Tinh Thần Châu

Chương 906: Quyết tuyệt ly khai




"Ngươi thực sự phải ly khai, ly khai chúng ta, một mình tại Tiên giới tu hành?" Lộ Nghiên Thanh luống cuống chân tay hỏi, đây là lần đầu tiên Văn Lan Phong nói với nàng, phải ly khai nàng.
 
Trong mắt Văn Lan Phong trong tích tắc trán phóng ra vẻ ôn nhu lưu luyến, nhưng vẫn cương quyết gật đầu. Lộ Nghiên Thanh nhất thời sốt ruột nói: "Bằng vào tu vi của ngươi hiện tại đi ra Tiên giới...Ngươi một mình đi ra ngoài thật nguy hiểm, Văn Lan Phong, ngươi không nên xung động, ngươi phải nghĩ cho kỹ a."
 
"Ta cũng không muốn ly khai ngươi, thế nhưng ta lại phải ép buộc ta ly khai ngươi, ngày hôm nay ly khai, chỉ là vì ngày sau có thể có cơ hội đường đường chính chính lần thứ hai đóng ngay trước mặt ngươi. Hiện tại ta hoàn toàn không là gì, ta không muốn cho ngươi khinh thường ta." Văn Lan Phong vẻ mặt chua xót khổ sở nói.
 
"Ta thế nào lại khinh thường ngươi chứ? Chúng ta vẫn luôn là bằng hữu tốt mà." Trong mắt Lộ Nghiên Thanh mang theo ánh lệ nói: "Ta van cầu ngươi, không nên đi mạo hiểm, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ mất đi người bằng hữu tốt nhất."
 
"Nếu như thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó là mạng của ta. Người chết vạn sự thành không." Ánh mắt Văn Lan Phong bỗng nhiên trở nên kiên định, trầm bổng du dương nói: "Nhưng Nghiên Thanh ngươi biết không? Ta phải lấy lại thứ mà ta đã mất đi, ta là một nam nhân, ta muốn lấy về chính tôn nghiêm của mình, đó là dũng khí để ta tiếp tục bảo hộ bên cạnh ngươi. Nếu một nam nhân mất đi dũng khí, thì đã không còn là một nam nhân đường đường chính chính. Hôm nay ta rất lo lắng bàng hoàng, ngươi biết không?" giọt nước mắt trong suốt từ trên gương mặt Lộ Nghiên Thanh chảy xuống, Lộ Nghiên Thanh yên lặng lắc đầu, đồng tử Văn Lan Phong đột nhiên co rút lại, nhìn thấy nàng khóc tim như dao cắt, hắn vươn tay dừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn tráng lá gan vươn hai ngón tay lau nước mắt trên mặt nàng.
 
"Từ khi chúng ta đi tới đây đều nghe được cố sự Tất Trường Xuân khiêu chiến Minh Hoàng, đó là hành động vĩ đại chấn động lòng người tới cỡ nào, tam giới đều phải khiếp sợ. Tuy rằng hắn thất bại, thế nhưng vẫn quang vinh." Văn Lan Phong thu tay trở về, bi thương cười nói: "Chúng ta đều biết Tất Trường Xuân rất mạnh, bởi vì hắn vẫn rất mạnh, hắn ở tại nhân gian là một tấm bia không thể vượt qua, là thần thoại nhân gian, thế nhưng chưa ai từng nghĩ đến hắn lại có thể mạnh tới nông nỗi kinh khủng như vậy, đưa cố sự thần thoại của hắn tiếp tục viết tới Minh Giới, một người độc chiến tứ đại mình Tướng mà bất bại, cuối cùng còn hung hãn khiêu chiến Minh Hoàng chỉ tồn tại trong tưởng tượng của chúng ta, hắn quá mạnh mẽ."
 
Lộ Nghiên Thanh lã chã rơi nước mắt, vai run run nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
 
"Lúc hắn ở tại nhân gian, mọi người xưng hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng ngươi còn nhớ rõ không? Mọi người xưng ta là thiên hạ đệ nhị cao thủ." Văn Lan Phong hít sâu một hơi nói: "Hắn thực sự quá mạnh mẽ, ta không dám hi vọng vượt qua hắn, nhưng ta nghĩ truy tầm theo dấu chân của hắn tìm lại mình, cho nên ta phải vứt bỏ toàn bộ tạp niệm tâm sự, bắt đầu truy tầm con đường tu hành đỉnh cao, nếu ta không chết, ngày khác còn gặp lại, hi vọng có thể có duyên lần thứ hai thủ hộ bên cạnh ngươi."
 
Nói vừa xong, Văn Lan Phong cũng không quay đầu lại đi nhanh ra ngoài, Lộ Nghiên Thanh ở phía sau hắn lã chã rơi nước mắt hô: "Văn Lan Phong, đừng..." Nhưng lần này Văn Lan Phong cũng không quay đầu lại, dùng dũng khí lớn lao chẳng bao giờ có biến mất ngoài cửa, Lộ Nghiên Thanh lúc này mới đuổi theo.
 
Trong phòng khách lớn nơi lầu sáu, Dược Thiên Sầu chắp tay nhìn ngoài cửa sổ, gương mặt không chút biểu tình nhàn nhạt nói: "Ngươi thực sự hạ quyết tâm phải ly khai Thiên Hạ thương hội một mình xông vào Tiên giới tu hành?"
 
Ờ phía sau hắn, Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh đứng song song, vẻ mặt Lộ Nghiên Thanh chờ mong liên tục nhìn về phía hai người, nàng vừa mong muốn Văn Lan Phong hồi tâm chuyển ý, vừa mong muốn Dược Thiên Sầu có thể khuyên can Văn Lan Phong lưu lại.
 
"Đúng vậy." giọng nói Văn Lan Phong thật kiên định, Lộ Nghiên Thanh nhìn hắn không ngừng lắc đầu...
 
Trên mặt Dược Thiên Sầu đang đối mặt cửa sổ thủy tinh trong nháy mắt hiện lên một trận sát ý, nếu như thả Văn Lan Phong ra ngoài, như vậy sẽ mất đi sự khống chế đối với Văn Lan Phong. Nếu bởi vì nguyên nhân không thể dự kiến, Văn Lan Phong đem bí mật của Thiên Hạ thương hội tiết lộ ra ngoài, thì toàn bộ Thiên Hạ thương hội từ trên xuống dưới đều sẽ bị liên lụy, nhất là bản thân Dược Thiên Sầu.
 
Châm chước luôn mãi, mười ngón tay của Dược Thiên Sầu siết chặt vào nhau như giãy dụa, chậm rãi nói: "Ngươi muốn ly khai ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi cấp cho ta một lý do để rời đi. Ta không có khả năng đem tính mạng của toàn bộ mọi người trong Thiên Hạ thương hội xem như đùa giỡn, nếu không cho dù ta đáp ứng, bọn họ cũng sẽ không đáp óng."
 
Đừng nói Văn Lan Phong, ngay Lộ Nghiên Thanh cũng cảm giác được sát ý như có như không trên người Dược Thiên Sầu, lúc này Lộ Nghiên Thanh trở nên sợ hãi, nàng biết Dược Thiên Sầu là loại người nói động thủ liền động thủ, nếu đã động thủ sẽ không thủ hạ lưu tình.
 
Văn Lan Phong thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giao tiếp với Dược Thiên Sầu nhiều năm như vậy, đối với tính tinh của Dược Thiên Sầu nhiều ít cũng có chút lý giải, trái lại rất thản nhiên nói: "Ta đã mất đi năng lực bảo hộ nàng, ta hi vọng có thể tìm về năng lực bảo hộ nàng."
 
Dược Thiên Sầu chậm rãi xoay người lại nhìn Lộ Nghiên Thanh, không giải thích được nói: "Vì nàng ta?" Sau đó như hiểu rõ gật đầu nói: "Ta hiểu được...Ngươi đi."
 
"Cảm tạ ngươi hiều được, ta có một chuyện muốn nhờ."
 
"Nói."
 
"Hi vọng ngươi có thể bảo hộ sự an toàn của nàng." Văn Lan Phong vừa mới nói ra miệng, Lộ Nghiên Thanh đã lã chã khóc lắc đầu nói: "Đừng đi."
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh, trong lòng cảm thấy bực mình, Văn Lan Phong đi tới ngày hôm nay đều do ngươi ban tặng, ngươi còn khóc cái gì, hắn dừng một chút nói: "Ta sẽ tận lực bảo hộ sự an toàn của mỗi người trong Thiên Hạ thương hội, không đơn giản là nàng...Ngươi từ tầng cao nhất lặng lẽ mà đi, ta không hi vọng kinh động những người khác."
 
Văn Lan Phong gật đầu, lần thứ hai nói tiếng cảm tạ, xoay người đi, nhưng rốt cục Lộ Nghiên Thanh nhịn không được kéo lại cánh tay hắn, lời cầu xin còn chưa nói ra miệng, Dược Thiên Sầu đã thuấn di tới đánh một chưởng vào sau lưng nàng, Lộ Nghiên Thanh mềm nhũn ngã xuống mặt đất hôn mê.
 
Văn Lan Phong nhìn Lộ Nghiên Thanh nằm trên mặt đất, không khỏi lộ ra một tia cười khổ nói: "Lẽ nào ngươi không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc sao?"
 
Dược Thiên Sầu cũng không nhiều lời vô ích, lấy ra một túi trữ vật ném cho hắn nói: "Nhiều hơn ta sẽ không cho ngươi, bên trong này có một ức thần phẩm linh thạch, chính ngươi tự bảo trọng. Nếu bên ngoài thật quá nguy hiểm và gian nan, vậy trở về đi. Nếu như ngươi xem Thiên Hạ thương hội như nhà của ngươi, như vậy nơi này là nhà của ngươi, không nên quá khách khí."
 
"Cảm tạ, ta sẽ không tiết lộ bất cứ bí mật gì của Thiên Hạ thương hội." Văn Lan Phong rốt cục xem như bảo chứng.
 
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói: "Vừa rồi ta hỏi ngươi lý do, nếu như ngươi nói một đống lời thề son sắt bảo chứng, như vậy hiện tại ngươi đã chết trong tay ta. Nam nhân có cốt khí mới là bảo chứng thà chết không chịu khuất phục, ta tin cái này, đi đi." Hắn tùy ý bỏ mặt Lộ Nghiên Thanh nằm trên mặt đất, hai người song song rời đi. Dược Thiên Sầu đưa Văn Lan Phong lên tầng cao nhất, nhìn theo Văn Lan Phong thần tình quyết tuyệt biến mất tại viễn phương không khỏi khẽ thở dài một tiếng, hắn thật khó tin
 
Tưởng một người có tính cách như Văn Lan Phong có thể một mình sống tại Tiên giới, tất cả cũng chỉ đành nhìn vận mệnh của hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Trở lại lầu sáu, Dược Thiên Sầu cúi người vỗ tỉnh Lộ Nghiên Thanh, sau đó ngồi đối diện nàng, làm cho hắn ngoài ý muốn chính là sau khi Lộ Nghiên Thanh u u tỉnh lại, ngồi dậy liếc mắt nhìn bốn phía, không thấy được bóng người của Văn Lan Phong, chỉ ngơ ngác hỏi một câu: "Hắn đi?"
 
"Đi." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt trả lời một câu, Lộ Nghiên Thanh thất hồn lạc phách ngồi im dưới đất không nhúc nhích, cũng không khóc không nháo, hình như vừa đánh mất đi bảo bối.
 
Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn nàng một hồi, sau đó gương mặt không chút biểu tình chậm rãi nói: "Kỳ thực đi cũng tốt, chí ít đối với hắn mà nói không phải là chuyện xấu, ta thực sự có điểm không nghĩ ra, loại nữ nhân như ngươi, nếu như ngươi không cấp cho hắn được cái gì, vì sao còn muốn dùng sợi dây thừng vô hình trói buộc hắn? Hắn muốn ở gần ngươi ngươi lại không cho cơ hội, hắn muốn rời khỏi ngươi ngươi lại không cho hắn rời đi, vậy ngươi rốt cục muốn hắn làm như thế nào? Lẽ nào muốn dây dưa hắn cả đời, thẳng đến khi hắn chết mới thôi?"
 
"Ta không có." Lộ Nghiên Thanh vô ý thức lắc đầu biện giải.
 
"Bỏ đi, có hay không là chuyện của chính ngươi, ta không quản được suy nghĩ của ngươi, ngươi cũng đừng tiếp tục ngồi trên mặt đất. Để cho người khác thấy được còn tưởng là ta làm gì ngươi, hảo hảo lãnh tỉnh lãnh tỉnh, ngày mai chúng ta còn phải đi Cực Lạc Tiên Cảnh." Dược Thiên Sầu đứng dậy, lại hỏi một câu: "Có muốn ta gọi Lý Độc Hành đến xem ngươi?"
 
Lộ Nghiên Thanh lắc đầu, chậm rãi bò lên, sau đó chậm rãi xoay người, ngây ngốc đi ra bên ngoài tìm được thang lầu đi lên trên, một tay vịn vào tay vịn, đi từng bước một chậm rãi hướng trên lầu đi đến, cứ như vậy vẫn đi tới tầng thiên thai cao nhất, đi tới sát mép lan can, dựa vào lan can bạch ngọc không nói một lời.
 
Đồng dạng cũng đang đứng trên thiên thai, Vân Bằng vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, bình thường khi nàng đi lên vẫn thường hay gật đầu chào hắn, kết quả hắn thoáng chú ý tinh thần trạng thái của nàng vẫn có vẻ thất hồn lạc phách đứng yên không nhúc nhích mãi cho tới bầu trời tối đen, sau đó đóng tới bầu trời đầy sao rồi đến bình mình mặt trời mọc...
 
Buổi sáng hôm sau, Dược Thiên Sầu dặn dò xong thủ hạ, liền đi lên thiên thai chờ đợi, chủ yếu hắn lo lắng Đại mình Luân sẽ đến sớm, dù sao người ta nguyện ý mang theo mình đã là không tệ, sao có thể làm cho người ta đợi lâu.
 
Hắn vừa đi lên, đã thấy Lộ Nghiên Thanh đứng đây cả đêm, nhưng hắn cũng không biết nàng đứng cả đêm, còn tưởng rằng nàng cũng giống nhU Minh, đi tới nơi này sớm để chuẳn bị, hắn đi tới bên người nàng hỏi: "Nghĩ thông suốt rồi?"

Lộ Nghiên Thanh nhìn hắn, ánh mắt lại đưa về hướng viễn phương, nhàn nhạt nói: "Nghĩ thông suốt, ngươi nói đúng, là ta sai rồi, kỳ thực người nên đi chính là ta."

Cái gì mà loạn thất bát tao, Dược Thiên Sầu trợn mắt, vừa lúc nhìn thấy một đạo kim quang rơi xuống hiện hình, chính là Đại mình Luân giá lâm, liền kéo Lộ Nghiên Thanh cùng đi bái kiến. Đại mình Luân có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh, hiền nhiên không nghĩ tới bên người Dược Thiên Sầu lại có một tuyệt thế mỹ nữ như vậy, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi mang nàng theo? Bạch Tố Trinh biết không?"

Ý tứ trong lời nói của hắn giống như hỏi lão bà ngươi biết không? Dược Thiên Sầu biết hắn hiểu sai ý, nhanh miệng giải thích: "Nàng là bằng hữu của Mục Thiên Kiều, cũng nhận được thiệp mời, vừa lúc cùng đi với chúng ta."
 
Thì ra là thế, Đại mình Luân không hề hỏi nhiều, tiện tay phóng xuất ra phi hành thơi, tự bay lên trước, đợi khi hai người cùng đi lên, hướng Vân Bằng gật đầu, lập tức điều khiển phi hành thơi hóa thành một đạo lưu quang bay xa...