Tinh Thần Châu

Chương 911: Phản kích




Đại Minh Luân vừa ra mặt. cục diện đang chuyền biến xấu đi. ngay lập tức đã bị lắng xuống.

Mục Binh sắc mặt khẽ biến, hấn đương nhiên hiểu rõ Đại Minh Luân là nhân vật như thế nào, người này chính là chấp chưởng Liên Minh Thương Hội. nếu ở tình huống trước kia bán thân hắn muốn diện kiến thì cũng là khó khăn, luận quyền thế tịnh không thua kém Ô Hùng con rể cùa hắn. Mà ô Hùng thinh Đại Minh Luân đến đại biểu tiếp đón khách nhân, hiền nhiên quan hệ cùa hai người là không hề tầm thường. Người này cũng không phải bán thân hắn có thể ngỗ ngược.

Nhưng bỗng dưng địa vị thay đổi, thông thường sẽ hay khiến cho con người ta đánh mất đi chính mình. Lúc này Mục Binh hắn giống như một tên nhà giàu mới nổi, tâm tình đang lâng lâng ở chín tầng mây. Nhiều nhân vật trước kia chính mình không dám diện kiến, thế nhưng hôm nay bọn họ lại hướng chính mình chào hỏi khách khí. hắn có chút không phân biệt ra đông tây nam bấc.

Hắn vừa biểu thị tâm tình bất mãn đối với Dược Thiên sầu. Thế nhưng Đại Minh Luân ờ trước mặt chúng nhân, lại hướng Dược Thiên sầu mời rượu bồi tội. không thể nghi ngờ là chẳng thèm quản đến thể diện của hắn, điều này khiến cho trong lòng hắn có chút không thoải mái. Mặc dù như thế, nhưng hắn còn chưa cuồng vọng đến mức dám đứng ra tỏ vẻ dị nghị Đại Minh Luân, chi đem nỗi căm hận trong lòng nén xuống, đồng thời trong lòng còn đem Đại Minh Luận xếp vào hàng ngũ những người không đem hắn nhìn vào trong mắt, nói trắng ra chính là đã ôm lòng thù hận.

Thương Vân Tín đồng dạng sắc mặt cũng khẽ biến, hắn không nghĩ ra, Đại Minh Luân sẽ vì một gã tiêu nhân vật như Dược Thiên sầu mà đánh lên trên thể diện cùa nhạc phụ ô Hùng. Điều này không khói làm cho hắn nhớ tới Vi Xuân Thu cùng Vân Băng đang cư trú trong Thiên Hạ thương hội, trong lòng đã muốn minh bạch vài phần.

Kỳ thực, luận tu vi Thương Vân Tín không hề thua kém Đại Minh Luân bao nhiêu, nhưng bối cánh song phương chênh lệch nhau quá xa, cho hắn thêm mười lá gan, thì hắn cũng không dám phán ứng Đại Minh Luân ờ trong Cực Lạc Tiên Cánh. Bởi vì nơi này chính là địa bàn cùa Tiên Cung, huống chi còn cách địa phương cửu ngũ chí tôn trong Tiên giới không quá xa xôi, bán thân hắn lúc này không thể không câm miệng.

“Mục hội trường, phải chăng là ngươi không chào đón Dược mỗ tới đây?” Dược Thiên Sầu không quản đến Đại Minh Luân đang mời rượu, mà thần tình xanh mét lần thử ba nhìn Mục Binh chất vấn, diễn cảm có chút thanh sắc câu lệ, dường như không kiềm chế nổi tức giận.

Chúng nhân xung quanh đều lặng ngắt như tờ, đang âm thầm nhìn nhau trao đổi bằng mắt, trong mắt mang theo thần sắc châm biếm. Bọn hắn đều nghĩ rằng Dược Thiên Sầu không biết tự lượng sức mình, cư nhiên lại dám hô to gọi nhò đối với nhạc phụ cùa Ô đại thống lĩnh. Ngày hôm nay coi như vận mệnh cùa hắn đã ngã ngũ rồi.

Lúc này Mục Binh ngẩng đầu nhìn lến, trong ánh mắt bao hàm thần sắc tức giận. Hiện giờ thân phận cùa hắn đã vô cùng phi phàm, sớm không còn là hội trường Tử Thông thương hội trước kia gặp ai cũng đều khép nép vâng vâng dạ dạ nừa rồi. Trên người đã mọc nghịch lân, há lại cho phép một tiểu nhân vật bất nhập lưu như Dược Thiên Sầu hô to gọi nhô chất vấn chính mình. Nhung thoáng liếc nhìn diễn cảm băng sương cùa Đại Minh Luân xong, Mục Binh đang muốn bùng nổ cùng đành phải nhịn xuống.

“Dược Thiên sầu, đừng làm xằng bậy, nơi này không phải địa phương mà ngươi có thể giương oai. Nếu đem sự tình làm lớn, dưới chân Tiên Đế, chính ta cùng không thể bảo hộ cho ngươi được. Ngươi không suy nghĩ vì chính bản thân mình, thì cùng nên suy nghĩ cho Bạch Tố Trinh, còn vị cô nương mà ngươi dẫn theo đến đây nừa.” Đại Minh Luân truyền âm cảnh cáo xong, lại nâng chén nói: “Hôm nay là ngày thành hôn cùa ô đại thống lĩnh, Dược chường môn xem như nể mặt ta, uống chén rượu nguôi giận này đi.”

Dược Thiên sầu nhìn về phía Đại Minh Luân thoáng mĩm cười, hắn biết chính mình vừa rồi đã quá xung động. Nếu gây chuyện xong, bản thân mình đích thực là có khả năng đào tấu, nhưng còn Lộ Nghiên Thanh thì phải làm sao bây giờ? Quan trọng nhất là, nêu đắc tội với Tiên Cung, chi sợ Thiên Hạ thương hội ngày sau sẽ không sống dễ dàng.

Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng. Dược Thiên sầu chậm rài nâng chén rượu lên miệng, uống một hơi cạn sạch, theo sau im lặng ngồi xuống không thèm hé rãna. Dưới ánh mắt khinh thường của chúng nhân, hắn như thế nào đều không nahĩ ra. Mục Binh này không ngờ cùng là cái hạng người tiểu nhân bợ đỡ.

Kỳ thật chuyện như thế này Dược Thiên sầu sẽ không bao aiờ nhìn vào trong mắt, lòng người thay đối. chó cậy gần nhà, aà cậy gằn chuồng là nhừng chuyện tình xưa nay vẫn luôn thường thấy. Nhưng hắn chưa bao giờ nahĩ qua, chính mình vác mặt đến chúc mừng hôn lễ nhà người ta, thế nhưng người ta lại đánh thãng vào mặt mình, điều này hoàn toàn là do hắn tự rước lấy nhục. Một cỗ tâm tình aiận dừ và xấu hổ dâng lên trong lòng Dược Thiên sầu, khiến cho hắn muốn đương trường làm thịt cái tên Mục Binh tiểu nhân ăn cháo đá bát kia...

Đại Minh Luân chửng kiến Dược Thiên sầu đã bình tĩnh, lúc này mới nhẹ nhàng thờ phào một hơi. Nếu Dược Thiên sầu xảy ra chuyện, quay trờ về bán thân hắn cũng không thế hướng Vi Xuân Thu công đạo. Thoáng đào mắt lạnh nhìn qua toàn trường một cái, Đại Minh Luân xoay người, tiếp tục đi mời rượu.

Thấy Dược Thiên sầu bị nhục nhà mà không hề phản ứna, Thương Vân Tín “hắc hắc” cười lạnh hai tiếng, cũng ngồi xuốnatheo.

Nhưng mà hai tiếng cười này rơi vào trong tai của Dược Thiên sầu, lại như trăm naàn mũi kim đâm thấu màng nhĩ.

Thiện nhân bị người ta lấn, thiện mã bị người ta cười, nếu không làm ra một chút phản kích, người khác sẽ đem Dược Thiên sầu ta trở thành quà hồng thối mất. Vừa nahĩ đến đây, Dược Thiên sầu liền vỗ án nhảy dựng lên, híp mắt trành về phía bàn cùa Thương Vân Tín.

Chúng nhân không khôi giật mình quẳng ném nhàn tình về phía bên này. Trong đám người, Vạn Lý Hồng nhãn tình sáng lên, thầm nahĩ bắt đầu nổi bão rồi sao? Nhưng Mục Binh thì hừ lạnh, quát: “Dược Thiên sầu, ngươi coi nơi này là địa phương nào, há lại cho phép nhà ngươi diễu võ giương oai.”

Thương Vân Tín cũng đứng lên, quẳng ném ánh mắt về phía Đại Minh Luân, cười nói: “Đại Minh Luân, ngươi đều đã nhìn thấy rồi đó. Có người muốn phá rối, ngươi cần phải xử lý công bằng, không thế nặng bên này, nhẹ bên kia ah!”

Đại Minh Luân phóng mắt nhìn hắn, theo sau trành mắt lạnh về phía Dược Thiên Sầu, quát: “Dược Thiên sầu, ta cành cáo ngươi một lằn cuối cùng. Nếu ngươi còn dám aiương oai, đừng trách ta sẽ không khách khí đối với ngươi.”

Trong lời nói nhiều ít vẫn có vài phần nhắc nhở.

“Chấp chưỡng hiểu lầm rồi! Ta tuyệt đối không có ý aiương oai. Chính là đã quên không tặng một thứ cho người cũa Tuyệt Tình Cung xem qua. Bởi vì lúc này chợt nhớ ra, cho nên không thể khống chế nổi tâm tình cùa mình, quấy rầy nhã hứng cùa mọi người, ta đúng thật là phi thường có lỗi. Dược Thiên sầu ờ trong này hướng mọi người tạ lỗi.” Dược Thiên sầu cười dài, hướng bốn phía xung quanh ôm quyền nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Dược Thiên sầu muốn làm trò quỷ aì. Nhưng chửng kiến hắn bỗng dưng thay đổi thằn thái tươi cười, đều cảm aiác chuyện tình sẽ không hề đơn ai ân, khẳng định là có âm mưu. Thương Vân Tín ánh mắt lóe ra tinh quana, theo sau cười lạnh nói: “Trong này chi có một mình lão phu là người cùa Tuyệt Tình Cung. ngươi có thử aì muốn cho ta xem, không cần vòng vo aiả thần aià quỳ, mau đem thử kia mang ra đi thôi.”

“Hảo, hy vọng ngươi xem xona, sẽ khống chế được tâm tình của mình, đừng phá hỏng ngày vui cùa đại thống lĩnh.” Dược Thiên sầu cười lạnh, lấy ra một khối naọc bài, tùy tiện quãng ra naoài. chúng nhân diễn cám trên mặt đều lộ vè tò mò, không hiểu Dược Thiên sầu muốn cấp cho Thương Vân Tín xem đồ vật aì.

Thương Vân Tín vươn tay ra đón lấy, thản nhiên đưa mắt nhìn xuống. Chi thấy trên khối naọc bài hoa vãn trắng tinh, có khắc hai chừ “Liên Khánh”. Lúc này hắn không khỏi trợn mắt, thuấn di đến trước bàn Dược Thiên sầu, phẫn nộ quát: “Làm sao ngươi có được thử này?”

Thanh âm như sấm nổ naang trời, phòng chừng tất cà mọi người đang ở trong thống lĩnh phù đều có thể nahe được. Mọi người xung quanh không khỏi âm thầm chậc lưỡi, không hiểu rốt cuộc là Thương Vân Tín đà nhìn thấy cái gì. mà lại thất thố thành cái dạng này. Nếu kinh động đến Tiên Cung, xem ngươi làm sao thu thập nổi.

Kỳ thực khối ngọc bài này cũng không đáng giá. Nó chính là do Dược Thiên sầu tru sát Thương Liên Khánh ờ bên ngoài quảng trường Thần Khư Cảnh mà có được. Khối ngọc bài này đối với người khác chẳng đáng giá một xu. nhưng đối với Thương Vân Tín thì hoàn toàn bất đồng. Bất cứ đệ từ nào trong môn phái chết đi. Tuyệt Tình Cung đều nhận được tin tức phán hồi. sau khi Thương Liên Khánh chết, hiển nhiên cũng không có ngoại lệ. Nhưng từ sau khi nhận được tin tức Thương Liên Khánh chết đi. Thương Vân Tín đã vận dụng rất nhiều người tìm kiếm, mà không tìm ra thi thể cùa Thương Liên Khánh, vén hắn đã buông tha hy vọng, nhưng không ngờ rằng, ngày hôm nay bỗng dưng còn nhìn thấy khối ngọc bài trên người cùa thẳng cháu mình. Điều này bảo hãn làm sao không khiếp sợ được đây?

“Ngươi cảm thấy ta có muốn nói cho ngươi biết không?” Dược Thiên sầu thần tình châm chọc, ngồi xuống rót cho mình một chén rượu, nâng lên uống cạn. Lúc này hương vị đã tốt hơn trước rất nhiều, khiến cho hắn không khỏi tấm tắc nói: “Quả nhiên đúng là hảo tửu.”

Sở dĩ hắn không ngại phiền toái trưng bày ra thử này, cũng bởi vì biết mình cùng Thương Vân Tín đã kết thù xuống, hơn nừa chi cần ra khỏi Cực Lạc Tiên Cảnh, là đối phương nhất định sẽ ra tay tru sát mình. Một khi đã như vậy, Dược Thiên sầu đương nhiên là muốn phản kích, nếu không chuyện tình nhục nhã hôm nay truyền đi ra ngoài, hãn đâu còn thế diện mà sai khiến nhóm thủ hạ cùa chính mình đây?

“Là ngươi giết Thương Liên Khánh, tôn nhi cùa ta.” Thương Vân Tín không kiềm chế nổi tâm tình, hung hãng nói.

Lời này vừa nói ra, chúng nhân xung quanh đều “ồ lên. Lúc này đã hiểu ra, Dược Thiên Sầu cấp cho Thương Vân Tín xem đồ vật gì, miếng ngọc bài kia nhất định là tín vật bên người cùa Thương Liên Khánh. Đại Minh Luân đứng một bên, chân mày nhãn tít thành một khối, phát hiện ra Dược Thiên sầu này đúng là không sợ đem sự tình làm lớn.

Ngay khi Thương Vân Tín phun ra một câu này. Thì đồng thời trong đám đông, có một bạch y nhân chen chúc xông ra, ánh mắt tràn đầy tinh quang bức về phía Dược Thiên Sầu nói: “Sài Tuấn Lang cũng là do ngươi giết?”

Người này là Mã Phong Nam, đại đệ tử cùa chường môn Tiêu Dao Cung, Sài Tiêu Dao! Bời hắn biết Sài Tuấn Lang cùng Thương Liên Khánh đã xảy ra chuyện ờ trong cùng một ngày, hơn nừa đoạn thời gian trước kia hai người luôn hôn cùng một chỗ. Hắn tự nhiên là có lỷ do chất vấn Dược Thiên sầu.

“Sài Tuấn Lang?” Dược Thiên sầu lắc đầu nói: “Ta không biết Sài Tuấn Lang là ai, nhưng sau khi nhừng tin tức truyền ra ngoài. Ta phỏng đoán hắn chính là chủ nhân của một chiếc bạch ngọc chiết phiến đi!”

Mã Phong Nam nghe vậy, thì đôi con ngươi cấp tốc co rút, lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, là ngươi thừa nhận mình đã giết chết hắn?”

“Không...không...ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không có giết hắn.” Dược Thiên Sầu thống khoái đáp lời, chi vào khối ngọc bài trong tay Thương Vân Tín nói: “Ta thấy một người thanh niên trong tay cầm theo một chiếc chiết phiến, cãi nhau cùng chù nhân cùa miếng ngọc bài này, trong câu chuyện cùa bọn hắn có nhắc đến một nừ nhân nào đó, cuối cùng hai người vung tay lên đánh nhau. Đáng tiếc Sài Tuấn Lang tài nghệ không bằng người, nên đã bị chù nhân cùa miếng ngọc bài này đánh chết, cũng chính là do Thương Liên Khánh giết đi. Trước khi chết Sài Tuấn Lang liên tục cầu xin tha thứ, nhưng Thương Liên Khánh nào có đem lời cầu xin cùa hắn để vào trong lòng, hung hãng làm thịt, chết rất thảm ah!”

Chúng nhân xung quanh không khỏi “ồ” lên. Có người nào ờ trong này mà không biết Thương Liên Khánh cùng Sài Tuấn Lang lâu nay vân luôn minh tranh ám đấu, tranh giành tình cảm cùa Vạn Linh, là cháu gái cùa Vạn Bác Thánh. Nừ nhân có thể khiến cho hai người không tiếc đại giới chém giết lẫn nhau, phòng chừng cũng chi có một mình Vạn Linh mà thôi. Bời vì muốn lấy lòng Vạn Linh, hai người này vung tay đánh nhau không chi xảy ra một hai lần. Nhưng không nghĩ rằng, lần này Thương Liên Khánh lại xuống tay ác độc như thế...