổi nhìn hướng Cơ Vũ, mắt lạnh lẽo như điện, cả Tiên giới thật ít có người dám hô to gọi nhỏ ngay trước mặt hắn, nếu là trước kia hắn căn bản cũng không cần cho nàng mặt mũi, nhưng hiện tại thì khác hẳn. An Cao im lặng một lúc, cuối cùng chắp tay trả lời: "Bầm Tiên Hậu, hắn liên tục nhục mạ Tiên Đế, nếu không phải xem thể diện của Tiên Hậu, hắn đã sớm mất mạng. Thuộc hạ bất quá để cho hắn câm miệng mà thôi." Sau khi biểu đạt kính ý, hắn phất tay hướng Ngạc Tuyết Quân té xỉu trên đất đánh ra một đạo pháp quyết, Ngạc Tuyết Quân nhất thời từ trong hôn mê tỉnh lại.
 
"Ngạc đại ca! Ngươi không sao chứ?" Cơ Vũ nhanh chóng đi qua đỡ lấy Ngạc Tuyết Quân đang tập tễnh bò lên, mượn cơ hội xem xét, thấy hắn không bị thương nhưng toàn bộ tu vi đã bị phong bế. Lúc này Cơ Vũ nhanh chóng vỗ vài cái lên lưng Ngạc Tuyết Quân, lại phát hiện căn bản không giải được phong ấn, lập tức quay đầu nổi giận nói: "An Cao, cởi bỏ phong ấn cho hắn."
 
"Việc này thứ cho thuộc hạ vô năng vi lực, phong ấn trên người hắn vốn do Tiên Đế tự mình động thủ, thuộc hạ không giải được." An Cao hơi chắp tay nói: "Thuộc hạ khuyên Tiên Hậu cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ, thủ đoạn của Tiên Đế ngươi cũng rõ ràng, nếu mạo muội làm không tốt còn có thể bị thương hắn."
 
"Ngươi..." Cơ Vũ giận run không nói gì.
 
"Tiên Hậu?" Ngạc Tuyết Quân vừa tỉnh lại chụp lấy tay nàng, lớn tiếng hỏi: "Cơ Vũ, ngươi đáp ứng tên súc sinh lãnh huyết vô tình kia?"
 
An Cao nghe vậy lúc này lên tiếng cành cáo: "Ngạc huynh, miệng lưa chút đường sống, không cần tự tìm phiền phức cho mình."
 
"Họ An!" Ngạc Tuyết Quân quay đầu lại phẫn nộ quát: "Không cần ngươi tới dạy ta làm thế nào, ngươi nhớ kỹ cho ta, làm chó săn cho Kim Thái cũng sẽ không có kết cục tốt, ta chính là vết xe đổ, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng."
 
"Không nhọc Ngạc huynh quan tâm, ngươi nến quản chính ngươi trước đi!" An Cao biết có nói thêm với hắn cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, lưu lại tiếng hừ lạnh nhảy lên không mà đi.
 
"Ngạc đại ca, bọn hắn không làm gì ngươi chứ?" Cơ Vũ dìu hắn hỏi.
 
Vẻ mặt Ngạc Tuyết Quân thê thảm nhìn nàng, lắc đầu bi thống nói: "Ngươi hồ đồ!
 
Vì ta không đáng giác!"
Hắn tự nhiên hiểu được, sở dĩ Cơ Vũ đáp ứng, nhất định là vì Kim Thái đem mình ra áp chế.
 
"Ta thật không có đường lui!" Cơ Vũ cau mày bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Huống chi hắn đã đáp ứng ta, đến lúc đó sẽ thả ngươi một con đường sống cho ngươi rời đi, đây cũng là lý do ta đáp ứng điều kiện của hắn. Chúng ta không còn đường lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi một bước tranh thủ một bước, có lẽ đến lúc đó còn có cơ hội không chừng."
 
"Vậy đến lúc đó ngươi làm sao bây giờ? Cùng hắn đồng sàng dị mộng?" Ngạc Tuyết Quân nắm hai vai nàng lắc mạnh, tê tâm liệt phế giận dữ hét: "Chẳng qua là chết mà thôi, cũng không thể khiến hắn thực hiện được."
 
"Chúng ta thân bất do kỳ, chỉ có thề làm ra lựa chọn thân bất do kỷ." Hai tay Cơ Vũ đẩy tay hắn ra khỏi bả vai mình, hờ hững xoay người khôi phục lại khí chất cao quý, từng bước đi vào Thủy Tinh cung, vừa đi vừa nói: "Chết thật dễ dàng, nhưng Cơ Vũ ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy, phải cho hắn trả giá thật nhiều mới được, nếu không chẳng phải là tiện nghi cho hắn." Bóng dáng theo tiếng nói biến mất ngay cửa cung trong suốt ngọc nhuận...
 
Phía đông bắc bộ cách Đông Cực Thánh Thổ ngàn dặm xa, trong biền rộng mênh mông, chi chít thật nhiều đảo lớn đảo nhỏ, đều là do núi lửa hình thành, ở giữa còn có đảo có chín tòa núi lửa đang hoạt động, vốn trên hải đảo núi lửa còn có hải điểu cư trú, hiện giờ đã bị rất nhiều nhân thủ chiếm lấy giới nghiêm, không cho bất luận kẻ nào xâm nhấp hoặc tự tiện rời đi.
 
Hồng Thất đứng khoanh tay phiêu phù trên không trung cảnh giới bốn phíạ, hắn phụng lệnh sư phụ, đem theo hơn tám ngàn tu sĩ luyện đan từ tu chân giới triệu tập tới mấy tòa hải đảo này. Đã phân phát phương thuốc luyện chế Đại Phá cấm Đan cho mọi người, nhưng lại che giấu tên của tiên thảo cùng phương thuốc, cùng công hiệu của nó, cho nên không ai biết được đến tột cùng mình đang luyện chế đan dược gì.
 
Toàn bộ túi trữ vật linh tinh gì đó trên người hơn tám ngàn tu sĩ đã bị tạm thời bào quản, vẫn duy trì cung ứng tiên thảo sung túc, nhưng bốn phía đều có thủ vệ giám thị, không cho phép bất luận kẻ nào tư tàng một chút tiên thảo. Ngoại trừ cấm kỵ này, đãi ngộ ở phương diện khác cũng không tệ lắm, Hồng Thất hướng bọn họ tuyên cáo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ luyện chế, mỗi người sẽ có được một triệu thượng phẩm linh thạch trả thù lao, chất lượng tru việt cũng sẽ có trọng thưởng. Kể từ đó, lại điều động được tính tích cực của mọi người, đối với đại bộ phận người mà nói, một triệu thượng phầm linh thạch đích xác không phải con số nhỏ.
 
Được xưng tu chân giới luyện đan đệ nhất cao thủ trưởng lão Luyện Đan Các Phù Tiên Đảo Quan Uy Vũ rõ ràng cũng có mặt bên trong, nhưng đãi ngộ của hắn rõ ràng tốt hơn những người khác, có được một phòng luyện đan đơn độc không người giám thị, bên ngoài còn chuyên môn phái một người tùy thời chờ đợi sai sử. Đồng thời còn cho phép hắn tùy ý đi dạo trên đảo, đương nhiên ngoại trừ rời khỏi nơi này. Cũng không biết Hồng Thất có hữu tâm hay vô ý, dù sao hắn vẫn an bài như vậy, cũng không phải do Dược Thiên Sầu đặc ý dặn dò, kỳ thật ngay từ đầu Dược Thiên Sầu cũng không hề nghĩ tới việc này.
 
Nhưng đối với Quan Uy Vũ mà nói, cũng thật nhiều cảm khái, Hồng Thất hướng tu chân giới tán phát ra hiệu lệnh triệu tập xuất phát từ miệng Dược Thiên Sầu, lão gia hỏa này lại trốn trong phòng luyện đan nhiều lần lau nước mắt, tưởng lầm là do Dược Thiên Sầu nghĩ tình xưa mà âm thầm chăm sóc hắn. Kết quả cứ như vậy, vốn lão gia hỏa đã mang áy náy trong lòng từ rất lâu, lại luôn luôn không cần hưởng thụ đặc quyền gì, cơ hồ mỗi ngày đêm ở trong đan phòng liều mạng luyện đan, luyện ra đan dược vô luận là chất lượng hay sản lượng đều cao tới kinh người, cuối cùng thật sự khiến cho Hồng Thất không biết nói gì...
 
Trong căn phòng nằm trong đại viện ở hậu sơn Vạn Ma cung, Cừu Vô Oán đem Hắc Nguyệt Phù Đồ dâng lên hai tay trả lại cho sư phụ Yến Vô Trần, trong mắt mang
 
Ữieo một ít nghi hoặc rời đi, hắn không biết sư phụ vì sao đột nhiên lại nghĩ thu hồi lại Hắc Nguyệt Phù Đồ.
 
Yến Vô Trần nhìn Hắc Nguyệt Phù Đồ trong tay cũng một trận cảm khái, hắn vốn định đem Hắc Nguyệt Phù Đồ truyền cho Cừu Vô Oán, không muốn truyền cho Yến Bất Quy hay là Yến Truy Tinh, dù sao người trong thiên hạ đều biết Hắc Nguyệt Phù Đồ là vật của mình, nếu truyền cho cha con bọn họ, nếu bị hấp thu ánh sáng chắc chắn mang đến phiền phức cực lớn cho Vạn Ma cung. Nhưng Yến Truy Tinh đi tới nói chuyện với hắn, hắn hiéu được Hắc Nguyện Phù Đồ lại không phải là vật phàm, thậm chí có lai lịch kinh thiên. Hơn nữa Yến Truy Tinh cũng nói rõ, vật này đối với hắn có trọng dụng, hắn sẽ không buông bỏ, nếu không đưa cho hắn, hắn sẽ đến tìm Cừu Vô Oán mạnh mẽ đòi lấy.
 
Ý vị uy hiếp trong lời nói thật rõ ràng, Yến Vô Trần giận tím mặt, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Không có nguyên nhân gì khác, hiện giờ tu vi của cháu trai hắn so với hắn cách biệt một trời, căn bản không do hắn khống chế, hơn nữa nhiều ít hắn cũng có chút tư tâm quấy phá... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Xuất hiện đi! Ta biết ngươi luôn luôn núp ở phía sau nghe lén." Yến Vô Trần cầm Hắc Nguyệt Phù Đồ trong tay hừ lạnh nói.
 
Ờ sau chính đường, Yến Truy Tinh chiếm thân thể của tiểu đệ tử Vạn Ma cung là Thủ Trần xoay người đi ra, hướng sau lưng Yến Vô Trần hành lễ nói: "Gia gia!"
 
"Đồ vật ta đã lấy tới cho ngươi, nhưng ta cành cáo ngươi, ngàn vạn lần đừng cấp phiền toái tới cho Vạn Ma cung, nếu không ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.., cầm đi!" Một đạo hắc sắc lưa quang bị Yến Vô Trần tùy tay vải ra về phía sau, kình phong bức tới, khoảng cách gần như thế Thủ Trần cũng không né tránh, tùy ý cho Hắc Nguyệt Phù Đồ bổ vào đầu.
 
Bỗng nhiên, trong hai mắt lãnh liệt của Thủ Trần đột nhiên phiếm lên hồng quang yêu dị, vẫn giống như thực chất trực tiếp trùm tới trên Hắc Nguyệt Phù Đồ đang bổ tới. Hắc Nguyệt Phù Đồ đang phá không mà đến đột nhiên dừng cách vị trí cỡ một chưởng ngay trán Thủ Trần, lơ lửng lung lay, một chút hồng mang thoáng hiện trên Hắc Nguyệt khó thể nhận ra, tiện đà lại linh động chạy quanh trên mũi nhọn như trăng rằm, Hắc Nguyệt Phù Đồ lãnh u u tựa hồ như có linh tính từ trong ngủ say chợt tỉnh lại.
 
"Tốt!" Hồng mang trong mắt Thủ Trần chợt ần lui, vẻ mặt vui sướng quả quyết quát: "Ta không nhìn lầm, quả nhiên là Ma Nhận!" Thân hình hắn đột nhiên hóa thành ba sợi khói nhẹ theo ba phương hướng vòng qua Yến Vô Trần phía trước, ba sợi khói nhẹ nấn ná trong sân, dừng ngay trung trơng lại lần nữa hiện hình. Tình hình như thế làm trong ánh mắt Yến Vô Trần chợt lóe lên.
 
Hắc Nguyệt Phù Đồ đang lơ lửng cơ hồ đồng thời bắn ngược, bay vòng trong viện cấp tốc xoay quanh bay lượn quanh người Thủ Trần, cuối cùng lại dừng ngay trước mắt Thủ Trần chậm rãi lắc lư, có vẻ như đang phân biệt gì đó.
 
Dưới cái nhìn soi mới của Yến Vô Trần, Thủ Trần cắn đầu ngón tay, nhô lên cao vẽ ra một đạo Huyết Phù, lập tức nhanh chóng kháp chỉ quyết hướng Huyết Phù lơ lửng đánh ra một đạo pháp quyết. Đạo Huyết Phù lúc này tăng vọt hồng quang, ngay sau đó đột nhiên lui thành một đoàn tia máu, Thủ Trần đánh ra một chưởng với tia máu, đồng thời quát: "Ma Thần, lúc này không quy thì đợi đến bao giờ, nhận chủ!"
 
Tia máu nháy mắt chợt lóe rồi biến mất, chui vào trong Hắc Nguyệt Phù Đồ đang lơ lửng. Trong phút chốc, Hắc Nguyệt Phù Đồ kịch liệt run rẩy lên, từng đợt ma âm trầm thấp từ trong lưỡi đao run rẩy lay động ra, giống như ác ma ngủ sâu trong vực thẳm đang dần thức tỉnh lại. Bỗng nhiên, một đạo huyết hồng sắc quang mang đột nhiên từ trong Hắc Nguyệt Phù Đồ tuôn ra, hào quang thẳng hướng trời cao, đem trọn sân viện cùng khu núi rừng bên ngoài chiếu rọi đỏ rực một mảnh, khí thế dời non lấp biển bàng bạc bao trùm trời đất giống như điên cuồng lan ra bốn phía...