Hắn càng làm như vậy, mọi người lại càng lộ ra vẻ khen ngợi không thôi, loại đệ từ này thật sự là cấp đủ mặt mũi cho môn phái, thế nào lại không xuất thân từ môn phái của mình đây?
Hỏa Luyện Thanh ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lục Đào biến thành màu đen đứng trên không trung, không khỏi ha ha cười nói: "Việc này có chút ý tứ, quả thực quá có ý tứ. Ai! Không ngờ có người lại thích tự đánh vào mặt mình, đây là họa do sự kiêu ngạo gây ra a!"
Mọi người tự nhiên biết hắn đang nói ai, ánh mắt đều nhìn về hướng Lục Đào sắc mặt tối đen như đang muốn ăn thịt người. Mặt mũi thật đã mất hoàn toàn, Lục Đào cũng không còn khả năng ngây ngốc ở đây thêm nữa, huống chi đệ tử vào Thần Khư Cảnh đã chết sạch, hắn còn lưu lại đã không còn bất luận ý nghĩa gì.
Ánh mắt Lục Đào oán độc quét mắt nhìn mấy môn phái đang ghé vào cùng nhau bên dưới, muốn nói cái gì, nhưng phát hiện đều đã bị phá hỏng, nếu còn thốt lời ác độc chỉ có thể tự rước lấy nhục, lưu lại tiếng hừ lạnh, hóa thành lưu quang cực nhanh bay về viễn phương.
Tề Phong Thịnh bồi bên người hắn nhất thời trợn tròn mắt, lặng lẽ hướng trong đám người đứng trên không trung chậm rãi biến mất, miễn cho việc bản thân quá mức nổi bật. Những đệ tử Tuyệt Tình cung còn lại cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại hiện trường, đều lặng yên không một tiếng động bay về cửa hàng nhà mình, Lục Đào có thể đi, bọn họ còn phải ở lại làm giao dịch... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Thống khoái!" Hỏa Luyện Thanh nhìn về phía Á Phu Tử ha ha cười nói: "Phu Tử huynh, đệ tử quý phái thật có mặt mũi...
Trên mặt Á Phu Tử hiện lên một tia tự đắc thoáng hiện liền tắt, nghiêm trang nhìn chằm chằm Thủy Minh Thanh nói: "Vì sao không tự giải thích?"
Thủy Minh Thanh lấy ra hai gốc Tam Nguyên Tiên Quả bên trong thủ trạc hai tay dâng lên ngây ngấn nói: "Đệ tử vô dụng, sư huynh đệ đồng hành toàn bộ hi sinh, chỉ có một mình đệ tử còn sống trở về. Cũng không thể tranh thủ đủ lợi ích cho sư môn, chỉ liều mạng mang về được hai gốc Tam Nguyên Tiên Quả, đệ tử thật sự không có mặt mũi tự giải thích, sợ làm mất mặt Triêu Thiên cung chúng ta. Còn thỉnh trưởng lão trách phạt, đệ tử tuyệt sẽ không có nửa câu oán hận, cam nguyện tiếp thu bất luận sự trách phạt nào..."
Một phen tự trách thật thương cảm, nghe được mọi người thổn thức không ngớt, có thể ở loại tình huống đó vẫn báo thù được cho đồng môn, còn độc thân mang về được hai gốc tiên thảo giá trị xa xỉ, có thể có được đệ từ như vậy còn gì để nói. Nếu như Triêu Thiên cung còn chỉ trích, thật tránh không khỏi cũng quá bất cận nhân tình, đệ tử như vậy thật có công không tội a!
Trên mặt Á Phu Tử hiện vẻ động dung, yên lặng cầm hai gốc Tam Nguyên Tiên Quả trong tay, thu lại, nhìn chằm chằm Thủy Minh Thanh nói: "Trách hay không trách phạt, trở về trong môn phái sẽ có người xử lý theo lẽ công bằng...Ngươi là đệ tử của nhất mạch nào trong bổn môn?"
Thủy Minh Thanh cung kính trả lời: "Đệ tử tư chất ngu dốt, tạm cùng các sư huynh đệ khác đồng tu, còn chưa đủ tư cách nhấp vào nhất mạch nào tu hành."
"Nga..." Trên mặt Á Phu Tử hiện ra vẻ vui mừng, đè nặng thanh âm hỏi: "Đã như vậy, ngươi có nguyện nhấp nhất mạch của ta, làm đệ tử của ta?"
"A..." Thủy Minh Thanh thất thanh nhìn Á Phu Tử, thần tình trên mặt có vẻ dị thường kích động, khó có thể tin thấp thỏm nói: "Đây.., khởi.., đệ tử tự nhiên là cầu còn không được, chỉ là đệ tử tư chất ngu muội, hơn nữa có tội trong người, chỉ sợ.., sợ...
"Nếu nguyện ý, việc này cứ định như vậy." Á Phu Tử liền làm chủ khẳng định.
Mẹ nó! Đã trở thành đệ tử trưởng lão, còn có tội cái rắm a! Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nhìn Thủy Minh Thanh, phát hiện không uổng công một phen tâm huyết của
Mình, rốt cục đã có bắt đầu tốt.
Mọi người biết đại khái về Triêu Thiên cung đều biết được, đệ tử gia nhấp Triêu Thiên cung, đều sẽ thống nhất tập trung cùng một chỗ tu hành. Chỉ chờ sau khi tu vi đột phá Tiên cấp, mới có thể được các mạch chọn đi. Giống như tình huống chỉ có Hóa Thần kỳ đã được chọn đều rất ít thấy, bình thường đều là đệ tử có tư chất dị thường tru tú mới được các mạch nhìn trúng mới có thể được chọn bồi dưỡng sớm, trên thực tế các phái Tiên giới cũng đại khái dùng phương pháp này bồi dưỡng đệ tử.
Người biết tình hình đều biết, trưởng lão Triêu Thiên cung như Á Phu Tử đồ tử đồ tôn đã một đống lớn, đã sớm không còn thu đệ tử. Hôm nay lại lần nữa thu đồ đệ, bối phận của Thủy Minh Thanh ở Triêu Thiên cung sẽ rất cao, chỉ sợ rất nhiều Tiên cấp cao thủ trong Triêu Thiên cung đều phải xưng hô hắn là sư thúc và sư tổ, thực sự là một bước lên trời!
Kỳ thực đứng ở góc độ của Á Phu Tử mà xem, đệ tử tra tú như thế thật sự hiếm thấy, bất luận tư chất tu hành như thế nào, sau này nói ra hắn là đệ tử của mình cũng thật có mặt mũi. Chính mình nếu không nhân cơ hội hiện tại nhận lấy hắn, chỉ sợ khi về môn phái xác định vững chắc sẽ bị một ít lão gia hỏa mặt dầy cướp đoạt đi, đây gọi là gần quan được ban lộc, tiên hạ thủ vi cường!
"Vậy.., vậy..." Thủy Minh Thanh cảm giác giống nhU Minh đang nằm mơ, nói nửa buổi vẫn không biết nên làm thế nào mới đúng, sắc mặt Á Phu Tử dần dần thật khó xem, nếu nhU Minh đã mở miệng thu hắn, hắn lại không đáp ứng, vậy mặt mũi xem như mất lớn.
"Thủy huynh, còn không mau bái kiến sư phụ." Đỗ Phong sốt ruột thúc giục nói.
Hỏa Vân Long cũng hưng phấn huy tay nói: "Thủy huynh, mau bái nha!"
Thủy Minh Thanh lập tức phản ứng, hít sâu một hơi, nhấc lên vạt áo, trịnh trọng quỳ trên mặt đất ôm quyền nói: "Đệ tử Thủy Minh Thanh, bái kiến sư phụ!" Nói xong hành đại lễ khấu đầu ba lần thật vang.
Trong lòng Á Phu Tử vui vẻ, trên mặt cũng không động thanh sắc bãi ra đủ cái giá của sư phụ, đưa tay nói: "Đóng lên đi."
Thủy Minh Thanh ứng tiếng đứng lên, nội tâm kích động cũng không cách nào che giấu, hắn thực sự không nghĩ tới dựa theo cách nói của Dược Thiên Sầu đi làm, nhanh như vậy liền có phản ứng, chính mình không ngờ lại trở thành đệ tử của trưởng lão Triêu Thiên cung, đây là đang nằm mơ sao?
Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh nhìn nhau, lập tức cùng chắp tay cười ha ha nói: "Chúc mừng Phu Tử huynh thu được cao đồ, thật sự là đáng mừng."
Á Phu Tử cười nhẹ chắp tay trả lời: "Hai vị khách khí, có đúng là cao đồ hay không, còn phải xem sự nỗ lực sau này của hắn."
Chung quanh có không ít người quen biết Á Phu Tử, đều đến chúc mừng. Gương mặt Á Phu Tử luôn mỉm cười hướng chung quanh không ngừng chắp tay.
Hai mắt Dược Thiên Sầu hơi nheo lại, hắn vốn nên thay Thủy Minh Thanh cao hóng mới đúng, nhưng lại có chút không vui nổi. Những đệ tử chết trận trong Thần Khư Cảnh, thật đúng là chết có chết, vinh quang thuộc về người còn sống, về phần người đã chết, quá khứ đã là quá khứ. Thế nhưng lại có ai muốn đi tìm chết? Bọn họ không được tuyển chọn, dù sống tạm bợ mà đi ra, cũng là chết, không còn đường nào khác.
Mục Thiên Kiều yên lặng nhìn Dược Thiên Sầu, nàng kinh lịch qua chuyện trong Thần Khư Cảnh, dựa vào trực giác trời sinh của nữ nhân, nàng mơ hồ có loại cảm giác. Cảm giác những gì Thủy Minh Thanh có được hiện tại đều do nam nhân này cấp cho, chính mình cũng được hắn cấp, còn có Đỗ Phong và Hỏa Vân Long cũng thế. Khi mọi người còn đang hưởng thụ sự vui sướng thành công, hắn vẫn yên lặng đứng một bên không nói.
Hiện tại Mục Thiên Kiều rất muốn đi tới bên cạnh đứng cùng hắn, cùng nam nhân
Không biết đến từ phương nào, lại thần bí lẫn cô độc kia. Nhưng người sống trên đời thật không thể không cần chút mặt mũi, huống chi nàng là một nữ nhân, cho nên chỉ có thể yên lặng quan tâm.
Mọi người hàn huyên một phen, đang muốn trở về, Dược Thiên Sầu chợt cau mày, liếc mắt nhìn Mục Thiên Kiều, quay đầu ho khan một tiếng hô: "Đỗ huynh, Vân Long huynh, chẳng lẽ đã quên hứa hẹn khi ba nhà liên thủ?"
Mục Thiên Kiều cuống quýt quay đầu lại nhìn mọi người xua tay nói: "Không cần, Tứ Thông thương hội chúng ta đã chiếm tiện nghi, thật không dám có thêm lòng tham."
Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Điều này sao có thể nói là lòng tham, lẽ nào chúng ta chưa từng xuất lực sao? Tứ Thông thương hội chúng ta tuy rằng người ít thế yếu, nhưng chuyện mọi người hứa trước đó, không thể xem như lời nói qua tai! Như vậy bỏ đi lại là ý tư gì?"
Trên không trung, Vạn cổ Thông thương hội Vạn Linh và ba trưởng lão nhìn nhau, từ sau khi Dược Thiên Sầu đi ra, bọn họ vẫn luôn duy trì sự quan tâm. Lúc này thấy Dược Thiên Sầu cũng dám ra sắc mặt với Ly Hỏa cung và Linh Tu môn, trong lòng càng cảm thấy hiếu kỳ.
Đỗ Phong và Hỏa Vân Long lập tức nhớ ra, bị hắn nói đến vẻ mặt ngượng ngùng chạy trở về, nhất tề chấp tay xin lỗi, Đỗ Phong cười khổ nói: "Dược huynh chớ trách! Cũng không phải là cố ý, mà là trong lúc nhất thời đã quên, thỉnh chờ một chút."
Dưới ánh mắt hiếu kỳ nhìn kỹ của mọi người, hai người đều nhanh chạy về bên cạnh phụ thân, truyền âm thì thầm một phen. Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh không ngừng dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Dược Thiên Sầu, Đỗ Khai Nhân nhìn Hỏa Luyện Thanh cười nói: "Thật đúng là một đời mạnh hơn một đời, xem ra Tiên giới lại nghênh đón một nhân tài mới xuất hiện."
"Ân!" Hỏa Luyện Thanh gật đầu nói: "Chuyện đáp ứng đương nhiên phải thực hiện, chúng ta không chiếm tiện nghi này." Nói xong ngoắc Đỗ Khai Nhân nói: "Đỗ huynh, chúng ta đi uống vài ly, chuyện vãn bối để cho chính bọn họ đi xử lý."
"Đang có ý này." Đỗ Khai Nhân ha ha cười nói, hai người cùng rời đi. Thủy Minh Thanh nói vài câu với Á Phu Tử, được đồng ý, thoải mái đi tới, đối mấy người chắp tay nói: "Dược huynh, Đỗ huynh, Vân Long huynh, Mục cô nương, ta cùng sư phụ trở về trước, có việc thì đến cửa hàng Triêu Thiên cung tìm ta, mọi người từng trải qua sinh tử, có cơ hội nhiều lui tới, chớ xa lạ."
Á Phu Tử mỉm cười gật đầu, thái độ làm người của vị đệ tử này thật không tệ, trách không được có thể giao kết nhiều bằng hữu như vậy, liền cười nói: "Thủy Minh Thanh, cái gì là ít ngày? Sau này mời bằng hữu thường đến Triêu Thiên cung ngồi chơi, Triêu Thiên cung chúng ta không phải dạng người chậm trễ bằng hữu."
Mấy người hướng Á Phu Tử hành lễ nói: "Tạ ơn tiền bối!"
Á Phu Tử có chút đắc ý liếc mắt nhìn bốn phía, cười ha ha hóa thành lưu quang rời đi. Thủy Minh Thanh cũng chắp tay xin lỗi, nhất là nhằm vào Dược Thiên Sầu, hai người âm thầm truyền âm cấp tốc nói vài câu với nhau, Thủy Minh Thanh lắc mình bay đĩ
Ba phương chào hỏi, cũng cùng nhau đi tới cửa hàng của Tứ Thông thương hội, mắt thấy cửa hàng vắng vẻ, Đỗ Phong và Hỏa Vân Long vô ý thức đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền cấp tốc thanh lý những gì ba nhà thu hoạch được trong Thần Khư Cảnh. Tổng kết xong, dựa theo ước định lúc trước là phải chia đều, thế nhưng Mục Thiên Kiều nhất định không chịu, thế nhưng không lay chuyển được Đỗ Phong và Hỏa Vân Long, cuối cùng được phân cho Tứ Thông thương hội hai trăm ức thần phẩm linh thạch.
Mục Binh và Nam Thiên Long nhìn nhau, chưa từng nghĩ đến Tứ Thông thương hội ở trong Thần Khư Cảnh lại giao tiếp được với Ly Hỏa cung và Linh Tu môn, càng không nghĩ tới có thể thu được nhiều tài vật như vậy. Từ đầu tới đuôi, thần tình Mục Binh vẫn phức tạp nhìn chính nữ nhi của mình...