"Không muốn thế nào, thế nhưng ngươi đã làm sai chuyện, luôn luôn phải có sự trả giá." Nắm lấy cằm Vạn Linh, cảm giác được thân thể Vạn Linh đang run lên. Khóe miệng Dược Thiên Sầu hiện ra một vẻ cười nhàn nhạt, hắn chính là đang muốn phá hủy vẻ cao cao tại thượng của nàng ta, lưu lại bóng ma trong lòng nàng, để nàng sau này nhìn thấy mình phải biết cung kính một chút, bằng không loại nha đầu không biết trời cao đất rộng này dễ dàng nhất là sẽ làm ra cử động trả thù, làm không tốt mình sẽ bị nàng quấy rầy không thôi...
Giọt nước mắt ấm áp từ trên gương mặt chảy xuống đọng trên ngón tay Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu đưa ngón tay ra nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của Vạn Linh. Thân thể Vạn Linh rung động mãnh liệt, Dược Thiên Sầu thoa nước mắt nàng lên đôi môi đỏ mọng, khẽ cười nói: "Không cần khẩn trương, ta sẽ không làm ra chuyện phi lễ ngươi, chỉ bằng chút tư sắc của ngươi, ta vẫn còn chướng mắt."
Nữ nhân kỳ thực thực sự là một loại động vật rất kỳ quái, vừa rồi còn bởi vì cảm giác mình bị nhục nhã mà nghẹn khuất chảy nước mắt, lúc này nghe được đối phương nói mình xấu xí...Đôi mắt khép hờ của Vạn Linh bỗng nhiên mở ra, dùng một loại ánh mắt hận không thể cắn chết người nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu nhướng mày, nắm lấy mũi nàng lay động nói: "Không nên hung như vậy, ta lại chưa nói sai cái gì, ngươi xác thực không được xinh đẹp lắm. Chí ít so sánh với nữ nhân của ta, ngươi xác thực không được tốt lắm."
"Ba." Vạn Linh đánh mạnh lên bàn tay đang niết mũi Vạn Linh, tên kia không có chút thương hương tiếc ngọc, hạ thủ thực sự quá nặng, làm nàng bị đau nhức. Vạn Linh bị kích thích, rít gào bão nổi: "Rốt cục ngươi muốn thế nào?"
Mộc thị ba huynh đệ lập tức khẩn trương lên, không nghĩ tới nàng vẫn không chịu nhịn xuống, tính tình của tiểu thư cuối cùng vẫn bạo phát. Ánh mắt ba người cùng nhìn chăm chú lên người Dược Thiên Sầu, nếu như bị bất đắc dĩ không cách nào thay đổi kết cục sự tình, bọn họ cũng chỉ đành động thủ giết Dược Thiên Sầu, sau đó còn phải nghĩ biện pháp bổ cứu... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm vùng mũi bị niết đỏ bừng của Vạn Linh, nhìn lại gương mặt bão nổi còn vương nước mắt, không chút khách khí vươn một bàn tay huy huy ngay trước mặt Vạn Linh, nói: "Một giá."
Bốn người sửng sốt, Vạn Linh giật mình: "Có ý tứ?"
"Không có ý tứ gì." Dược Thiên Sầu hoảng năm ngón tay không cho là đúng nói: "Một giá, năm trăm ức thần phẩm linh thạch, ta coi như chưa từng phát sinh qua chuyện gì." Dù sao hắn đã bất cứ giá nào, đã giả mạo người của Tiên Đế, nếu như thật muốn xảy ra chuyện gì, lấy ít hơn năm trăm ức cũng không có kết quả gì tốt, còn không bằng thẳng thắn nhân cơ hội giải quyết trắc trở ngay trước mắt của mình.
Mấy người nhìn nhau quan sát, nguyên lai làm suốt nửa ngày là muốn xảo trá linh thạch, Vạn Linh phục hồi lại tinh thần, cười lạnh nói: "Năm trăm ức thần phẩm linh thạch? Ngươi đang nói giỡn đi."
Dược Thiên Sầu thu tay lại chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: "Năm trăm ức thần phầm linh thạch tuyệt đối đối với Tiên giới đệ nhất thương hội mà nói, nói vậy tính không được cái gì. Đương nhiên, nếu như ngươi nghĩ an nguy của Vạn cổ Thông không giá trị tới năm trăm ức thần phầm linh thạch, vậy xem như ta chưa từng nói qua. Chúng ta nên làm gì thì làm đó đi." Dứt lời hắn xoay người muốn đi.
Thật vất vả tìm được biện pháp có thể thương lượng, Mộc Vạn làm sao chịu thả hắn đi, chỉ là tiền tài thì tính là gì. Với hắn mà nói, an nguy của Vạn Bác Thánh mới là trọng yếu nhất. Lúc này hắn cất cao giọng nói: "Chậm đã, vạn sự hảo thương lượng."
Dược Thiên Sầu cấp tốc xoay người, chỉ vào Mộc Vạn nói với Vạn Linh: "Ngươi xem đi, ngươi xem đi, đây mới là thái độ xử lý sự tình, ta thưởng thức nhất, ngươi phải theo lão tiền bối học nhiều một chút." Nói xong cũng không quản ánh mắt muốn giết chết người của Vạn Linh, nhìn Mộc Vạn mỉm cười nói: "Kỳ thực cũng không có gì đáng thương lượng, một giá thôi, năm trăm ức thần phấm linh thạch, ít một viên cũng
Không được."
"Năm trăm ức?" Mộc Vạn trầm ngâm nói: "Có phải quá nhiều rồi hay không, chúng ta lúc này cũng không lấy được nhiều linh thạch như vậy."
"Đại trưởng lão, không nên để ý đến hắn. Đây rõ ràng hắn muốn lừa bịp tống tiền, nói rõ cố ý muốn hãm hại chúng ta." Vạn Linh chỉ vào Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Một viên linh thạch cũng không cấp cho hắn, cùng lắm thì đến lúc đó ngọc thạch cùng nát, đem chuyện hắn xảo trá linh thạch của chúng ta tản ra ngoài, nói vậy Tiên Đế cũng không tha cho hắn. Ngươi xem hắn còn dám đem việc này nói ra hay không."
Vùng lông mày Mộc thị ba huynh đệ khẽ nhúc nhích, tựa hồ bị Vạn Linh nói ra có điểm tâm động, đều có vẻ do dự lên.
Lúc này Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Theo ta chơi ác sao? Tốt, vậy để chúng ta cùng thử xem, xem ai ác hơn. Thế nhưng ta nói cho các ngươi, dù sao ta cũng là thân túi của Tiên Đế, dù là ta không may, nhưng có lẽ không có việc gì, hoặc là rốt cục phải chết, ta cũng muốn kéo cả trên dưới Vạn cổ Thông cùng nhau chôn cùng, dù sao cũng do các ngươi khi dễ ta trước. Cáo từ, thứ không phụng bồi."
Hắn vung tay áo, cũng không quay đầu lại cất bước đi ra ngoài. Mộc Vạn lắc mình ngăn ngay trước mặt hắn, hơi họp quyền nói: "Nếu ngươi cầu tài, vậy còn có chuyện thương lượng, hà tất phải đem sự tình làm tuyệt, cả người lẫn tài vật đều mất hết, cũng không phải ngươi hay ta bằng lòng nhìn thấy."
Ta đã nói, vua cũng thua thằng liều, Dược Thiên Sầu đang đắc ý, Vạn Linh đứng phía sau phẫn nộ hô: "Đại trưởng lão, cho hắn đi, ta cũng không tin thương hội của chúng ta lại không qua nổi một tên tay sai nho nhỏ này."
"Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, nàng ta đang mắng ta, làm gì có ý muốn thương lượng." Dược Thiên Sầu quay người chỉ vào Vạn Linh phẫn nộ nói: "Ta vừa nghĩ thấy ngươi có thái độ thành khẩn, quyết định đại sự hóa tiểu, tùy tiện lấy một trăm ức thần phẩm linh thạch thì là thôi. Thế nhưng nàng ta lại dám mắng ta là chó săn của Tiên cung, thực sự là không thể nhẫn." Hắn xòe năm ngón tay lắc lư hô: "Hiện tại ta đã quyết tâm, năm trăm ức thần phẩm linh thạch, một viên cũng không ít, bằng không không bàn nữa."
Nghe vậy, thần tình Mộc thị ba huynh đệ cứng đờ, ánh mắt trách cứ nhìn về hướng Vạn Linh, ra vẻ như đang nói, chỉ vì một câu nói của ngươi phải mất thêm bốn trăm ức thần phẩm linh thạch.
"Ngươi...Vạn Linh huyết khí dâng lên, gương mặt trướng đến đỏ bừng, thiếu chút nữa tức giận đến ói máu. Nàng run bần bật chỉ vào Dược Thiên Sầu "ngươi ngươi ngươi" liên tục, nhưng vẫn không cách nào nói ra một câu nói hoàn chỉnh, đời này nàng cũng chưa từng bị người ngược đãi qua như vậy. Vẻ cao nhã trước đó, hoặc vẻ chẳng đáng đùa bỡn những người theo đuổi trong bàn tay, tất cả khí chất cao quý siêu nhiên ở trong hôm nay bị vứt bỏ không còn sót lại chút gì, ra vẻ giống người đàn bà chanh chua, thầm nghĩ muốn cắn người.
"Ngươi xem cô ta là có ỷ tứ gì? Các ngươi còn có thành ý thương lượng hay không? Không muốn thì cứ việc nói thẳng, ta không miễn cưỡng." Dược Thiên Sầu loạn phun một mạch, lập tức cởi áo, đem Kim Lũ Y cởi ra, trực tiếp nhét vào túi trữ vật
Mộc Cổ từ đầu tới đuôi chưa từng nói qua một câu đột nhiên đi tới bên người Vạn Linh, nhẹ nhàng than thở: "Gia gia ngươi tín nhiệm ngươi như vậy, không phải đề cho ngươi đến đây hại hắn."
"Ta.., ô..." Vạn Linh tuôn ra âm thanh quái dị trong cổ họng, trợn trắng mắt, bị tức đến không thở nổi, ngay tại chỗ thẳng tắp ngẫ ngửa về phía sau, tức giận đến hôn mê. Mộc Cổ thuận tay nâng nàng, nhìn hai vị huynh đệ, ngạc nhiên nói: "Ta nói bậy gì sao?"
Mộc Vạn và Mộc Thông nhìn nhau không nói gì, Dược Thiên Sầu cũng sửng sốt, không nghĩ tới khí lượng của nữ nhân này lại nhỏ hẹp đến như vậy, như vậy cũng
Không chịu nổi. Hắn cũng không ngẫm lại lời nói của mình ác độc đến bao nhiêu, hắn sờ loạn trên mặt Vạn Linh, Vạn Linh tạm thời nén giận, thế nhưng nói cái gì không tốt, hết lần này tới lần khác lại nói nàng xấu xí.
Hắn không biết có chút nữ nhân ngươi đánh hay mắng nàng, nàng có thể chịu đựng, nhưng nếu như ngươi nói nàng xấu xí, nàng sẽ nhớ kỹ ngươi cả đời.
Vạn Linh chỉ là trong nháy mắt mất đi lãnh tĩnh, dùng phương thức tức tối của nữ nhân mà phản bác, trong tiềm thức chỉ muốn bác bỏ lời nói của đối phương là mình xấu xí. Nói chung chỉ là muốn chứng minh đối phương không nói đúng một câu nào, như vậy lời nói bảo mình xấu xí tự nhiên cũng là sai lầm, tư duy của nữ nhân thường luôn khó tin như vậy. Loại tình huống này thông thường luôn xuất hiện giữa nữ nhân và nữ nhân mà thôi...
Nàng vốn đã bị Dược Thiên Sầu làm tức giận muốn ói máu, làm cho Vạn Linh khó có thể chịu được chính là, ngay cả người của mình cũng giúp đối thủ của mình, một câu nói của Mộc cổ càng làm nàng họa vô đơn chí, vì vậy nàng liền trực tiếp tức giận đến hôn mê. Cái gì gọi là địa vị cao quý gì đó đều là phụ, đánh không lại người thì thôi, vừa té xỉu, hết thảy đều thành phù vân...
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng đánh vỡ không khí nói: "Năm trăm ức các ngươi có cấp hay không?"
Ánh mắt Mộc Vạn dời khỏi người Vạn Linh vừa té xỉu, nhíu mày ứầm ngâm nói: "Có thể cho ngươi, nhưng ở đây chúng ta không có sẵn nhiều linh thạch như vậy."
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn trong cửa hàng, nhướng mày nói: "Bằng túi dụng của Vạn cổ Thông các ngươi, đi đến hàng xóm bên cạnh vay tiền hẳn là không có vấn đề đi."
"Chúng ta làm sao tin tưởng ngươi cầm xong linh thạch sẽ không tiếp tục dây dưa nữa?" Mộc Vạn hỏi.
Dược Thiên Sầu nhìn Vạn Linh đang hôn mê nói: "Đúng như lời đã nói, đến lúc đó các ngươi có thể đem chuyện ta nhận tham ô hôi lộ tiết lộ ra ngoài. Bất quá...Các ngươi nghĩ ta đã nhận được tiền rồi còn chịu mạo hiểm như vậy sao? Cho nên các ngươi cứ yên tâm đi."
"Tốt, ta đáp ứng ngươi, cho ngươi năm trăm ức thần phẩm linh thạch. Thế nhưng phải đợi nàng tỉnh lại, chúng ta không thể thuyên chuyển số lượng linh thạch khổng lồ như vậy." Mộc Vạn nhìn Vạn Linh nói.
Dược Thiên Sầu trợn mắt nói: "Đó không phải nói lời vô ích à? Ngươi xem hình dạng nàng ta, là người chịu lấy tiền đưa cho ta sao?"
"Ngươi yên tâm, chờ sau khi nàng thanh tỉnh, chúng ta sẽ chậm rãi thuyết phục nàng, hẳn là không có vấn đề gì. Bất quá ta cảnh cáo ngươi, sau khi ngươi đã lấy được tiền, còn dây dưa ở việc này, ta nhất định sẽ làm cho ngươi muốn sống cũng không được." Mộc Vạn mắt lộ hàn quang cảnh cáo.
"Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi. Lấy được tiền xong, đến Ly Hỏa cung tìm ta, thế nhưng đừng làm cho ta đợi thời gian quá dài, ta cũng không có kiên trì." Dược Thiên Sầu phất phất tay, cảm thấy mỹ mãn tiêu sái xốc rèm cửa đi ra ngoài.
Mộc Vạn nhìn rèm cửa còn lay động, khẽ thở dài một tiếng, quay người gật đầu nói: "Cứu tỉnh tiểu thư, chúng ta hảo hảo khuyên nhủ nàng, đối mặt Tiên cung, chúng ta không xung động nồi."
Mộc Cổ dùng ngũ trảo ngưng tụ, khí thể kim sắc giống như đám sương cấp tốc thầm thấu vào đầu Vạn Linh, không bao lâu, Vạn Linh liền yểu ót tỉnh lại, con mắt còn chưa hoàn toàn mở rạ, liền nghe trong miệng nàng nỉ non thì thầm: "Không thể cho hắn..."