Tinh Thần Châu

Chương 891: Thanh Dực Ngọc Sí Ảnh tương tùy




Sắc tròi dần dần tối, Dược Thiên Sầu chậm rãi chuyển động quanh thiên thai, ánh mắt quét nhìn bốn phía, tuy rằng không nhìn thấy nhân thủ của Thương Hội Liên Minh, thế nhưng Vi Xuân Thu nếu đã nói đến tình trạng như vậy, nói vậy không thể già được, đã có người đang nhìn chằm chằm chính mình.
 
"Ta thực sự không có quan hệ gì với Vạn Kiếm Ma Quân." Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Một người đã chết không biết bao nhiêu năm, dĩ nhiên còn có thể làm cho người khác thần hồn nát thần tính, Vạn Kiếm Ma Quân kia xem như chết không oan. Đại Minh Luân chấp chưởng rốt cục muốn biết cái gì?"
 
"Ta nghĩ muốn biết vì sao ngươi có thể khống chế vạn kiếm?"
 
Thanh âm từ phía sau truyền đến, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Đại Minh Luân trong bộ kim bào không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay phía saU Minh. Nhìn nhìn lại biểu tình của Vi Xuân Thu và Vân Bằng, thần sắc hai người vẫn bình thường không có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên đã sớm biết Đại Minh Luân đến.
 
"Gặp qua Đại Minh Luân chấp chưởng." Dược Thiên Sầu chắp tay hành lễ xong, biện giải: "Ta bát quá chỉ là tán tu xuất thân, chỉ có vận khí hoi tốt chút mà thôi, thực sự không có quan hệ gì với Vạn Kiếm Ma Quân... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Đại Minh Luân lạnh lùng nhàn nhạt ngắt lời: "
Không ai quan tâm xuất thân và vận khí của ngươi, ta không muốn nghe những lời này, Tiên Đế cũng sẽ không nghe những lời vô ích kia, dù cho xuất thân của ngươi cao tới đâu, với hắn mà nói cũng không có bất luận ý nghĩa nào, cũng không nên nói quanh co lòng vòng, ngươi chỉ cần thành thành thật thật giải thích rõ ràng, vì sao ngươi có thể khống chế được vạn kiếm giống như Vạn Kiếm Ma Quân?"
 
Thật là nói như vậy? Dược Thiên Sầu ngần ra, trên đòi còn có người như vậy, không cần quan tâm tiền căn hậu quả, chỉ cần đáp án cuối cùng, đây còn xem là người sao? Hắn không khỏi đưa mắt nhìn Vi Xuân Thu, Vi Xuân Thu tựa hồ hiểu được sự nghi ngờ của hắn, truyền âm nói: "
Không có gì đáng kỳ quái, Tiên Đế Kim Thái thống trị Tiên giói lâu như vậy, chuyện có thể làm cho hắn sản sinh hứng thú thật rất ít, chúng ta cũng chỉ mới biết được từ trong miệng Đại Minh Luân, Tiên Đế Kim Thái đã sớm không hỏi đến chuyện gì, sự tình gì cũng đều giao tho thủ hạ đến xừ lý, mọi việc hắn chỉ hỏi kết quà cuối cùng. Nếu là ai dám gạt hắn, hắn chỉ biết giết chết."
 
Xem ra là một tên đáng thương cảm vì đã mất đi lạc thú nhân sinh. Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu nói: "
Ta tu luyện bộ kiếm quyết có tên là Quy Nguyên kiếm quyết, căn bản không có bất luận quan hệ gì với Vạn Kiếm Ma Quân trong truyền thuyết, nói như vậy là có thể."
 
"
Quy Nguyên kiếm quyết?" Ba người nghe vậy suy tư một trận, ra vẻ chưa từng nghe nói qua về bộ pháp quyết này. Đại Minh Luân đơn giản hỏi thẳng: "Ngươi làm sao chứng minh lời ngươi nói chính là sự thật?"
 
Điều này thì Dược Thiên Sầu đã có chuẩn bị, hắn lấy ra một khối ngọc điệp đưa qua: "
Đây là Quy Nguyên kiếm quyết mà ta tu luyện, nếu như chấp chưởng không tin thì có thể nghiệm chứng."
 
Đại Minh Luân tiếp nhận ngọc điệp kiểm tra một chút, bên trong ghi chệp một bộ kiếm quyết, cũng không quản Dược Thiên Sầu có đồng ý hay không, trực tiếp thu lại nói: "
Một thoáng cũng khó thể phân ra thật giả, vật này ta để lại trước, nếu như xác nhận bộ kiếm quyết này có thể khống chế được vạn kiếm, đến lúc đó sẽ phái người trà lại cho ngươi."
 
Vi Xuân Thu nhíu mày nói: "
Đại Minh Luân, đây sợ rằng không thích họp, pháp quyết tu hành chính là căn bản của tu sĩ, là đồ vật đáng giá bảo mật nhất, người ta vì chứng minh sự trong sạch cùa mình, đã rất thẳng thắn thành khẩn lấy ra đưa cho ngươi
 
Xem, ngươi còn chưa tin? Ngươi còn muốn mang đi?"
 
"
Đối với Tiên cung mà nói, chỉ cần là Tiên cung cần, thì có quyền lợi xem tất cả thứ gì mình muốn." Đại Minh Luân đạm nhiên nói.
 
"
Ngươi..." Vi Xuân Thu nhất thời có chút tức giận, Dược Thiên Sầu nhanh tay kéo hắn, nói: "Bộ kiếm quyết này kỳ thực chỉ có bề ngoài mà thôi, Vạn Kiếm Tề Phát thoạt nhìn rất dọa người, nhưng trên thực tế căn bản không có bao nhiêu uy lực, chặp chưởng chỉ cần cầm lấy có thể chứng minh sự trong sạch của ta là được, cũng không cần trả lại, dù sao ta có thể phục chế thêm vài bộ."
 
Kỳ thực hắn tu luyện kiếm quyết từng thay đổi qua, mà cấp cho Đại Minh Luân cũng chỉ là phiên bản nguyên thủy của Phù Tiên Đảo, có giữ lại hay không cũng không có gì đáng nói. Lui lại mà nói, hi sinh một ít đồ vật đổi lại sự trong sạch của mình cũng rất cần phải làm.
 
Sau một phen hàn huyên, Vi Xuân Thu đột nhiên nhìn Dược Thiên Sầu nói: "
Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, chúng ta có chút chuyện riêng tư cần bàn."
 
Dược Thiên Sầu nhìn ba người, ôm một bụng hiểu kỳ rời đi, không biết ba lão gia hỏa mưu đồ chuyện gì bí mật, không ngờ lại muốn đuổi mình đi nơi khác...
 
Mắt thấy hắn rời đi xa, Vi Xuân Thu biểu lộ khuôn mặt u sầu nói: "
Đại Minh Luân, thành thật nói cho ta biết, Tiên Đế Kim Thái sẽ tin tưởng sao?"
 
"
Tiên Đế Kim Thái có tin hay không then chốt phải xem thái độ của hai người các ngươi." Đại Minh Luân đạm nhiên nói.
 
Vi Xuân Thu và Vân Bằng có chút nghi hoặc nhìn nhau, Vi Xuân Thu hồ nghi nói: "
Sao lại nói như thế?"
 
Đại Minh Luân đang chống hai tay trên lan can bạch ngọc chợt chuyển người lấy khối ngọc điệp do Dược Thiên Sầu đưa cho hắn, ngay trước mặt Vi Xuân Thu và Vân Bằng trực tiếp bóp nát thành phấn, Vi Xuân Thu kinh hô: "
Đại Minh Luân, ngươi làm vậy là có ý gì?"
 
"
Ngươi nói đây là ý tứ gì?" Đại Minh Luân hừ lạnh nói: "Dù đây là bằng chứng thì đã làm sao? Ngươi thật cho rằng Tiên Đế Kim Thái vì một Dược Thiên Sầu mà lo lắng hoảng hoosot, lật qua lật lại tra xét manh mối đến cùng sao? Ta có thể rõ ràng nói cho ngươi, hắn thà rằng giết lầm cũng quyết không buông tha, trong vòng ba ngày tin tức khẳng định sẽ truyền tới lỗ tai hắn, mà trong vòng ba ngày không được kết quả xử lý của ta, như vậy ba ngày sau, chấp pháp vệ đội của Tiên cung sẽ xuất thủ, Dược Thiên Sầu hẳn phải chết không thế nghi ngờ. Cả Thiên Hạ thương hội sẽ đối mặt một trận tàn sát, bao quát những người từng có gặp gỡ với hắn, một người cũng đừng nghĩ còn sống được. Mà ta cũng sẽ bởi vì hành sự bất lực, sẽ bị nghiêm phạt."
 
Ánh trăng đặt biệt mê người ở trong nháy mắt trở nên âm lãnh lên, chí ít vào lúc này trong lòng Vân Băng và Vi Xuân Thu đều là như vậy, bọn họ là người thân thiết với Dược Thiên Sầu, đồng dạng cũng khó có thể thoát chết. Trên thiên thai trống trải lạnh lùng lặng ngắt như tờ, Vi Xuân Thu bình tĩnh đánh vỡ không khí nói: "
Vậy ngươi vì sao còn muốn Dược Thiên Sầu có lời giải thích hợp lý, đây không phải là làm điều thừa sao?"
 
Đại Minh Luân bỗng nhiên xoay người, gương mặt hướng dãy núi dưới ánh trăng, chậm rãi nói: "
Chỉ là muốn thử một chút mà thôi, chí ít có chết cũng giúp ta chết được an tâm."
 
Hai người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, không biết vì sao hắn nói ra lời như vậy, Vân Bằng vẫn không hề hé răng chợt lạnh lùng nói: "
Không nghiêm trọng như vậy, ngày trước ngươi gia nhấp Tiên cung không phải vì muốn sống thật tốt? Hôm nay ngươi là chặp chưởng của Thương Hội Liên Minh, chết, cự ly cách ngươi quá xa xôi."
 
Trên thiên thai lại lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, Đại Minh Luân nghe vậy chậm rãi nhắm hai mắt lại: "
Vân Bằng, ngày xưa ba chúng ta tại Tiên giới khoái ý ân cừu, ngươi hẳn biết chúng ta đắc tội bao nhiêu người, lúc đó tình cảnh của chúng ta đã nguy cơ, cho nên Tiên cung mời chào chúng ta, nhìn trúng điểm này của chúng ta, ngươi cho rằng ta không muốn tiêu diêu tự tại? Ngươi cho rằng ta không muốn sống vô câu vô thúc? Nếu như lúc đó giữa hai ngươi có một vị nguyện ý tiếp thu mời chào của Tiên cung, ta đây khẳng định sẽ không nhận mời chào, nhưng then chốt là hai người các ngươi có đánh chết cũng không nguyện ý gia nhấp Tiên cung, như vậy chuyện này chỉ có rơi vào người ta rồi."
 
"
Có ý tứ?" Vi Xuân Thu không giải thích được hỏi: "Chúng ta không gia nhấp Tiên cung có quan hệ gì tới ngươi?"
 
Đại Minh Luân nhắm mắt không nói, ra vẻ không muốn tiếp tục giải thích, nhưng cả người Vân Bằng chợt chấn động, ánh mắt gắt gao trành Đại Minh Luân nói: "
Xem ra nhiều năm qua, là chúng ta hiểu lầm ngươi, nhưng vì sao ngươi không giải thích?"
 
Đại Minh Luân nghe vậy mở hai mắt, ánh mắt hướng nhìn bóng đêm mênh mông, lộ ra một tia cười khố nói: "
Lúc đó không muốn giải thích cho rõ ràng, chỉ sợ hãi người các ngươi cũng sẽ giành nhau gia nhấp. Đợi sau đó muốn giải thích nhưng các ngươi căn bản không cho ta cơ hội giải thích, sau bởi vì trong Tiên cung tranh chấp đấu đá nhau thật lợi hại, ngẫm lại không liên hệ với các ngươi cũng tốt, miễn cho hại các ngươi."
 
Vân Bằng không hiểu cách biểu đạt chính tình tự của mình, chỉ là hơi gật đầu, biểu thị mình hiểu được. Mà Vi Xuân Thu lại liên tục nhìn qua nhìn lại, ánh mắt nhìn người này rồi nhìn người kia, hai tay ôm đầu, sốt ruột nói: "
Hai người các ngươi rốt cục đang nói cái gì? Ta thế nào nghe không hiểu?"
 
"
Chuyện thâu gian mánh lới ngươi không phải rất lợi hại sao?" Vân Bằng châm chọc, cuối cùng nhắc nhở: "Ngày xưa chúng ta gây thù chuốc oán nhiều lắm, bị truy đuổi chạy loạn khắp nơi, sau đó hắn gia nhấp Tiên cung, chúng ta lập tức dễ thở hơn, không cần tiếp tục chạy trốn nữa."
 
Nói đến tình trạng này, Vi Xuân Thu cũng không phải kẻ ngốc, kết hợp lời hai người vừa nói, sự hiểu lầm lập tức tiêu tan thành mây khói, thì ra năm xưa Đại Minh Luân gia nhấp Tiên cung cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, mọi người đã gây thù oán quá nhiều, ba ngày hai ngày lại bị người truy sát, kết quả gặp phải cao thủ ngày càng nhiều, mắt thấy sắp bị ngoạn xong, vừa lúc Tiên cung hướng bọn họ vung cành ô liu, thế nhưng Vân Bằng và Vi Xuân Thu thà chết không chịu khuất phục, đánh chết cũng không chịu gia nhấp Tiên cung bị người ước thúc.
 
Thân là hảo huynh đệ, Đại Minh Luân tự nhiên hiểu được khúc mắc của hai huynh đệ, bởi vì Tiên cung là địa phương thuần dưỡng tiên thú nhiều nhất toàn Tiên giới, bọn họ cũng là tiên thú, cho nên rất không hảo cảm với Tiên cung, Đại Minh Luân tuy rằng cũng không nguyện ý bị người ước thúc, thế nhưng không có biện pháp, vì bảo trụ tính mạng của mình cùng huynh đệ, không thể làm gì khác hơn là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ai biết bởi vậy mà huynh đệ xa lòng, không công bị hiểu lầm lâu như vậy, hôm nay rốt cục xem như được tẩy sạch oan khuất.
 
"Vân Bằng, ngươi nói có phải vì người này lúc đó chạy không nhanh bằng hai chúng ta, vì bảo mệnh nên mới gia nhấp Tiên cung?" Vi Xuân Thu hắc hắc cười nói, Vân Bằng cũng chỉ gật đầu từ chối cho ý kiến.
 
Dưới tinh cung, ba người bất tri bất giác đứng song song ngay trước lan can bạch ngọc, tựa như rất nhiều năm trước, một vầng trăng sáng nhô cao chiếu xuống, Thanh Dực Ngọc Sí Ảnh tương tùy...