Trên thực tế trong đám người này, có Vạn Cách Di là không thèm nhìn lời cảnh cáo chó má của Phượng Cửu Như để vào trong mắt. Vạn Cổ Thông là Tiên giới đệ nhất thương hội, tuy rằng so ra còn kém Tuyệt Tình Cung, nhưng cũng không kém bao nhiêu xa. Quan trọng nhất là, Vạn Bác Thánh đã từng căn dặn, phải lưu tâm đối với những chuyện tình của Dược Thiên Sầu, cho nên hắn cũng không dám hung hăng ngạo mạn. Nhưng bất ngờ, Vạn Linh lại bước ra ngăn cản hắn đi chúc mừng, bởi thế cho nên hắn mới tạm ngồi xuống chờ đợi, thuận miệng hỏi mấy người xem chúng ta nên làm như thế nào bây giờ!
Vạn Cách Di mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng biết lần này Vạn Linh được Vạn Bách Thánh phân phó đến, người làm chủ mọi chuyện không phải là minh, mà chính là nàng, về phần nguyên nhân tại sao lại chần chừ không muốn đi, thì chỉ có trong lòng Vạn Linh mới rõ ràng nhất. Bởi nàng sớm đã không nhìn thuận mắt đám người Tuyệt Tình Cung, nàng càng không nghĩ ra Tuyệt Tình Cung dám hướng mật thám bên người Tiên Đế động thủ. Điều này khiến cho nàng phi thường cao hứng, rất chờ mong tràng cảnh Tiên Cung sẽ ra tay thanh trừng Tuyệt Tình Cung xuất hiện.
Mấy vị trưởng bối ngồi đối diện nhau, thản nhiên nói chuyện phiếm. Mà đám tiểu bối thì nho nhã chào hỏi lẫn nhau, chỉ riêng ba người Đỗ Phong, Hỏa Vân Long cùng Thủy Minh Thanh thì rõ ràng hào sảng hơn rất nhiều, bởi vì ba người vốn đã là bằng hữu sinh tử. Bất quá ba người bọn hắn đối với Vạn Linh vẫn là giữ chút khách khí, trong lòng không hẹn mà cùng nhớ đến cảnh tượng Vạn Linh nắm tay Dược Thiên Sầu bay đi, ở trước mắt bao người. Bọn hắn không biết nàng cùng Dược Thiên Sầu rốt cuộc là có quan hệ như thế nào.
Những người này tuy đang tập trung cùng một nơi, nhưng những tin tức bên ngoài lại không dám xem thường, mọi thời khắc đều nắm giữ động tĩnh bên phía Thiên Hạ thương hội ở trong tay. Nếu nói một câu thật lòng, trong đám người này ai là người lo lắng đến an nguy của Dược Thiên Sầu nhất, thì sợ rằng cũng chỉ có Thủy Minh Thanh mà thôi. Bởi vì hắn mơ hồ biết được, sau lưng của Dược Thiên Sầu còn một cỗ lực lượng không tên, đối với sự phát triển trong tương lai của mình sẽ có lực trợ giúp rất lớn.
Ngay khi đám người đang kiên nhẫn chờ đợi, thì gã đệ tử truyền tin của Vạn Cổ Thông đã truyền về tin tức, đem hành động phẫn nộ của Dược Thiên Sầu rành mạch nói qua một lần... Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi nghe được tin tức này, đám người liền trợn mắt nhìn nhau. Vạn Cách Di ngạc nhiên nói: "Dược Thiên Sầu này lá gan quả nhiên là lớn, cư nhiên còn dám giết người ở trong Mê Huyễn Tiên Thành. Bất quá Phượng Cửu Như lá gan còn lớn hơn nữa, hắn dám quang minh chính đại phái người đến cướp bóc trong Thiên Hạ thương hội. Đây thật đúng là không đem quy củ của Liên Minh Thương Hội nhìn vào trong mắt ah!
Á Đông Lâu ngồi bên phía đối diện hắn, lúc này đang trầm ngâm lắc đầu, chậm rãi nói: "Chuyện này sao ta cảm giác không thích hợp nhỉ? Phượng Cửu Như tuy rằng hung hăng càn quấy, nhưng còn chưa có lá gan dám đối nghịch Tiên Cung đâu? Quang minh chính đại phái người đến cướp bóc ở Thiên Hạ thương hội, thì quả là chuyện tình khó có thể tin."
"Cái gì mà khó tin? Phượng Cửu Như hung hăng thái quá, nếu không làm sao hắn dám phát ra lời cảnh cáo những môn phái khác đây? Giờ hắn nghĩ rằng Tiên giới chỉ có mỗi Tuyệt Tình Cung của hắn làm chủ thôi sao."
Hỏa Phong cười hắc hắc nói: "Các môn phái nhỏ bình thường, đáng lẽ phải e ngại uy danh của Tuyệt Tình Cung mà không dám lên tiếng mới đúng. Nhưng Dược Thiên Sầu này thực là có ý tứ! Phượng Cửu Như phái người đến khiêu khích, thế nhưng hắn lại phản kích cường hãn hơn, căn bản không thèm đem Tuyệt Tình Cung nhìn vào trong mắt, dứt khoát băm thây đám người do Phượng Cửu Như phái đến, còn hướng Liên Minh Thương Hội dâng cáo trạng, hành động này xem như muốn lấy cái đầu trên cổ Phượng Cửu Như rồi. Dược Thiên Sầu này không phải là người dễ chọc ah! Chỉ sợ ai cắn hắn một ngụm, hắn sẽ khiến cho người đó trả giá gấp vạn lần mới thôi."
Đám người trong phòng nghe xong thì đều cười phá lên ha hả. Lúc này Đỗ Khai Nhân chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Đỗ Phong nói: "Chúng ta mau đi chúc mừng vị bằng hữu kia của ngươi thôi."
Á Phu Tử cũng đứng lên theo: "Phải rồi! Dược Thiên Sầu người đơn thế bạc, dù sao cũng cần nhiều người trợ uy cho hắn, tránh để cho cái tên Phượng Cửu Như kia lấy đông hiếp ít."
Đám người lại không khỏi cười phá lên, dần dần chạy đến phương hướng của Thiên
Hạ triương hội. Bất quá Vạn Cách Di, Hỏa Phong, Á Đông Lâu, Đỗ Nam Sơn không có đi, bởi vì tông môn đã phái đại biểu đến rồi, bọn hắn cũng không cần chạy tới tham gia náo nhiệt. Mà quay về trấn thủ địa bàn của minh.
Lúc này Dược Thiên Sầu một thân trường bào màu hồng sắc, khoanh tay đứng sừng sững ở trước đại môn Thiên Hạ thương hội, trong đôi con ngươi thi thoảng tản xuất ra tinh quang dị thường chói lóa.
"Tránh ra!" Một thanh âm giận dữ gầm lên.
Đám người vây quanh xem náo nhiệt trên không trung bỗng dưng an tĩnh xuống, nhường ra một con đường. Dược Thiên Sầu híp mắt nhìn lên, chỉ thấy trong đám đông có sáu thân ảnh di động tách ra. Hai gã áo lam đi ở phía trước, dẫn đầu là một lão nhân đang chỉ vào về phía minh, phẫn nộ quát: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu?"
Dược Thiên Sầu chân mày khẽ nhúc nhích, mơ hồ đoán ra người tới là nhân vật nào. Cho nên lúc này mới cười lạnh nói: "Ngươi chính là lão thất phu Phượng Cửu Như, kẻ đang có ý định gây trở ngại cho Thiên Hạ thương hội của chúng ta?"
"lớn mật!" Tôn Luân hung hăng gầm lên quát.
Nhưng Phượng Cửu Như đã giận quá hóa thành cười nói: "Tiểu oa nhi cuồng vọng khá lắm."
Hai thầy trò cùng nhau đáp xuống trước mặt Dược Thiên Sầu. Lúc này Phượng Cửu Như chỉ xuống mấy khôi thi thể không trọn vẹn nằm trên mặt đất, hùng hổ dọa người nói: "Vì sao ngươi dám vu khống hãm hại lão phu?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi cười lạnh liên tục: "Ta vu khống hãm hại ngươi? Con mẹ ngươi! Trước kia ngay cả ngươi là ai, ta đều không biết, ta thậm chí còn ước tránh càng xa Tuyệt Tình Cung các ngươi càng tốt. Như thế nào lại còn muốn vu khống hãm hại các ngươi."
Chúng nhân xung quanh nghe xong, đều âm thầm gật đầu tán thành với lời biện giải của Dược Thiên Sầu, trừ phi Dược Thiên Sầu chán sống rồi thì mới dám vu khống hãm hại lên trên đầu của Phượng Cửu Như. Mà ngay lúc trước tin tức do Phượng Cửu Như lại chính là nhằm vào Dược Thiên Sầu ah!
"Ngươi..." Phượng Cửu Như chợt phát hiện ra tâm tình của mình quá mức khích động, có điểm mất đi phong phạm thường ngày. Cho nên lúc này liền hít sâu một hơi, sau khi bình phục tâm tình, mới bước lên hòng cả vú lấp miệng em, nói: "Tiểu tử, ngươi đừng hòng xảo trá, lão phu cũng không phải hạng người dễ dàng để cho ngươi vu khống hãm hại như thế đâu. Nếu hôm nay ngươi không lấy ra được chứng cớ, thì mau ngoan ngoãn câm miệng lại cho ta. Nếu không bản thân ngươi hãy tự gánh lấy hậu quả!"
"Lão thất phu! Ngươi cư nhiên còn dám uy hiếp lão tử ở trước mặt bao nhiêu người xung quanh đây sao? Ngươi cho rằng Tuyệt Tình Cung các ngươi chính là Liên Minh Thương Hội ư?" Dược Thiên Sầu cũng gay gắt phản ứng, chỉ còn thiếu điều bay đến gần mà phun nước miếng lên mặt đối phương nữa thôi. Lúc này chứng kiến đối phương lại muốn nổi bão, liền nhanh chóng phất tay nói: "Trước khi người của Liên Minh Thương Hội chưa đến, ta có quyền bảo trì im lặng. Hết thảy đúng sai đều có Liên Minh Thương Hội đứng ra phán xét. Không muốn phụng bồi các ngươi!"
Nói xong Dược Thiên Sầu vung tay áo, quay đầu muốn ly khai.
"Đứng lại!" Phượng Cửu Như phẫn nộ gầm lên. Xưa nay chưa từng có gã tu sĩ Hóa Thần kỳ nào dám nói hắn như thế này. Tâm tình vừa mới bình phục nháy mắt liền bạo phát.
Kết quả Dược Thiên Sầu còn muốn lớn tiếng hơn hắn, hung hăng quay người, chỉ vào mũi Phượng Cửu Như gào rít nói: "Đây là địa bàn của lão tử, ngươi không thích thì xéo đi, tóm lại ngươi mau câm miệng cho lão tử! Ta cảnh cáo nhà ngươi, lão thất phu! Nếu ngươi còn dám uy hiếp ta, mọi người xung quanh đều tận mắt chứng kiến, ta liền coi lời uy hiếp của ngươi trở thành thái độ khiêu khích nghiêm trọng, ta có quyền khởi xướng phản kích trong địa bàn của ta. Đến lúc đó thì ngươi đừng trách!"
Trên không trung nhất thời xôn xao thành một đoàn. Phượng Cửu Như cũng cười ha hả, khinh thường nói: "Ta đây thật muốn nhìn xem ngươi sẽ phản kích như thế nào?"
Dược Thiên Sầu không thèm nhiều lời vô nghĩa, xoay người hướng lên mái nhà chặp tay hô: "Bạch Vân sơn chủ, mời!"
Vừa nói dứt lời, một đạo bạch quang đã lao vút xuống, đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu, ánh mắt tràn ngập nhuệ khí trành về phía Phượng Cửu Như.
Vân Bằng vừa xuất hiện, từ trên xuống dưới nhất thời đều im lặng thành một đoàn. Phượng Cửu Như đôi con ngươi cấp tốc co rút, giống như đang bị người khác bóp chặt cổ, một câu cũng không thốt nên lời. Lúc này chúng nhân xung quanh mới nhớ ra, như thế nào lại quên mất nhân vật số má này, người này ở nhiều năm về trước đã nổi danh là Lãnh Diện Sát Thủ ah! Nếu nói trên phương diện lãnh huyết, thì hắn còn nổi danh hơn Thanh Dực Bức Vương rất rất nhiều.
"Ta tới giết ngươi thì thế nào?" Vân Bằng chỉ hỏi một câu rất đơn giản, nhuệ khí trong mắt tản xuất ra, bức thẳng về phía Phượng Cửu Như.
Phượng Cửu Như diễn cảm si ngốc, người ta hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo, xấu hổ chắp tay nói: "Hóa ra là Bạch Vân sơn chủ, thất kính!"
"Ta tới giết ngươi thì như thế nào?" Vân Bằng vẫn chỉ hỏi một câu đơn giản như cũ.
Tuy rằng vẫn cùng một câu nói, nhưng mọi người xung quanh đều phải rùng mình. Bỗng dưng cảm giác trên người Vân Bằng tựa hồ đã rút ra nửa thanh bảo kiếm, bắt đầu thản nhiên tản mát sát khí, nhiệt độ bốn phía xung quanh chợt giảm xuống. Phượng Cừu Như hoảng hốt lùi về phía sau, nói: "Bạch Vân sơn chủ, Tuyệt Tình Cung chúng ta và ngươi không hề có ân oán gì. Ngươi đâu cần phải khinh người quá đáng như thế?"
Tôn Luân đệ tử hắn, lúc này cũng mang thần tình trắng bệch, vội vàng lùi về phía sau theo sư phụ.
"Dừng tay!" Đột nhiên trên không trung văng vẳng một tiếng quát lạnh, bốn đạo lưng quang đáp xuống hiện thân.
Vi Xuân Thu theo trong đám người bước ra, chạy về bên phía Dược Thiên Sầu chỉ vào gã nam nhân mảnh khảnh dẫn đầu, nói: "Ta đã mời Đại Minh Luân chấp chưởng Liên Minh Thương Hội, tới đây chủ trì công đạo rồi."
Lúc này Dược Thiên Sầu nhanh chóng hành lễ, cái danh hào này hắn đã nghe nói qua, nhưng lại chưa bào giờ từng trông thấy. Biết người này chính là một đao phủ của Liên Minh Thương Hội!
Mà sau khi Vân Bằng nhìn thấy nam nhân này xong, thân hình liền hóa thành lưu quang bay lên mái nhà của Thiên Hạ thương hội. Có thể nhìn ra được, Vân Bằng dường như không thích đối diện với người này. Phượng Cửu Như khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng hướng nam nhân mảnh khảnh chắp tay hành lễ nói: "Bái kiến Đại Minh Luân chấp chưởng!"
Tôn Luân theo sau đồng dạng cũng khom lưng thật sâu hành lễ.
Lúc này Vi Xuân Thu mới ngắm nhìn Phượng Cửu Như, không khỏi chỉ tay quát: "Tiểu vương bát dê con, sớm biết như thế này thì năm xưa gia gia ta đã không bỏ qua cho ngươi. Trực tiếp chụp chết dê con nhà ngươi đi cho rồi."
Chúng nhân xung quanh theo lời nói này, cũng nghe ra được một chút chuyện xưa.
Phượng Cửu Như nghe vậy, khóe miệng hơi co quặp một chút, nhìn thấy Đại Minh Luân ở bên cạnh mình, cũng chẳng thèm quan tâm thêm nữa. Lúc này cả gan quát lại: "Vi Bức Vương, thỉnh ngươi phóng ra ngoài miệng những lời sạch sẽ một chút."
"Oa oa...Nguy tai.., nguy tai ah!" Vi Xuân Thu hú lên một tiếng quái dị, song thủ giấu trong tay áo xòe ra móng vuốt sắc bén, theo sau thân hình nhanh như thiểm điện biến mất ngay tại chỗ.
Phượng Cửu Như đang phi thường hoảng sợ, thì đã thấy Đại Minh Luân giương hai đầu ngón tay tụ kim quang lên, hoành ra một vòng hộ tráo đường kính bao trùm phạm vi hai thước, bảo hộ thân hình của Phượng Cửu Như.
"Ong.., ong.., ong..." Một đạo thanh âm muộn hưởng vang lên.
Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng phảng phất lại như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt tại đương trường, khiến cho người khác run lên, hai chân mềm nhũn ra. Vòng hộ tráo bất thinh lình xuất hiện cường quang, đem một đạo thanh quang dội ngược trở về, thanh quang vừa hiện nguyên hình, Vi Xuân Thu đang khống chế thân hình trượt dài về phía sau, dưới mặt đất cũng đã xuất hiện hai đường rãnh sâu hoắm...