Tinh Thần Châu

Chương 919: Quang lâm Triêu Thiên cung




Sau đó Vạn Lý Hồng lại tự mình xin chỉ thị Vạn Bác Thánh tại Vạn Thánh cung, Vạn Bác Thánh đối với việc này cũng không có ý kiến ngay đương trường tỏ vẻ đồng ý. Sau khi có được sự đồng ý của Vạn Bác Thánh, Vạn Cách Di vỗ ngực đem việc này tiếp nhận, tỏ vẻ tự mình an bài chuyện này, Dược Thiên Sầu đối với việc lần này tự nhiên tỏ vẻ vạn phần cảm tạ.
 
Sắp xếp xong xuôi việc này, Dược Thiên Sầu cáo từ trở về Thiên Hạ thương hội. Một đường suy tư quay trở về Thiên Hạ thương hội, chuyện làm thứ nhất liền triệu tập lĩnh chủ các nước tới phòng họp lớn ở lầu hai mươi mốt thống nhất tư tưởng.
 
Không có biện pháp, rất nhiều sự tinh không tiện tiếp tục kéo dài, đều phải nghĩ cách giải quyết. Tại Thần Khư Cảnh liệp sát mãnh thú thu được nội đan, nghĩ biện pháp có được thông hành lệnh bài đi thông Minh Giới, còn phải nghĩ biện pháp đến Triêu Thiên cung trộm phương thuốc luyện đan. Việc này đối với chính mình mà nói đều là chuyện phi thường trọng yếu, chính mình nuôi một đại đội nhân mã nhưng không có được ứợ thủ đắc lực, điều này làm cho hắn có chút sốt ruột.
 
Có đôi khi thậm chí hắn còn muốn đem toàn bộ lĩnh chủ các nước đuổi về nhân gian, tự mình làm việc một mình cho xong. Nhưng hắn cũng biết làm như vậy có chút không thực tế, chính mình không học được cuộc sống tự mình cô độc tu hành như sư phụ Tất Trường Xuân, một lòng tiến về phía trước, những chuyện gì khác đều mặc kệ. Lão gia hỏa đánh đánh giết giết chơi thật sảng, ngay chết cùng mặc kệ, cả hậu thế tử tôn cũng không quan tâm, kết quả chơi đến không thấy bóng người, nhiệt náo tới mức một đồ đệ như hắn mỗi ngày đều phải quan tâm, còn phải nghĩ biện pháp đi Minh Giới điều tra sự sống chết của hắn.
 
Quan trọng nhất là, cuộc sống thanh tâm quả dục như sư phụ Tất Trường Xuân như vậy, hắn chịu không nổi, ai bảo mình lại có cuộc sống nhiệt tâm, lại tra thích mỹ nữ, kết quả có rất nhiều người ràng buộc.
 
Muốn làm cho những người mình vướng bận có cuộc sống thật tốt, muốn cho bản thân mình cũng thật tốt, nhất định phải có đầy đủ thế lực trong tam giới.
 
Nói trắng ra chính là phải tranh bá, cần phải bồi dưỡng được một số người giúp mình giải quyết phiền phức, có đủ thể lực, mình mới có thể thật nhàn nhã tự tại.
 
Đương nhiên, biện pháp có thế lực to lớn mau lẹ nhất chính là tu vi của mình phải cao đến dọa người, làm cho mọi người phải thần phục ngay dưới chân của mình.
 
Nhưng ý tưởng một mình cố gắng tu hành, lão tử tu luyện thành cao thủ đệ nhất tam giới tung hoành trên trời dưới đất, ở Dược Thiên Sầu xem ra thấy thật ngây thơ. Thứ nhất vĩnh viễn chỉ có một người, tuy rằng Dược Thiên Sầu cũng từng ảo tưởng kỳ tích này xuất hiện trên người mình, nhưng ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, hắn không cho rằng kỳ tích có thể rơi xuống trên đầU Minh.
 
Người luôn cần thực tế một chút, ở ngay lúc ào tưởng có khúc mắc có thể xuất hiện trên người mình, mình vẫn phải đối mặt với sự thật. Giống như Kim Thái và Bạch Khởi, bằng tu vi bọn họ có thể tung hoành tam giới trừ ác tự do tự tại, nhưng người ta vẫn cứ ôm quyền to của Tiên mình hai giới mà không chịu buông tay.
 
Dù sao những người mình quan tâm vĩnh viễn không có khả năng buộc mãi bên dây lưng mình để đi theo bảo hộ, cho nên chính mình vẫn phải mang theo một đám người đi tranh giành chém giết, ở tam giới tranh giành quyền lợi. Chẳng sợ cho dù là Ô Hùng, Mục Thiên Kiều còn chưa gả cho hắn thì hắn liền có thể phái ra kim bào thị vệ đến bảo hộ nàng ta, Mục Thiên Kiều đi lại trong Tiên giới, ai dám động đến? Đây là sự tượng trưng cho quyền lực thực lực.
 
Bây giờ là lúc nên hạ nhẫn tâm động thủ giải quyết vấn đề, ai chống lại giết ai! Cùng đám người sống đến không giảng đạo lý có nói chuyện gì cũng là dư thừa...Thúc đẩy Dược Thiên Sầu càng thêm nhẫn tâm, còn phải bái Mục Binh ban tặng, thù này không báo thề không làm người!
 
Cho nên trước khi lo làm những chuyện đại sự này, Dược Thiên Sầu cần thống nhất tư tưởng của thủ hạ, đừng để ở phía sau lại có người cản trở.
 
Bên trong phòng họp lớn, mọi người tới đông đủ, một đám nhìn Dược Thiên Sầu không biết hắn đem tất cả triệu tập đến làm gì. Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn mọi người vài lần, lạnh nhạt nói: "Trong khoảng thời gian này có người luôn càu nhàu, ta nghĩ nói rất đúng, kiếm tiền không phải là trọng yếu nhất. Những thứ khác ta cũng không dài dòng, thầm nghĩ nói cho mọi người, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người nên thành thành thật thật thật coi chừng số tiên thảo còn lại tiếp tục bán, mặc kệ có thể bán đi hay không, xem như là làm bộ dáng. Còn về chuyện người ngoài nói làm sao, cần gì phải quản họ nói gì, tóm lại các ngươi phải làm như ngoài lỏng trong chặt, không cần làm ra chuyện gì khiến cho ta phải phân tâm. Muốn đánh trống lớn cũng không cần phải dùng búa tạ, nếu không còn gì nữa, tất cả giải tán đi!"
 
Dược Thiên Sầu nói xong liền đi, còn lại một đám người hai mắt tỏa ánh sáng, tuy rằng chưởng môn nói không nhiều lắm, nhưng trong lòng mọi người đều có chút hiểu được, thì ra mọi người nhàn rỗi không lý tưởng chỉ là vẻ bề ngoài, trên thực tế sau lưng có vấn đề!
 
Trên thiên thai trời trong nắng ấm, trên không trung mây trắng từng đóa đóa mịt mù, thổi nhẹ qua từng đoàn. Dược Thiên Sầu yên lặng đi tới bên lan can bạch ngọc, vẻ mặt ngưng trọng nhìn lên lưu quang lên xuống trên không trung phía xa xa. Sau một lúc lặng im, một bên Vân Bằng có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, nghĩ thầm người này luôn chủ động đông lủi tây lủi không hề ngừng lại, hôm nay như thế nào lại có lòng thanh thản chạy đến nơi này ngắm cảnh?
 
Gió lạnh phơ phất, thời gian trôi qua từng chút, Vân Bằng luôn luôn thích im lặng ngược lại không nhịn được, nhìn ra phương xa thản nhiên hỏi: "Nghe Đại mình Luân nói, ngươi ở trong Cực Lạc Tiên Cảnh bị người đuổi ra?"
 
"Ân! Suýt chút là bị giết đi, vô cùng nhục nhã!" Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút thay đổi nói: "Bất quá không sao, phát sinh chuyện như vậy không có gì quá kỳ quái. Nhưng có đi mà không có lại cũng thật phi lễ, sớm hay muộn ta cũng hồi báo cho bọn hắn."
 
"Nga!" Vân Bằng không cho là đúng khẽ gọi một tiếng, lại nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có tâm sự?"
 
"Không có, ta chỉ là đến xem địa bàn của ta, thật vất vả ở trong này sống yên, ta lo lắng có người động địa bàn của ta, như vậy ta sẽ không cao hứng..." Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn phía trước nói.
 
"Nơi này là Mê Huyễn Tiên Thành, có Tiên cung uy chấn Tiên giới, ai dám đến Mê Huyễn Tiên Thành quấy rối?"
 
"Nhưng vẫn là ăn nhờ ở đâu, còn phải nghe người ta nói mà tính, ta chờ có điểm không kiên nhẫn." Dược Thiên Sầu thản nhiên nói một câu liền xoay người rời đi, Vân Bằng quay đầu lại nhìn theo bóng lưng hắn thoáng nhíu mày...
 
Trong một mảnh đầm lầy mênh mông vô bờ, có một dãy núi đứng vững tương liên, ở giữa có một tòa núi lớn màu sắc cháy đen, sơn thể tạc ra rất nhiều sơn động lớn nhỏ, trên vách núi có mở ra bậc thang liên tiếp những sơn động với nhau, có thể chứng kiến không ít người lui tới, thật to lớn đồ sộ.
 
Khuyết điểm duy nhất của núi này chính là cơ hồ không nhìn thấy thực vật màu xanh biếc, nhưng mấy tòa núi lớn bên cạnh có vẻ xanh um tươi tốt, trong xanh ngắt còn có những dãy kiến trúc liên miên như ẩn như hiện. Mấy tòa núi lớn đều dùng xích sắt liên kết thành cầu treo, có người đang ở phía trên không ngừng lui tới. Đại diện tích đầm lầy dưới chân núi giống như nước sôi bị đốt sùng sục, không ngừng thầm thì mạo hiểm lên từng khối khối bọt nước, hơi nước dâng lên đem mấy tòa núi nhỏ cũng không cao lắm bao phủ dày đặc như đang ở trong sương mù.
 
Tám tòa núi tiếp giập cao thấp khác nhau nhìn giống như trăng rằm sắp hàng, người quen biết được nơi đây chính là Tiên giới đệ nhất luyện đan đại phái Triêu Thiên cung. Tòa núi lớn màu sắc cháy đen ở giữa chính là trọng địa luyện đan của Triêu Thiên cung, bởi vậy nhắm theo hướng đông có một tòa núi lớn, đó là chỗ ở của đệ tử đánh tạp trong Triêu Thiên cung, đều là một ít đệ tử tu vi còn chưa đạt tới Tiên cấp.
 
Thủy Minh Thanh từ trong sơn động ở tòa núi đen thui kia đi ra, hắn vừa giúp Á Phu Tử đưa tới tiên thảo cần dùng luyện đan, Á Phu Tử luyện đan cần không ít thời
 
Gian, cho nên cũng không cần hắn ở lại. Trong khoảng thời gian đợi Á Phu Tử luyện đan xong, thời gian của hắn do chính hắn tự an bài.
 
Rời khỏi sơn động, Thủy Minh Thanh đứng trên thang đá vách núi nhịn không được nhìn về phía núi lớn hướng đông, nhiều ít có chút thổn thức cảm khái. Không bao lâu trước mình vẫn còn ở nơi đó làm trâu làm ngựa, một chuyến hành trình đi Thần Khư Cảnh, vận mệnh mình liền hoàn toàn thay đổi, chính mình lại có thể trở thành đệ tử trưởng lão, vì thế rốt cục rời khỏi địa phương hỗn độn chen chúc mặc người trách mắng kia.
 
Hiện giờ hắn có độc môn tiểu viện để ở lại, mặc dù tiểu viện này thuộc Á Phu Tử, hắn chỉ chiếm được một gian phòng bên trong, nhưng so với ngày trước cùng mười mấy người chen chúc trong một phòng ngủ chung cũng thật quá dễ chịu. Sở dĩ có được sự thay đổi lớn đến như thế, đều là nhờ Dược Thiên Sầu ban tặng. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nghĩ đến Dược Thiên Sầu, hắn không khỏi nhớ lại chuyện Dược Thiên Sầu gọi hắn trộm phương thuốc luyện đan của Triêu Thiên cung, ngẫm lại còn có chút hết hồn. Thủy Minh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía núi lớn tiếp giập bên trái, cũng là tòa cao nhất trong tám ngọn núi, toàn bộ phương thuốc đều đặt trong lầu các trên ngọn núi lớn kia...
 
Thủy Minh Thanh thở ra một hơi lắc lắc đầu, phương thuốc luyện đan ngay chính mình còn chưa có được, dù là có thể làm ra, mình cũng không thể lén lút đưa cho Dược Thiên Sầu, phải biết phương thuốc chính là căn bản của Triêu Thiên cung, nếu chặt đứt căn bản của Triêu Thiên cung, ngay Triêu Thiên cung cũng không có tiền đồ, chính mình sao lại có được tiền đồ?
 
Không hề nghĩ nhiều, Thủy Minh Thanh hướng tới ngọn núi bên phải ba ngọn núi lớn bay đi, rơi vào ngay trước cửa một tiểu viện, đang muốn đẩy cửa đi vào, chợt phát hiện phía bên trái cách đó không xa trên ngọn cây đại thụ đang đứng một người, xoay lưng về phía mình cũng không biết đang nhìn cái gì.
 
Thủy Minh Thanh vốn muốn hỏi đối phương là ai, nhưng nhìn thấy đối phương mặc quần áo bổn môn đang khoanh tay đứng, tiếp tục nhìn kỹ lại phát hiện nhìn không thấu tu vi đối phương, không khỏi rùng mình trong lòng, dám ở ngay trước cửa tiểu viện của trưởng lão tự cao tự đại nhất định là bổn môn tiền bối cao thủ, không phải mình có thể trêu chọc.
 
Thủy Minh Thanh đẩy cửa yên lặng đi vào trong sân, ở trong sân lại nhịn không được quay đầu đưa mắt nhìn, phát hiện quần áo người nọ tựa hồ có chút lớn, bất quá đây không phải là chuyện hắn có thể quan tâm, bèn đi vào sương phòng bên trái đóng cửa lại, nơi đó chính là phòng của hắn.
 
Sau khi vào phòng, Thủy Minh Thanh lập tức phát hiện tựa hồ bên trong phòng thiếu vật gì. Ánh mắt hắn dừng trên cửa sổ, phát hiện kim phật mình đặt trên cửa sổ bị người thay đổi vị trí, mà cả quần áo mình tùy tay ném trên giường cũng không nhìn thấy.
 
Có người đi vào phòng của mình! Thủy Minh Thanh quét mắt nhìn bốn phíạ, lập tức hơi kinh hãi, lo lắng có người cũng từng xông vào phòng của Á Phu Từ, liền nhanh chóng mở cửa vọt vào trong viện, vừa ra khỏi cửa phòng, lại nghe được có người ở sau lưng cười nói: "Thủy huynh, chuyện gì kinh hoảng như thế?"
 
Thủy Minh Thanh nhìn lại, nhất thời chấn động nói: "Dược Thiên Sầu!" Chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang híp mắt nhìn mình cười, mặc một bộ áo bào tro hơi rộng trên người, chính là trang phục của Triêu Thiên cung. Hắn không khỏi đưa mắt nhìn đại thụ khi nãy, đã không còn nhìn thấy người trên ngọn cây, hắn lập tức liền hiểu được rõ ràng.
 
"Như thế nào? Chẳng lẽ không hoan nghênh ta?" Dược Thiên Sầu cười híp mắt chậm rãi đi tới hỏi.
 
Thủy Minh Thanh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, liền kéo cánh tay Dược Thiên Sầu nhanh đi vào phòng mình đóng cửa lại cần thận, vẻ mặt sợ hãi hỏi: "Làm sao ngươi tới nơi này?"