Tinh Thần Châu

Chương 950: Bức hôn thành công




Nhìn thấy Dược Thiên Sầu dần dần đi tới, Nam Minh lão tổ có chút bối rối hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi làm gì vậy?" Hắn thật sự không nghĩ tới Dược Thiên Sầu nói làm ra một nhóm áo giập lại chính là một nhóm lớn đến như vậy, cũng thật quá dọa người.
 
Dược Thiên Sầu đưa ra hai thủ trạc cười nói: "Ngươi truyền thụ tay nghề luyện khí cho Viên Hồng dù sao cũng cần phải có nhiều thứ để cho hắn đem ra luyện tập đi! Mấy thứ này coi như là cho Viên Hồng luyện tập!" Nói xong hắn nhìn về phía Viên Hồng hỏi: "Viên Hồng, ngươi cảm thấy thế nào? Nếu như không đủ, ta tiếp tục làm thêm."
 
Viên Hồng từ trong nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy quá nhiều giập trụ vừa rồi chợt phục hồi lại tinh thần, vừa mừng vừa sợ nhìn về hướng Nam Minh lão tổ. Chỉ thấy Nam Minh lão tổ liên tục khoát tay nói: "Không cần, không cần, không cần dùng nhiều như vậy."
 
"Nam Minh tiền bối!" sắc mặt Dược Thiên Sầu nghiêm nghị, gằn từng tiếng truyền âm nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ đến mấy thứ này là đưa cho đồ đệ ngươi luyện tập? Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, ở trong Thần Khư Cảnh, ta đã từ nhân gian chọn lựa được một số lớn người đến đây lịch lãm, ta giúp đem tu vi bọn hắn toàn bộ tăng lên tới Tiên cấp giống như ngươi. Vĩ có thể cho tu sĩ nhân gian ở trên Tiên giới có được nơi sống yên ổn, bọn hắn đã làm tốt chuần bị tùy thời hi sinh. Tuy rằng bọn hắn đều mang chí hướng người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi vượt lửa qua sông, chúng ta cần tận hết năng lực dành cho bọn họ sự bảo đảm an toàn lớn nhất, đây chính là nguyên nhân ta cho ngươi luyện chế nhóm chiến giáp này, hay là ngươi thật sự nhẫn tâm cự tuyệt?"
 
Nam Minh lão tổ rất muốn nói một câu đâu có chuyện gì liên quan tới ta, nhưng trước đó đã nhận đại ân huệ của người ta, nếu trực tiếp cự tuyệt thật sự rất khó nói ra miệng! Hắn dừng một chút truyền âm trả lời: "Dược Thiên Sầu, ngươi đây là làm khó xử ta! Nếu vừa rồi ta không nhìn lầm, một đám chiến giập kia chỉ sợ có gần vạn bộ đi! Ta có muốn giúp ngươi cũng hữu tâm vô lực! Số lượng rất khổng lồ, vượt ra khỏi năng lực của ta!"
 
"Chuyện này ta không lo lắng, bằng thủ đoạn luyện khí của Nam Minh tiền bối, nói vậy có thể tìm được biện pháp thích hợp để giải quyết. Hơn nữa ta cũng không phải lập tức muốn lấy, còn có chút thời gian cho ngươi chuần bị. Mặt khác ta cũng sẽ không để cho ngươi bận rộng vô ích..." Dược Thiên Sầu truyền âm hỏi: "Không biết Nam Minh tiền bối có hứng thú hoàn thành di chí của lệnh tổ tiên hay không, một lần nữa nắm giữ Tiên giới đệ nhất luyện khí đại phái Ly Hỏa cung?"
 
"Không có hứng thú." Nam Minh lão tổ quả quyết bác bỏ, sau một lúc suy nghĩ thở dài nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi cũng không cần hao tốn tâm tư dụ dỗ ta, ta đáp ứng cho ngươi là được, coi như là trả nhân tình của ngươi đi! Nhưng ta phải nói rõ trước, ta chỉ có thể bảo chứng bản thân mình sẽ làm hết sức, còn có thể thỏa mãn được nhu cầu của ngươi hay không, thật sự không nhất định!" Hắn đưa tay nhận lấy thủ trạc, đeo lên cổ tay.
 
IChỉ cần đáp ứng là tốt rồi! Dược Thiên Sầu gật đầu cười, cũng không tiếp tục bức bách, cái gọi là xe đến núi ắt có đường, đến lúc đó nếu như có việc gì, tự nhiên đều sẽ có biện pháp.
 
Hai người lại bàn bạc một phen, Dược Thiên Sầu đem chuyện trong Thần Khư Cảnh an bài thỏa đáng, cũng tạm thời an tâm rời đi.
 
Lộ trình kế tiếp hắn lại hướng nhân gian cùng ô Thác Châu xử lý chuyện triệu tập nhân thủ luyện đan, hiện giờ toàn bộ nhân gian đều nghe lệnh hắn, cho nên chuyện ở nhân gian cơ hồ không có lực cản nào.
 
Sau khi trở lại Thiên Hạ thương hội, lập tức bị Vi Xuân Thu hưng sư hỏi tội, nhưng Dược Thiên Sầu có biện pháp thoát thân, chỉ nói cùng người hẹn ước trao đổi quan hệ tới việc thu thập yêu đan. Ngoài miệng Vi Xuân Thu tuy rằng kêu gào, nhưng cũng
 
Không làm được gì, chỉ đành mặc kệ thả hắn chạy.
 
Sinh ý của Thiên Hạ thương hội rơi trong mắt người bên ngoài vẫn là kinh doanh thảm đạm, Dược Thiên Sầu đi vài vòng dưới đại sảnh vắng tanh, phát hiện không hề có một khách nhân tới cửa. Hắn vốn lơ đễnh, nhưng sau khi Cảnh Nguyên Không nghe hắn trở lại, nhanh chóng tìm hắn bên trong đại sảnh, nói thẳng: "Sinh ý thiếu một chút không sao, nhưng nếu chặt đứt sinh ý sẽ không tốt, dù nói thế nào chúng ta cũng phải tiếp tục duy trì. Nếu không sẽ trở thành khác thường bên trong Mê Huyễn Tiên Thành."
 
Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng có đạo lý, liền lấy ra một nhóm tiên thảo đưa cho Cảnh Nguyên Không an bài, lại nhìn bốn phía hỏi: "Vũ Nam Thiên đi đâu vậy?"
 
"Hẳn còn đang đi khắp nơi trong Mê Huyễn Tiên Thành thu thập tin tức! Chậm chút hắn sẽ trở lại." Cảnh Nguyên Không nhìn ngoài cửa lớn hỏi: "Muốn tìm hắn về sao?"
 
"Không cần, ngươi đi làm việc của ngươi đi thôi!" Dược Thiên Sầu phất phất tay lập tức đi ra khỏi Thiên Hạ thương hội. Cảnh Nguyên Không cười khổ, nghĩ không ra mình có việc gì để làm.
 
Phân hội của Vạn cổ Thông người đến người đi nườm nượp, sinh ý hưng thịnh so sánh với Thiên Hạ thương hội quả thật là một bên trên trời một bên dưới đất. Được biết Dược Thiên Sầu đi tới, Vạn Cách Di tự mình đi ra đón chào, hai người song song ngồi xuống sau hậu đường.
 
"Không thấy Vạn Linh cô nương, hay là nàng trở về Vạn Thánh cung?" Dược Thiên Sầu nhìn nhìn bốn phía tùy tiện hỏi.
 
"Ha ha! Nàng đi xem cuộc chiến đại hội bài danh." Vạn Cách Di cười nói: "Chẳng lẽ lần này Dược chưởng môn tới là đặc biệt tìm nàng? Ta có thể nghĩ biện pháp liên hệ với nàng, mời nàng mau trở về."
 
Dược Thiên Sầu giật mình, tuy rằng Thiên Hạ thương hội không đi tham gia bài danh đại hội, nhưng hắn vốn cũng muốn đi để học thêm kiến thức, nhưng Tuyệt Tình cung trành hắn thật sít sao, thật sự không phương tiện chạy loạn, hắn đáng tiếc lắc đầu nói: "Vậy thì không cần, ta tới chỉ hỏi một chút chuyện mua yêu đan ra sao?" Bên Vi Xuân Thu cũng không thể lừa cho qua mãi, nếu tìm cớ này, phải lấy được chút ít quay về báo cáo kết quả công việc, cho nên mới chạy tới nơi đây.
 
"Đã thu mua hơn năm trăm viên, đang muốn đưa tới Thiên Hạ thương hội, không nghĩ tới Dược chưởng môn đại giá quang lâm." Vạn Cách Di lấy ra một túi trữ vật đưa cho Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu rót thần thức vào nhìn nhìn sau thu lại định cáo từ, Vạn Cách Di luôn luôn biết quan sát nét mặt lại nhanh miệng hỏi: "Không biết Dược chưởng môn chuần bị quà mừng gì cho Tiên Đế?"
 
"Quà mừng?" Dược Thiên Sầu ngần ra, hồ nghi nói: "Tự nhiên tặng quà mừng gì?"
 
"Chẳng lẽ Dược chưởng môn không biết?" Vạn Cách Di kỳ quái nói: "Một năm sau Tiên Đế cùng Cơ Vũ tiên quân ở Tiên cung...Sai rồi, hiện tại hẳn nên đổi giọng gọi là Tiên Hậu mới đúng. Một năm sau tại Tiên cung Tiên Đế cùng Tiên Hậu cử hành đại hôn, mấy ngày trước Tiên cung đã truyền tin tức khắp cả Tiên giới, đến lúc đó sẽ mời toàn bộ các phái chưởng môn đến Tiên cung chúc mừng." Nói xong quan sát kỹ biểu tình của Dược Thiên Sầu, trong lòng hơi có chút nghi hoặc.
 
Nhưng Dược Thiên Sầu quả thật không biết chuyện này, chính xác mà nói là còn chưa kịp biết. Nghe xong lời Vạn Cách Di, hắn không khỏi có chút thất thần, cũng không biết Ngạc Tuyết Quân có đem chuyện mình sờ mông Cơ Vũ tiên quân tiết lộ ra ngoài hay không, vạn nhất ngày nào đó rơi vào trong lỗ tai Tiên Đế Kim Thái, thì mình xem như thảm, ít nhất trong Tiên giới sẽ không có nơi sống yên ổn cho mình...
 
"Nga!" Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu nói: "Việc này sao! Ngươi xem thiếu chút nữa
 
Ta đã quên. Ai! Vừa nghĩ tới đưa quà mừng cho Tiên Đế ta cũng có chút đau đầu, không biết nên tặng thứ gì mới tốt."

 
Ngươi đang giả bộ đi! Chuyện lớn như vậy ngươi còn có thể quên? Ngươi rõ ràng chính là người của Tiên cung, tặng hay không tặng đã có sao, cho nên căn bản không đem việc này đặt trong lòng...Vạn Cách Di thử thăm dò một phen, tự cho là hiểu rõ liền cười nói: "Cũng phải! Tiên Đế đại hôn không phải người bình thường, hắn chính là chí tôn Tiên giới, lễ vật đưa cho hắn xác thực phải suy nghĩ kỹ."
 
Ngay khi hai người đang đàm luận chuyện đại hôn của Tiên Đế và Cơ Vũ tiên quân, trong lúc này một vị đương sự cũng đang vạn bất đắc dĩ.
 
Tiên cung hà quang thiểm thiểm trôi nổi, bên dưới chính là Thủy Tinh cung. Trong đình viện, Lộ Nghiên Thanh cần thận bồi ngay sau lưng Cơ Vũ, mà Cơ Vũ đang cau mày ngẳng đầu nhìn lên Tiên cung đang trôi nổi trong tường vân phía trên không.
 
Lúc trước Tiên Đế cho nàng thời hạn một tháng đề quyết định việc hôn nhân, sau một tháng, Tiên Đế lại giá lâm ép hỏi. Cơ Vũ lại tìm lý do thoái thác từ chối khéo, nhưng không ngoài Ngạc Tuyết Quân sở liệu, Tiên Đế quả nhiên đã mất đi kiên nhẫn, áp dụng thủ đoạn cưỡng bức. Nhưng ngoài Ngạc Tuyết Quân sở liệu chính là, Tiên Đế đương trường bắt hắn đi, lấy hắn đến áp chế Cơ Vũ, lại cho hạn kỳ để Cơ Vũ suy nghĩ kỹ càng.
 
Hậu quả nếu cự tuyệt sẽ như thế nào, hành động của Tiên Đế đã rất rõ ràng, đầu tiên gặp tai trơng sẽ là Ngạc Tuyết Quân. Sau một phen suy nghĩ, Cơ Vũ không còn lựa chọn nào khác, cũng biết không thể kháng cự, căn bản không cách nào đào thoát khỏi bàn tay Tiên Đế, quan trọng nhất là, vì sao phải làm cho Ngạc Tuyết Quân bị liên lụy? Bất đắc dĩ cuối cùng chịu đáp ứng Tiên Đế.
 
Nhưng nàng vẫn ôm tia hi vọng kéo dài lần cuối cùng, phải gả thì được, nhưng cho nàng một năm thời gian điều chỉnh cảm xúc, nếu không nàng hiện tại thật khó chấp nhận sự thật bị bức bách.
 
Lời đã nói đến nước này, Tiên Đế tự nhiên không có đạo lý bức bách tiếp nữa, huống chi đối với hắn mà nói, thời gian một năm có khác gì trong nháy mắt? Vì thế đáp ứng Cơ Vũ, đượng trường sai người truyền tin tức ra khắp Tiên giới, đây là không cho Cơ Vũ cơ hội đổi ý.
 
Nhưng vài ngày trôi quạ, Cơ Vũ còn chưa thấy được Ngạc Tuyết Quân được phóng thích, nàng không khỏi hoài nghi có phải Ngạc Tuyết Quân đã bị độc thủ hay không. Hôm nay nàng đã hạ quyết tâm, nếu tiếp tục không nhìn thấy Ngạc Tuyết Quân trở về, nàng sẽ không tiếc xông vào Tiên cung cùng Tiên Đế Kim Thái trở mặt.
 
Lộ Nghiên Thanh lẳng lặng đứng sau lưng Cơ Vũ, tâm tình cho tới bây giờ còn chưa hoàn toàn hồi phục lại. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, do mình nhất thời làm ra quyết định, lại làm cho nàng nhìn thấy chuyện mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng bồi bên người Cơ Vũ tận mắt nhìn thấy cả quá trình Tiên Đế Kim Thái bức hôn, không nghĩ tới những người ăn trên ngồi trước khác người thường này cũng có diện mạo bộ dạng ngang ngược đến như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Tiên...Tiên Hậu, ta đánh đàn cho ngươi nghe!" Lộ Nghiên Thanh đứng phía sau Cơ Vũ sửa lại xưng hô nói. Từ sau khi bị mang tới nơi đây, cơ hồ mỗi ngày Cơ Vũ đều mời nàng đàn hát, nhưng từ sau khi Ngạc Tuyết Quân bị bắt đi, cũng chưa từng mời nàng bao giờ.
 
"Tiên Hậu? Sau này ở trước mặt ta không được xưng hô như thế." Cơ Vũ nhìn lên không ánh mắt có chút mê mang, nỉ non nói: "Lộ Nghiên Thanh, Linh Phương cốc nhất định là rất đẹp!"
 
"Ân!" Lộ Nghiên Thanh lên tiếng theo bản năng, lập tức chấn động cả người, đột nhiên ngẳng đầu, có chút hoảng sợ nhìn lên bóng lưng Cơ Vũ, nàng làm sao biết Linh Phương cốc?