Tinh Thần Châu

Chương 857: So tài




Cái gọi là ăn thiệt thời không phải là trên phương diện tỷ thí, mà trên những phương diện khác Long Tiểu Tửu chung quy đều ở dưới thế hạ phong, tựu ngay cả bối cảnh Long Tiểu Tửu đều kém hơn một chút, cái này không vì n Long sơn trang thua kém thực lực Vạn cổ Thông.., mà quan trọng chính là vì gia gia Vạn Linh làm chưởng môn Vạn Cổ Thông, còn gia gia của Long Tiểu Tửu chỉ làm trưởng lão trong Ẩn Long sơn trang mà thôi, tính riêng trên phương diện này, Long Tiểu Tửu hiển nhiên là đã không thể so sánh được rồi.
 
Có những chuyện mà Vạn Linh dám nói dám làm, bởi vì có Vạn Bác Thánh gánh vác. Mà Long Tiểu Tửu lại phải cố kị rất nhiều chuyện, dù sao gia gia nàng còn chưa phải là chủ nhân của Ẩn Long sơn trang.
 
Long Ngọc Công chau mày, khẽ thở dài một tiếng nói: "Tiểu Tửu, chuyện đã qua coi như xong, không đáng vì một gã nam nhân chẳng ra gì mà bực bội, nếu không kết quả là tổn thương chính mình." Dứt lời liền hướng Nghiễm Như Quân cùng Nghiễm Niệm Tổ nháy mắt.
 
Long Tiểu Tửu trải qua một mối tình bất thành xong, tâm tư của nàng luôn luôn buồn bực không vui, còn Nghiễm Niệm Tổ lại là người trường kỳ theo đuổi nàng nhiều năm, vì thế trưởng bối song phương có ý tác hợp. Lần này đi đến Mê Huyễn Tiên Thành, hai vị trưởng bối nói là dẫn bọn hắn đi ra làm việc, nhưng kì thực mục đích chính là đang tạo cơ hội cho hai người gần gũi làm quen.
 
Trên thực tế mối lương duyên này nếu đặt ở trước kia Nghiễm Quân Như sẽ không đồng tình, tuy rằng hắn là huynh đệ với Long Ngọc Công, nhưng không đồng tình chính là bởi vì thanh danh của Long Tiểu Tửu này ở trong Tiên giới chẳng ra gì. Nghiễm Quân Như hiển nhiên sẽ không nguyện ý đanh dự của thằng cháU Minh phải chịu ảnh hưởng.
 
Bất quá người tính không bằng trời tính, Nghiễm Quân Như dẫn đội đi tham gia Thần Khư Cảnh chi hội, kết quả nháo thành toàn quân bị giết, vốn tình huống các phái đều không sai biệt lắm, cũng không tính là đánh mất thể diện của Ẩn Long sơn trang. Nhưng mấu chốt chính là bên trong môn phái bối cảnh của hắn cũng không thâm sâu, bởi vì Ẩn Long sơn trang, đệ tử chính hệ đều mang họ Long, mà hắn thì khác họ, cho dù làm trưởng lão thì vẫn có rất nhiều sự phân cách.
 
Còn Long Ngọc Công thì bấy lâu nay vẫn luôn sầu muộn về sự tình của cháu gái Long Tiểu Tửu, mặc dù biêt cháU Minh bản thân vẫn trong sạch, nhưng bên ngoài loan truyền tin tức, cư nhiên áp đặt cháu gái mình thành người đàn bà dâm đãng. Bình thường thanh niên tài tuấn thích chơi đùa thì có rất nhiều, nhưng muốn kết hôn thì ai nghe xong cũng đều uyển chuyển khước từ. Long Ngọc Công coi như cũng là người có danh khí, hiển nhiên không muốn cháu gái mình trở thành đồ chơi trong tay người khác.
 
Dưới tình huống bất khả kháng, hắn liền nghĩ tới cháu trai của sư đệ mình vẫn luôn kiên trì theo đuổi Long Tiểu Tửu, trước kia không muốn hướng sư đệ mở lời. Nhưng hiện giờ thôi thì đành phải thuận nước đẩy thuyền. Long Ngọc Công liền đến gặp riêng hắn ám chỉ vài lần, xem song phương có thể bàn tính đến chuyện hôn sự hay không.
 
Chuyện cho đến nước này, Nghiễm Như Quân cũng không có biện pháp cự tuyệt, dù sao thanh danh vẫn không trọng yếu hơn tiền đồ và tánh mạng. Vì thế chẳng quản tâm tình bất hảo như thế nào, ngoài mặt thì vẫn phải cao hứng đáp ứng.
 
Nghiễm Niệm Tổ nhận được ám chỉ xong, liền xoay người nhìn Long Tiểu Tửu nói: "Tiểu Tửu, nàng không cần tính toán với hạng người như ả, người nào mà không biết ả
 
Suốt ngày dựa vào Vạn Bác Thánh ở Tiên giới làm xằng làm bậy, nàng yên tâm, sớm muộn gì cũng có người khác thu thập ả ta."

 
Long Tiểu Tửu không buồn không vui liếc nhìn hắn một cái, trong lúc vô tình lướt qua sắc mặt của gia gia mình. Lúc này diễn cảm trên mặt nàng mới bày ra vẻ tươi cười nhìn Nghiễm Niệm Tồ "ân" một tiếng.
 
Nghiễm Niệm Tổ chứng kiến phản ứng của nàng thì trong lòng không khỏi có chút lơ đễnh, mà gia gia hắn Nghiễm Quân Như tuy rằng ngoài mặt mang ý cười, nhưng nụ cười lại có vẻ như không quá tự nhiên.
 
Dược Thiên Sầu lúc này quả thật đúng là đã quên hết mọi phiền não, không vui mừng giả tạo giống như hai nhà kia, hắn đang khoanh chân ngồi trên lưng Vân Bằng, cười đến nỗi bả vai không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng phất tay về phía sau la lớn: "Vi Bức Vương nhanh lên, nhanh hơn nữa, nhanh đuổi theo đi, ha ha..."
 
Hai đạo lưa quang một xanh một trắng, một trước một sau cấp tốc phá không phi hành, không thể không nói trong lúc phi hành với tốc độ như thế này mà chở theo người, thì quả thật là rườm rà, bất quá Vi Xuân Thu rõ ràng vẫn là đang rơi xuống thế hạ phong. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Lúc đầu hai người còn kề vai sát cánh mà bay, dần dần cách nhau nửa thước, còn lúc này thì khoảng cách giữa hai người đã muốn hơn kém nhau tầm trăm thước rồi. Nhưng mà đôi con ngươi trong mắt Vi Xuân Thu đã trở nên đỏ rực, hiển nhiên là vì nổi lòng háo thắng mà đỏ mắt.
 
Cũng không biết lúc nào xung quanh đường phi hành đã xuất hiện nhóm tiên tu, trên không trung thi thoảng vang lên thanh âm kinh hô "Bạch Vân Sơn Chủ" cùng "Thanh Dực Bức Vương", nhưng ánh mắt hấp dẫn mọi người vẫn chính là Dược Thiên Sầu đang ngồi la hét trên lưng Vân Bằng, mọi người trong lòng đều đang âm thầm suy đoán thân phận của hắn. Dù sao Tiên giới rộng lớn, mà người nhận thức Dược Thiên Sầu lại không có bao nhiêu.
 
Trong lúc phi hành Vân Bằng thoáng nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ, lúc này mới nhớ ra chính mình đường đường là Bạch Vân Sơn Chủ, thế nhưng hôm nay lại đang chở nhân loại trên lưng. Nếu không ai chứng kiến thì cũng thôi, xui xẻo nhất chính là, xung quanh đường đi càng lúc càng có nhiều tiên tu phóng lên xem náo nhiệt.
 
Khỏa tâm can ngạo khí của Vân Bằng dần dần trở nên băng lạnh, ánh mắt sắc bén đã bắt đầu có chút trốn tránh tự ti, dường như không dám nhìn vào ánh mắt kinh ngạc đang quẳng ném lên trên lưng mình. Bởi vì trong lòng bất an không thôi, nên tốc độ nhất thời chậm lại.
 
"Vi Bức Vương nhanh nhanh lên, sập đến Mê Huyễn Tiên Thành rồi." Dược Thiên Sầu hưng phấn vung tay quát. Hắn không nghĩ ra, Vi Xuân Thu lại có thể càng đuổi càng nhanh.
 
Trên thực tế thì không phải như vậy, hắn đang ngồi trên lưng Vân Bằng, mà tốc độ của Vân Bằng dần dần chậm lại hắn không cảm giác được. Nhưng Vi Xuân Thu là kẻ đang đuổi theo thì lại cảm nhận được rõ ràng hơn bất cứ người nào. Vi Xuân Thu mỉm cười nhìn xung quanh đường đánh giá, trong lòng nhất thời vui như trẩy hội.
 
Vi Xuân Thu hiểu rõ thái độ làm người của Vân Bằng hơn bất cứ ai, với khỏa tâm khí cao ngạo như Vân Bằng, sẽ không bao giờ chịu nổi đả kích làm thú cưỡi cho người khác ở trước mặt bàn dân thiên hạ. Ngay khi Dược Thiên Sầu rơi xuống trên lưng Vân Bằng, Vi Xuân Thu liền biết lần này Vân Bằng nhất định sẽ thua, lúc này phát hiện ra
 
Tình huống không nằm ngoài sở liệu, quả nhiên là hắn đã trúng kế của mình.
 
Khoảng cách chênh lệch giữ song phương càng lúc càng được rút ngắn, năm mươi thước, ba mươi, mười thước...Dược Thiên Sầu hưng phấn đứng thẳng lên, vung tay hô lớn: "Vi Bức Vương mau đuổi theo, mau lên."
 
"Hay lắm!" Vi Xuân Thu quát lớn một tiếng, song phương rốt cuộc đã hình thành cục diện liền cánh phi hành. Giằng co không bao lâu sau, thân hình của Vi Xuân Thu chậm rãi vươn lên, mang theo thanh âm cười gian, dần dần bỏ qua Vân Bằng, kết quả biến thành Vân Bằng truy đuổi theo hắn.
 
Mà lúc này Vân Bằng dường như là không nhìn thấy gì, ánh mắt hữu thần sắc bén đang tản rạ, chết lặng mà bay. Hắn cũng không hiểu vì sao chính mình lại thành ra cái dạng này, như thế nào đáp ứng Vi Xuân Thu để cho Dược Thiên Sầu ngồi lên trên lưng của mình đây? Dường như hôm nay chính mình không nên lôi kéo Vi Xuân Thu tỷ thí ah!
 
Vi Xuân Thu lướt qua người mang theo thanh âm cười gian khiến cho Dược Thiên Sầu đang hứng phấn, trở nên nao nao, phát hiện ra có điểm không đúng, hơn nữa cũng đã phát hiện ra tốc độ của Vân Bằng đang dần dần tụt giảm, thoáng nhìn xung quanh, chứng kiến có đám người đang quẳng ném ánh mắt kinh ngạc tới đây, Dược Thiên Sầu trầm ngâm như đang phỏng đoán chuyện gì đó.
 
Uy! Đến lúc ngươi thua đừng có đổ lên trên đầu ta nha! Dược Thiên Sầu ho khan vài tiếng, khoanh chân ngồi xuống không dám cổ vũ cho Vi Xuân Thu thêm nữa, mà vỗ xuống lưng Vân Bằng cảnh báo: "Vân tiền bối, Vi Bức Vương thừa dịp ngài không chú ý, đã vượt qua ngài rồi kìa."
 
Lúc này Vân Bằng mới theo trong cơn thất hồn lạc phách mà thanh tỉnh lại, nghe được tiếng cười gian ở phía trước truyền về đã muốn cách ngoài trăm mét, thì cũng minh bạch tất cả mọi chuyện rồi. Lúc này mới kịp phẫn nộ quát: "Vi Xuân Thu, ngươi dám tính kế ta."
 
"Nhiều lời vô nghĩa, ngươi không muốn nhận thua hay sao?" Thanh âm của Vi Xuân Thu từ phía sau truyền về.
 
Bất thình lình đôi mắt của Vân Bằng chợt lóe tinh quang, không thèm phàn bác, mà tốc độ phi hành bạo tăng, giống như lưu tinh truy nguyệt đuổi theo thân ảnh của Vi Xuân Thu. Hiện giờ hắn đã nghĩ thông suốt, nếu như đã đánh mất thế diện, thì cũng không thể để cho Vi Xuân Thu thực hiện âm mưu thành công.
 
Khoảng cách giữa song phương rất nhanh đã được rút ngắn lại, lúc này Vi Xuân Thu cảm thấy áp lực từ phía sau bám theo đang gia tăng lên, trong lòng âm thầm mắng Dược Thiên Sầu phá hỏng hảo sự của mình. Nếu như Vân Bằng ngây ngốc thêm một hồi nữa, thì chính bản thân hắn liền đã thắng rồi.
 
Hai người nháy mắt gia tăng tốc độ phi hành lên đến cực điểm, khiến cho đám tán tu xung quanh không khỏi sợ hãi cảm thán không thôi.
 
Phía trước đã xuất hiện đám mây mù tản mát ra ánh hào quang chói lọi, hai người cũng bởi nhìn thấy đám mây mù này mà tốc độ càng lúc càng ác liệt hơn. Vân Bằng đang lao đi vun vút, nhưng cuối cũng vẫn là chậm chút điểm.
 
Trong khoảng khắc hai người một trước một sau nhảy vào trong biển mây mênh mông. Vi Xuân Thu dẫn đầu mười thước tru thế đột nhiên thay đổi hướng phi hành, trực tiếp lao vút lên trên cao, ở trên không trung lóe lên một đoàn thanh vụ hiện thân. Vân Bằng theo sát phía sau, bạch quang cũng lóe ra, đồng dạng cũng hiện thân. Dược Thiên Sầu bị quán tính văng ra xa vài thước, nhanh chóng bay tới chỗ hai người...