Những người ra khỏi Thần Khư Cảnh đầu tiên, bất quá cũng đều không phải là những hạng người sợ chết, khiến cho danh môn đại phái mất hết thể diện. Bởi vì cũng có người vì kiếm được kỳ trân hiếm thế, vì an toàn nên đành phải ly khai ngay lập tức, thế nhưng kỳ trân hiếm thế đâu có dễ dàng kiếm ra như thế. Chân tướng sự tình ra sao, lúc này tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ...
Lúc này người dẫn đầu đoàn nhân mã của Tuyệt Tình Cung đứng giám sát bên ngoài chính là trưởng lão Lục Đào.
Lục Đào vừa mới nhận được tin tức trong môn truyền đến, muốn hắn nhân tiện liên hệ với người của Triêu Thiên Cung và Ly Hỏa Cung, luyện chế vài khỏa tiên đan cùng tiên khí. Vì thế Lục Đào liền phái người đi mời Triêu Thiên Cung trưởng lão Á Phu Tử, cùng Ly Hoa Cung trưởng lão Hỏa Luyện Thanh tới cửa hàng Tuyệt Tình Cung để trao đổi chuyện này.
Bất quá con người Lục Đào xưa nay kiêu hãnh thành tính, trong quá trình trao đổi không ngừng dựa vào uy danh Tuyệt Tình Cung là đại phái đương thời, nên cố tình ép giá. Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người mà không phải là thương lượng mua bán, điều này khiến cho Á Phu Tử cùng Hỏa Luyện Thanh trong lòng nín một bụng hỏa. Thế nhưng hai nhà đều làm sinh ý trong thiên hạ, vì vậy mà không tiện trở mặt, chỉ khước từ là không thể làm chủ được chuyện này, chờ ngày sau quay về xin chỉ thị rồi mới giao phó ra câu trả lời thuyết phục!
Lục Đào đối với chuyện này rất không hài lòng, cơ hồ trong ngữ khí là mang theo giọng điệu ra lệnh cho hai người lập tức đi xin chỉ thị. Bất quá hai nhà, một cái là đại phái luyện đan đệ nhất Tiên giới, một cái là đại phái luyện khí đệ nhất tiên giới, dù nói như thế nào, cũng còn chưa đến mức kiêng sợ lời uy hiếp của Lục Đào.
Đang muốn vung tay áo rời đi, nào ngờ nghe thấy động tĩnh truyền ra từ phương hướng xuất nhấp Thần Khư Cảnh. Ba người đành phải đem chủ đề tạm thời lắng xuống, dắt tay nhau lắc mình bay ra, phi hành đến trước lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh, yên lặng chăm chú nhìn xuống phía bên dưới...
Lục Đào vuốt chòm râu dê, hừ lạnh nói: "Phỏng chừng lại có đệ tử môn phái nào tham sống sợ chết, chạy ra ngoài trước thời gian quy định rồi!"
Á Phu Tử cùng Hỏa Luyện Thanh đưa mắt nhìn nhau. Tính tình của Hỏa Luyện Thanh bình thường cũng rất nóng nảy, hơn nữa lúc trước mới còn đang nín một bụng hỏa, lúc này không quan hệ tới chuyện tình sinh ý liền nhịn không được, dùng ngữ khí bất hảo đối đáp: "Lục trưởng lão không nên nói như thế ah! Vạn nhất hạng người tham sống sợ chết chạy ra ngoài trước tiên, lại là đệ tử Tuyệt Tình Cung thì sao? Ha ha...!"
"Hỏa Luyện Thanh, ngươi nói vậy là có ý gì?" Lục Đào trừng mắt lạnh hỏi.
Hỏa Luyện Thanh không sao cả đáp: "Không có ý gì, ta cũng chỉ theo lời của Lục trưởng lão mà thôi. Chẳng lẽ ngươi có thể nói được, mà ta không dám nói hay sao?"
Lục Đào nghe vậy chân mày nhíu lại, trong khóe mắt hiện ra một tia sát khí: "Nếu đệ tử Tuyệt Tình Cung mà dám làm những chuyện như thế. Ta đích thân sẽ ra tay tống tiễn bọn hắn..."
Đúng lúc này, có một gã đứng bên cạnh hắn, bu tới phụ họa: "Đệ tử Tuyệt Tình Cung sao có thể là hạng người tham sống sợ chết được chứ! Cho dù có ra ngoài trước tiên, thì đó cũng là mang theo trân bảo hiếm thế đi ra mà thôi!"
Người vỗ mông ngựa này không phải là ai khác, mà chính là Bát Đạt thương hội Tề Phong Thịnh, có vẻ như đang muốn lấy lòng Lục Đào. Lần này đúng là hắn đã chụp trúng mông ngựa rồi, Lục Đào thoáng quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong ánh mắt hiện ra vài phần thưởng thức.
Thế nhưng lúc này Á Phu Tử đã quay đầu nhìn về phía hắn, hờ hững nói: "Ngươi là tên hỗn trướng nào? Nơi này có phần cho ngươi tham gia nói chuyện hay sao?"
Hỏa Luyện Thanh cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, lạnh lùng quát: "Cút!"
Tề Phong Thịnh co đầu rút cổ, diễn cảm tươi cười nịnh hót trên mặt, liền biến thành thần sắc xấu hổ, sợ hãi bày ra khuôn mặt tươi cười gật đầu lui về phía sau.
"Chậm đã!" Bất thình linh Lục Đào lên tiếng gọi hắn, theo sau quét mắt nhìn Á Phu Tử cùng Hỏa Luyện Thanh, cười lạnh nói: "Cơn tức của hai vị không nhỏ ah! Phần thể diện này là muốn cấp cho Tuyệt Tình Cung chúng ta nhìn hay sao?"
Tiếp đó quay đầu nhìn về phía Tề Phong Thịnh nói: "Ngươi qua bên cạnh ta mà đứng. Ta muốn nhìn xem, ai còn dám đuổi ngươi đi nữa."
Chúng nhân xung quanh, lúc này đều nghe thấy ba nhà lời ra tiếng vào, đã có không ít ánh mắt hiếu kỳ quẳng ném về phía bên này rồi.
Tinh tế xem ra, thì thực lực của Ly Hỏa Cung và Triêu Thiên Cung quả thật không bằng Tuyệt Tình Cung. Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử cũng chẳng thèm chấp với hạng người hung hăng càn quấy như Lục Đào, cho nên cũng không thèm phản ứng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Bất quá hai người vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Tề Phong Thịnh. Kết quả khiến cho Tề Phong Thịnh muốn đi cũng không được, muốn ở cũng không xong, thần tình chỉ thiếu chút nữa là đã muốn khóc rống lên. Sớm biết vỗ mông ngựa sẽ có hậu quả như thế này, có đánh chết hắn cũng không dám xen vào. Chỉ thấy hắn nơm nớp lo sợ, chắp tay nói: "Vãn bối không dám quấy rầy ba vị tiền bối..."
Còn chưa dứt lời, thì đã nghe thấy Lục Đào hừ lạnh, nói: "Ai kêu ngươi đi? Ngươi tới đây không phải là muốn hoàn thành thủ tục hợp tác cùng Tuyệt Tình Cung chúng ta hay sao? Đi vội vàng như thế làm gì!"
Lục Đào hăng hái như thế này, chính là muốn đánh vào thể diện của Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử.
Cùng Tuyệt Tinh Cung thương thảo đến chuyện tình họp tác sao? Tề Phong Thịnh ngẳn ra, theo sau mới kịp phản ứng, khom lưng cúi đầu hướng về phía Lục Đào đáp: "Vãn bối cũng không dám đi, đành nghe theo tiền bối phân phó!"
Lúc này xem như hắn đã thông suốt rồi. Chỉ cần hợp tác cùng Tuyệt Tình Cung, ai động tới hắn thì cũng chẳng khác nào đánh lên trên thể diện của Tuyệt Tình Cung. Đến lúc đó cũng không có mấy người dám động vào mình!
Lúc này Lục Đào vui mừng gật đầu, ánh mắt bao hàm ỷ tứ châm chọc nhìn về phía Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử. Hai người kia không hẹn mà đồng thanh "hừ" một tiếng, cũng không thèm phản ứng, mà quẳng ném ánh mắt thương hại nhìn thoáng qua Tề Phong Thịnh, điều này khiến cho tiểu tâm của Tề Phong Thịnh rối loạn không thôi. Bất quá những tiểu thương bên dưới lại vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm vào bóng lưng khúm núm của Tề Phong Thịnh...
Đúng lúc này, lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh bắn ra vài đạo lưa quang. Đây chính là đám người Dược Thiên Sầu, ở dưới kim bào nhân thủ vệ kiểm tra nhân số, thì có khoảng hơn bảy mươi thân ảnh nhanh chóng hiện ra bên ngoài.
Người tiếp dẫn của Ly Hỏa Cung, Linh Tu Môn, Triêu Thiên Cung và Mục Binh, Nam Thiên Long cũng nhanh chóng lướt đến thân thiết hỏi thăm tình hình.
"Triêu Thiên Cung vì sao chỉ còn lại một người. Chẳng lẽ mấy nhà này đều tìm được trân bảo hiếm thể, sau đó cùng nhau quay ra? Ha hah..." Lúc này Lục Đào ngửa mặt lên trời cười phá lên, hắn cười phi thường thoải mái. Tề Phong Thịnh đứng sau lưng hắn cũng khẽ tủm tỉm cười phụ họa.
Trong lương đình trên đỉnh núi, gió mát xuy xuy thổi qua, Đại Thống Lĩnh Ô Hùng, chủ quản những chuyện tình bên ngoài cho Tiên Cung, đang ngồi trong lương đình nâng chén uống rượu. Sau khi nghe thấy tiếng cười hung hăng càn quấy, liền dùng ánh mắt sắc lạnh bắn xuống, rất nhanh đã khiến cho tiếng cười của Lục Đào ngừng lại.
Ô Hùng thản nhiên liếc mắt nhìn xuống dưới quàng trường, ánh mắt thoáng hiện lên tinh quang, theo sau lại tiếp tục uống rượu ngắm cảnh...
Lục Đào tuy rằng không dám cười lớn tiếng nữa. Nhưng diễn cảm vẫn mang theo hàm tình châm chọc nhìn về phía Luyện Thanh Hỏa cùng Á Phu Tử. Hai người này liền đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lắc mình đáp xuống đương trường. Linh Tu Môn trưởng lão Đỗ Khai Nhân cũng không nhịn được, đập xuống bên dưới...
Ba người vừa đáp xuống tràng, Hỏa Vân Long cùng Đỗ Phong nhất tề khom lưng hành lễ: "Phụ thân!"
Đỗ Khai Nhan cùng Hỏa Luyện Thanh đưa măt nhìn nhau, thoáng kiểm tra nhân mã. Chợt phát hiện ra không thiếu một người nào cả, trên mặt hai người không khỏi dâng lên thần sắc nghi hoặc...
Đỗ Khai Nhân nhẹ nhàng nâng tay lên, Hỏa Luyện Thanh cũng gật đầu, theo sau diễn cảm trầm xuống hỏi: "Vân Long, các ngươi làm sao lại ra sớm như thế này. Hay là các ngươi tham sống sợ chết, không thèm đem thể diện của môn phái nhìn vào trong mắt?"
Vừa nghe vậy, Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long liền vội vàng giải thích: "Phụ thân đừng hiểu lầm, chỉ vì tình huống bên trong đã xuất hiện biến hóa! Một lời giải thích không thể nói được rõ ràng. Sau này quay về, ta liền hướng ngài giải thích hết thầy. Tóm lại ngài chờ xem náo nhiệt là được rồi!"
Nhìn thấy đám tiểu tử còn ngang nhiên vui vẻ như thế. Hai cái người làm cha như bọn hắn cũng đã yên tâm. Kỳ thật Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long chính là anh em bà con, mẫu thân của hai người chính là thân tỷ muội, sở dĩ cho bọn hắn mạo hiểm tiến nhấp Thần Khư Cảnh, chủ yếu là muốn tranh thủ cho con mình một cái cơ hội để tương lai phát triển...
Bất quá Đỗ Khai Nhân cùng Hỏa Luyện Thanh trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Đưa mắt nhìn tới nhìn lui, không biết là có chuyện tình náo nhiệt gì đáng xem.
Phía bên cạnh, Á Phu Tử cùng một gã đệ tử giám sát Triêu Thiên Cung, thần tình đang xám xịt nhìn chằm chằm vào Thủy Minh Thanh, khiến cho tâm tình của Thủy Minh Thanh có đôi chút hoảng hốt. Lời vừa ra tới miệng, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Lúc này Á Phu Tử quay sang nhìn gã đệ tử giám sát hỏi: "Hắn tên là gì?"
Gã đệ tử kia nhanh chóng khom lưng bầm báo: "Hắn tên là Thủy Minh Thanh."
"Thủy Minh Thanh?" Á Phu Tử thoáng ngây ra, dường như đang suy nghĩ về cái danh hào này. Theo sau mới trầm giọng hỏi: "Thủy Minh Thanh, ta hỏi ngươi, như thế nào ngươi chỉ đi ra một mình, chẳng lẽ là tham sống sợ chết chạy trốn ra ngoài hay sao?"
Nói dứt lời thì diễn cảm trên mặt Á Phu Tử đã thoáng dân lên một tia sát khí.
Ánh mắt của chúng nhân lúc này nhất thời đều quẳng ném về phương hướng này!
Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long nghe vậy, âm thầm đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Theo sau đồng loạt hướng về phía Á Phu Tử mà khom người hành lễ. Lúc này Đỗ Phong cảm khái nói: "Tiền bối, Thủy Minh Thanh huynh đệ của quý môn đã hành động phi thường trượng nghĩa, đủ khiến cho Triêu Thiên Cung lấy làm kiêu ngạo, như thế nào lại nói rằng hắn tham sống sợ chết đây?"
Hỏa Vân Long cũng gật đầu liên tục nói: "Vãn bối dám khẳng định, lần này hơn mười vạn đệ tử của các danh môn đại phái tiến vào Thần Khư Cảnh, không một ai có thể so sánh được với Thủy Minh Thanh huynh đệ, ít nhất hai người chúng ta cũng hổ thẹn là không bằng...!"
Đỗ Phong nhanh chóng tiếp lời: "Nói đến chuyện này, thì hai người chúng ta còn phải cảm tạ Thủy Minh Thanh huynh đệ rất nhiều. Nếu không có hắn, thì hai nhà chúng ta sợ rằng cũng sẽ tổn thất vô cùng thảm trọng!"
Đang cùng Mục Binh nói chuyện. Lúc này Mục Thiên Kiều cũng bước tới, hướng Á Phu Tử hành lễ nói: "Tứ Thông thương hội chúng ta mặc dù chỉ là tiểu thương hội bất nhấp lưu. Nhưng cũng không thể không bước tới nói một tiếng cảm tạ. Nếu không phải đệ tử quý phái ra tay tương trợ, thì nhóm tiểu thương hội vãn bối căn bản là không thể nào bình an thoát khốn!"
Trong phút chốc, ánh mắt của chúng nhân đều tập trung lên trên người của Thủy Minh Thanh, ngay cả Ô Hùng ngồi trong lương đình trên đỉnh núi cũng dừng tay nâng chén, phóng mắt nhìn xuống phía bên dưới...
Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh vừa nghe, một gã tiểu đệ tử trong Triêu Thiên Cung, lại ra tay tương trợ cho hai nhà, liền nhanh chóng bước tới...