Tinh Thần Châu

Chương 858: Đút lót thất bại




Trên biển mây mênh mông, lưu quang đủ màu đều hiện hình di động trên khoảng không quan vọng, Thanh Dực Bức Vương và Bạch Vân sơn chủ, hai xưng hào nào không ngừng có người khe khẽ nói ra. Hai người được nhắc tới trong miệng mọi người đang lăng không mà đứng đối diện, sắc mặt Vân Bằng vốn là âm tinh bất định, nghe được có người nghị luận mình trở thành tọa kỵ của tiểu tử kia thì nhất thời giận dữ quát: "Vi Xuân Thu, vì sao phải hại ta?"
 
Quả nhiên bạo phát! Dược Thiên Sầu âm thầm chậc lưỡi, lặng lẽ thối lui ra xa một chút, miễn cho bị liên lụy.
 
Vẻ mặt Vi Xuân Thu hồ nghi hỏi: "Vân Bằng, đầu óc ngươi ra vấn đề rồi sao! Ngươi nói thử nghe một chút ta làm sao hại ngươi?"
 
"Ngươi..." Vân Bằng nghẹn lời, việc trở thành tọa kỵ của người khác hắn thật nói không nên lời. Vi Xuân Thu thấy thế hừ lạnh nói: "Thua thì thành thành thật thật chịu thua, không nên tìm nhiều lý do mượn cớ như vậy, nếu như ngươi không nhận thua, ta cũng không có biện pháp làm gì ngươi. Chính ngươi nói đi! Rốt cục có nhận thua hay không?"
 
Ánh mắt Vân Bằng như lãnh điện, gắt gao nhìn thẳng Vi Xuân Thu. Vi Xuân Thu không khỏi chột dạ trong lòng, lúc này phất tay nói: "Không nhận thua thì thôi đi, ta cũng không miễn cưỡng, xem như chưa có chuyện gì phát sinh qua." Sau đó hướng Dược Thiên Sầu hô: "Chúng ta đi." Hắn hóa thành lưu quang hướng biển mây phía dưới lao đi.
 
Dược Thiên Sầu cũng không hé răng, nhìn Vân Bằng, làm như không biết chuyện gì, đuổi theo Vi Xuân Thu bay xuống phía dưới. Hai người một trước một sau đi qua vân vụ mê man, trước mắt rộng mở trong sáng. Núi non phía dưới vân vụ san sát, vạn núi trọng trọng, chi chít như sao trên trời, mỗi một ngọn núi đều có một tòa kiến trúc, phong cách mỗi nơi mỗi vẻ, hoặc cao lầu hoặc trang viện, hoặc tường đỏ ngói xanh hay kim bích huy hoàng rực rỡ.
 
Ngay giữa dãy núi mở ra một quảng trường thật lớn, đầu người toàn động vô cùng náo nhiệt, rất giống tình hình Bách Hoa Cốc mà Dược Thiên Sầu từng thấy tại nhân gian, bày đầy tiểu thương quầy hàng. Mà quanh thân quảng trường rất nhiều đường quanh co khúc khuỷu lan tràn chung quanh, thông ra bốn phương tám hướng, hồi hồi nhiễu nhiễu lại phân ra rất nhiều đường nhỏ, đi thông tới tận mỗi tòa núi cao.
 
Từ không trung nhìn lại, những con đường chính hay phụ quanh co khúc khuỷu bên dưới giống như những dải lụa màu xám trắng, giao nhau quấn quýt không khác gì một mê cung làm người nhìn hoa mắt.
 
Trên những dải lụa xám trắng kia dòng người tới lui không ngừng, trên không trung thỉnh thoảng lại có người bay vọt qua, quả thực là náo nhiệt phi phàm.
 
Hai người dừng trên không trung bên dưới biền mây, thần tình khác nhau nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt Vi Xuân Thu thổn thức cảm khái, đã cách vạn năm mới thấy được sự phồn hoa của Mê Huyễn Tiên Thành. Mà Dược Thiên Sầu cũng nhìn quanh đàn kiến trúc đủ phong cách trên cả vạn đỉnh núi, lăng lăng hỏi: "Ờ đây lẽ nào là Mê Huyễn Tiên Thành..." ở đây cùng sự tưởng tượng trong lòng thật không quá giống, nhìn không ra mê huyễn ở nơi nào.
 
"Không phải là Mê Huyễn Tiên Thành thì còn có thể là..." Vi Xuân Thu đang nói chợt ngần ra, quay đầu hồ nghi quan sát: "Lẽ nào ngươi chưa từng đi qua Mê Huyễn Tiên Thành?"
 
Dược Thiên Sầu không cho là đúng rất thuận miệng trả lời: "Đó có gì đáng kỳ quái, ta một mực chuyên tâm tu luyện chưa từng đi ra lịch lãm, không tới Mê Huyễn Tiên Thành là chuyện rất bình thường...
 
"
Không từng đi ra lịch lãm mà giảo hoạt và đê tiện như vậy, muốn đi ra lịch luyện thì còn gì để nói nữa." vẻ mặt Vi Xuân Thu vẫn không tin, phát hiện trên mặt Dược Thiên Sầu cũng không biểu lộ ra hắn nói thật hay giả, trong đôi mắt nhỏ lộ ra vè không giải thích được hỏi: "Ngươi đi đến nơi đây để làm gì? Lẽ nào muốn buôn bán vật gì sao?"
 
"
Đều không phải." Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn tới lui bên dưới đỉnh núi, nhíu mày nói: "Vi bức vương, thương hội liên mình ở vị trí nào?"
 
Vi Xuân Thu tiện tay chỉ về hướng tòa núi cao nhất bên dưới, trên núi có đàn kiến trúc kim bích huy hoàng nói: "
Đó chính là thương hội liên mình. Ngươi tìm họ làm
 
Gì?"
 
Con mắt Dược Thiên Sầu hơi lóe sáng nhìn xuống, chà xát tay nói: "
Mặc kệ cái gì, chỉ là đăng ký một thương hội mà thôi."
 
"
Ách..." Thần tinh Vi Xuân Thu cứng đờ, khó có thể tin đánh giá Dược Thiên Sầu nói: "Tiểu tử ngươi không phải nói giỡn đi! Hay là do ta nghe lầm? Ngươi muốn đăng ký một thương hội?"
 
Dược Thiên Sầu vò đầu hỏi: "
Lẽ nào lại có vấn đề gì?"
 
Lúc này Vi Xuân Thu dở khóc dở cười nói: "
Ngươi là một tán tu Hóa Thần kỳ đòi đi đăng ký thương hội? Trước tiên không nói khi đăng ký cần đại lượng linh thạch, thương hội không chỉ do một người làm, ngươi cần thận bị người ta ăn đến đầu khớp xương cũng không còn."
 
"
Ta cần ngươi để làm gì không biết? Có ngươi muốn ăn tạ, ngươi lên cho ta, đánh thấy mẹ nỏ..." Dược Thiên Sầu không cho là đúng ném lại một câu liền trực tiếp bay về phía đàn kiến trúc bên dưới. Vi Xuân Thu sững sờ tại chỗ, không nói gì một lúc thật lâu.
 
"
Ngươi và tiểu tử kia rốt cục có quan hệ ra sao?"
 
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một câu hỏi, Vi Xuân Thu quay đầu lại nhìn Vân Bằng, kỳ thực không cần quay đầu lại cũng biết là Vân Bằng, cười khổ nói: "
Việc này một lời khó nói hết, nói chung xem như ta không may. Ngươi nên quay về Bạch Vân sơn của ngươi đi! Tiểu tử này ta nhìn thấy thế nào cũng là một người chuyên môn chọc phiền phức, ngươi không nên để mình bị liên lụy vào."
 
Vân Bằng dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia sáng, lập tức gương mặt không chút biểu tình nói: "
Ngươi nghĩ rằng ta giống như ngươi luôn dùng mánh lới? Nguyện đổ chịu thua, ta sẽ tuân thủ đổ ước ngày xưa."
 
"Ngươi..." Vi Xuân Thu bỗng nhiên xoay người, lắc đầu thở dài nói: "Ngươi làm vậy tội gì? Ngươi ta đều biết, bất quá lúc đó chỉ là hai ta tranh cường háo thắng nói đùa mà thôi, thật không hề xem là thật...
 
"Bất quá chỉ là mười năm mà thôi, cũng không có gì lớn lao." Vân Bằng đạm nhiên nói.
 
Năm xưa hai người đối với tốc độ của mình vẫn lấy làm ngạo khí, bởi vì một lời cho nhau không hợp mà đã đánh cược, song phương tỷ thí tốc độ, tiền đặt cược chính là người thua phải làm tay sai cho người thắng mười năm. Lúc ấy nhiều lần tỷ thí, nhưng đều đánh ngang tay không phân định thắng thua. Hiện giờ Vi Xuân Thu dùng mánh lới thủ thắng, tiền đặt cược còn công hiệu hay không thì còn phải xem đối phương muốn như thế nào.
 
Trầm mặc hồi lâu sau, Vân Bằng nhìn lên trên đỉnh núi mà Dược Thiên Sầu vừa bay lên, thản nhiên nói: "Người tiểu bằng hữu kia của ngươi dường như đang gặp phiền toai..."
 
Còn chưa nói dứt lời, thì Vi Xuân Thu đã phóng vút lên, Vân Bằng cũng bám theo ngay sau đó.
 
Dược Thiên Sầu bị ngăn cản bên ngoài, nhìn hai gã kim bào nhân, thì trong lòng không khỏi buồn bực. Sở dĩ không cho phép Dược Thiên Sầu đi vào cũng là có nguyên nhân, đám thủ vệ này nói với hắn rằng, nơi này chính là Liên mình Thương Hội, người bình thường không được phép tiến vào.
 
Dược Thiên Sầu khom lưng cúi đầu nói cho bọn hắn biết rằng mình đến đây để đăng kí thương hội, nhưng đối phương giải thích, muốn đăng kí thương hội thì cần phải có thương hội có uy tín tiến cừ mới có thể đi vào dăng ký, nếu không cho dù là ngươi có tiền cũng không thể tiến vào.
 
Quy củ này Dược Thiên Sầu chưa nghe nói qua bao giờ, còn tưởng rằng hai tên thủ vệ này đang cố tình làm khó mình. Kết quả hắn phi thường lí giải, vừa cười vừa sờ soàng lấy ra hai chiếc túi trữ vật, thầm dúi vào tay hai người, để cho hai người này giải quyết dùm mình.
 
Hai gã ứiủ vệ chứng kiến hành động của hắn thì không khỏi trợn mắt há mồm, quang mình chính đại đút lót như hắn, hai người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, quả thực cùng muốn hại bọn hắn cũng không khác nhau bao nhiêu, nếu bị cấp trên phát hiện ra thì vô cùng thê thảm. Cho nên hai người không khỏi giận dữ, giống như nắm phải khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng ném trả túi trữ vật về cho Dược Thiên Sầu, cũng nghiêm túc cảnh cáo hắn không được làm như thế.
 
Dược Thiên Sầu tâm tình buồn bực quay đầu lại thì đã nhìn thấy Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng bước đến. Vi Xuân Thu quét mắt nhìn hai gã thủ vệ một cái, hồ nghi nói: "Ngươi nhét cái gì cho bọn hắn thế..."
 
Dược Thiên Sầu vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn phải hạ thấp giọng nói: "Hai tên này muốn ăn dày quá, bên trong mỗi túi trữ vật có mười khối Thần Phấm Linh Thạch ah! Bọn hắn dường như chê ít, không cho ta vào trong đăng kí."
 
Đút lót trước công chúng sao? Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng khóe miệng hơi co rút, lúc này Vi Xuân Thu mới gian nan nói: "Vì sao phải đưa linh thạch cho bọn hắn? Không có thương hội nào tiến cử cho ngươi hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu ngần ra: "Chẳng lẽ phải có thương hội khác tiến cử mới có thể đi vào đăng kí sao?"
 
"
Đây là quy củ trong Liên mình Thương Hội, chủ yếu là sợ người có lai lịch không rõ ràng tìm đến quấy phá, ngươi không biết..." Vi Xuân Thu vỗ trán nỗ lực giải thích.
 
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía cửa điện đang mở rộng, thầm mắng: "Mẹ nó! Còn có cái phá quy củ này, ta như thế nào chưa hề nghe nói qua bao giờ? Tìm ai tiến cừ đây."
 
Vừa thầm nhue xong, nhãn tình đã sáng lên, kinh hô: "Vi Bức Vương, Vạn cổ Thông ở trong này hẳn là cũng có cơ ngơi đi! Ngươi có biết vị trí cụ thể hay không?"
 
Vi Xuân Thu nhướng mày hồ nghi nói: "Vạn cổ Thông, thương hội đệ nhất tiên giới ư? Nhưng cái loại tiến cử này, nếu không phải hiểu rõ nội tình đối phương, bình thường nhất định là sẽ không hỗ trợ, làm không cần thận sẽ gánh tai họa thay cho người khác. Phỏng chừng phải có Vạn Bác Thánh lão nhi đích thân gật đầu thì mới xong, ngươi xác nhận tìm Vạn cổ Thông có hữu dụng sao?"
 
"
Thử đi xem nào..." Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phía chất vấn: "Vạn cổ Thông nằm trên ngọn núi nào?"
 
Lúc này bỗng nhiên Vân Bằng phất tay chỉ về phía ngọn núi cách đó không xa nói: "Chính là nó."
 
Dược Thiên Sầu ngoảnh đầu nhìn, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, lắc mình bay đi. Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi theo, hai người đều tò mò Dược Thiên Sầu liệu có bản lĩnh khiến cho Vạn cổ Thông đứng ra tiến cử hay không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Ba thân ảnh trước sau rơi xuống trước đại điện trên đỉnh núi, nơi này rõ ràng còn náo nhiệt hơn so với Liên mình Thương Hội, trong điện liền có người tiến ra. Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng đi theo phía sau Dược Thiên Sầu tiến vào, hai người này phối cùng một chỗ quá mức nôi bật, khiến cho không ít người phải liếc mắt ngắm nhìn.
 
Ngồi bên trong đại đường, Vạn cổ Thông trưởng lão Vạn Cách Di nhìn thấy hai người thì nhãn tình không khỏi sáng lên, đứng dậy đẩy mành bước ra, từ xa đã hướng Vi Xuân Thu cùng Vạn Bằng chắp tay nghênh đón: "Nguyên lai là Thanh Dực Bức Vương cùng Bạch Vân sơn chủ giá lâm, thất kính thất kính..."
 
Danh hào của hai người ở trong Tiên giới quả thật là có lực chấn nhiếp, mọi người ở trong đại điện vừa nghe xong liền dừng tay quan sát. Vi Xuân Thu cười ha hả nói: "Hóa ra là Cách Di ah! Nơi này bây giờ ngươi là quản sự hay sao?"
 
Song phương hiển nhiên đều là người quen biết cũ!
 
"Hổ thẹn! Cũng là do chưởng môn hậu ái..." Vạn Cách Di khách khí dăm câu, ánh mắt liền dừng ở trên người Dược Thiên Sầu, diễn cảm có chút kinh ngạc ôm quyền hành lễ nói: "Tôn giá lạ mặt vô cùng, không biết ngài là cao nhân phương nào...?"