Tinh Thần Châu

Chương 809: Nhất nộ toàn sát




Phóng mắt nơi nơi một mảnh mênh mông, giống như mưa dầm mỗi ngày, thiên vụ mông mông không nhìn thấy ánh mặt trời. Khả năng tầm mắt nhìn rõ cũng không xa, chỉ khoảng vài trăm thước, nhưng trong phạm vi vài trăm thước này, nơi nơi đều là tay chân bị cụt máu tươi nhiễm đầy, trên mặt đất máu chảy thành sông còn chưa ngưng kết, còn đang chậm rãi lưu động. Hiển nhiên cách thời gian chiến đấu kịch liệt vừa rồi cũng không bao lâu, không đếm được có bao nhiêu người chết không nhắm mắt. Chỉ thoáng phỏng chừng được, trong phạm vi vài trăm thước chỉ sợ đã chết hơn ngàn người. Chẳng thể trách vừa mới đi vào là thời gian tranh đoạt thảm thiết nhất, thường thường là vì một gốc tiên thảo xuất hiện, bởi vì mọi người tề tụ, vì vậy sẽ giành nhau túi bụi.
 
Sương mù mông lung hiển nhiên là linh khí ngưng tụ, thoáng hít vào một ngụm liền có thể làm người nâng cao tinh thần tỉnh táo, nhưng ứong không khí hỗn loạn màu máu tươi nồng đậm thật sự làm người không dám tùy ý hít thở. Một đám người đều may mắn mình là nhóm cuối cùng đi vào, mặc dù mất đi cơ hội kiếm được trọng bảo, nhưng đã tránh khỏi đại thương vong.
 
Tất cả mọi người đều là người từng trải, chuyện người chết cũng là thông thường, tình cảnh bi thảm trước mắt làm cho mọi người có chút kinh hãi, mái tóc Mục Thiên Kiều đã sớm buộc lại thành một đoàn, trong tay cầm một tấm chắn nhỏ màu bạc, mặt trên chạm khắc các loại đồ án hoa tươi, một tay cầm theo thanh kiếm, từ vẻ sáng bóng nhấp nháy mà phán đoán, cũng không phải là vật bình thường.
 
"Mọi người tốt nhất không nên phân tán, chỉ sợ nếu đụng tới điều ngoài ý muốn, vạn nhất lại nằm trong tình trạng chạy lạc, mọi người phải nhớ rõ lộ tuyến quay trở về." Mục Thiên Kiều thành khẩn dặn dò, trên mặt hiện lên vẻ cương nghị cảnh cáo: "Bất quá ta nói thẳng trước, dựa theo ước định ban đầu, nếu như không đạt được trọng bảo mà lại thối lui rời khỏi, Tứ Thông chúng ta sẽ không chi ra một viên linh thạch."
 
Tất cả mọi người không nói gì, phần lớn đang cảnh giác bốn phía. Dược Thiên Sầu cúi đầu lấy trong túi trữ vật ra một đống ngọc điệp ghi chép tranh ảnh, sửa sang lại để phương tiện tìm kiếm thật trật tự, sau đó lại thả vào trong túi trữ vật, trên tay để lại hai khối ngọc điệp có quan hệ tới tiên thảo, chuẩn bị tùy thời đem ra đối chiếu. Hắn cũng không có biện phép, không giống mọi người sinh trưởng trên Tiên giới, rất nhiều đồ vật tuy bọn họ chưa từng thấy qua nhưng cũng từng nghe qua, vừa nhìn liền biết cái gì nên hái cái gì không nên hái. Bất quá mọi người không thấy hắn xuất ra pháp bảo ngược lại cầm hai khối ngọc điệp nhìn nhìn, đều có vẻ có chút tò mò. Chỉ riêng Đào Trung không nói gì quay đầu nhìn hướng khác...Một phú nhị đại như ngươi cái gì cũng không biết, chạy tới nơi này xem náo nhiệt làm gì, đây là địa phương cho ngươi đến đùa sao?
 
Vẻ mặt Mục Thiên Kiều cũng hồ nghi hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi không có pháp bảo sao?"
 
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu lên "a" một tiếng, chợt phàn ứng tùy tay vải ra một thanh phi kiếm từ trong tay áo, hàn quang chợt lóe lại chui trở về trong tay áo. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nổi lên hứng thú với tay áo của hắn, không khỏi nhìn thêm vài lần.
 
Thấy hắn đã có chuẩn bị, Mục Thiên Kiều hơi hơi vẫy tay, phất phất tấm chắn trong tay nói: "Mọi người lên đường đi!" Nàng dẫn đầu bay lên, xẹt qua vùng hài cốt máu chảy thành sông, cũng không dám phi cao. Bay ra khỏi vùng đất chém giết kịch liệt thê thảm, lại rơi xuống mặt đất đi tới. Bởi vì tất cả mọi người đi tới tầm bảo, nơi này tầm mắt cũng không tốt, phi hành quá cao nhất định sẽ bỏ qua đồ vật. Mọi người đều cảnh giác tìm tòi khắp bốn phía...
 
Dược Thiên Sầu có thể nói là người tích cực nhất, trong tay nắm hai khối ngọc điệp, ánh mắt ngắm loạn nơi nơi, rất vui vẻ chạy phía trước nhất. Khi hắn phát hiện một gốc thực vật nào khả nghi, đều lập tức so sánh với ngọc điệp đối chiếu thật nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Người khác không hiểu nổi hắn đang làm gì, Mục Thiên Kiều lại bị sự tích cực của
 
Hắn làm cảm động, chỉ riêng Đào Trung mắng một câu "phú nhị đại" trong lòng!
 
Bốn phía luôn luôn là hôi vụ mênh mông linh khí nồng đậm, nếu lúc này tu hành, chỉ sợ có thể tiết kiệm được nhiều linh thạch. Trong lòng Dược Thiên Sầu đang tính toán có nên đem đại quân trong ô Thác Châu đến nơi này để tu hành lịch lãm hay không...
 
Có lẽ trường kỳ bị linh vụ bao phủ quanh năm không thấy ánh mặt trời, thảm thực vật bên trong Thần Khư Cảnh có vẻ có chút quái dị, nhìn thật khác với thảm thực vật bên ngoài. Điều này gây phiền toái cho sự tìm kiếm của Dược Thiên Sầu cực lớn, cơ hồ hắn đi không bao xa nhìn thấy một gốc kỳ hoa dị thảo lại phải dừng lại, nhưng chỗ tốt mang tới cũng thật lớn, không bao lâu cũng đã không cần nhìn ghi chép trong ngọc điệp mà đã nhận ra đồ vật...
 
Địa hình trong Thần Khư Cảnh đều là những gò đất tạo thành, núi cao hiếm thấy, có lẽ do nguyên nhân còn chưa xâm nhấp vào sâu, cũng đoán chừng do nguyên nhân thiếu thốn ánh mặt trời, vì thế rất ít chứng kiến loại cây cối cao lớn, đây đối với những người tầm bảo mà nói là một chuyện tốt, không bị che khuất quá nhiều.
 
Dọc theo đường đi ngẫu nhiên có thể chứng kiến dấu vết đánh nhau đã từng phát sinh, có mãnh thú bị giết chết, còn có thi thể chiến bại bị giết, túi trữ vật hay thủ trạc trên người đều không còn bóng dáng, hiển nhiên là bị đối thủ lấy đi.
 
Phía trước bị hơn mười vạn người quét sạch một lần, quả nhiên là thật an toàn, phỏng chừng ngay cả dã thú cũng đã sợ tới mức không thấy, càng khỏi nói tới mãnh thú. Đám người Dược Thiên Sầu tuy vào cuối cùng, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì, một đường tìm tòi cũng phát hiện không ít tiên thảo, tuy rằng đều là những thứ không quá đáng giá, nhưng chỉ cần thuận tay cũng đều ngắt lấy. Bởi vì Tứ Thông trả thù lao là định giá vật phầm đoạt được chia một phần mười, mọi người nếu thu thập được nhiều, liền tương đương gia tăng một phần thù lao được trả. Điều này làm cho Dược Thiên Sầu không thể không bội phục thủ đoạn của Mục Thiên Kiều, đem tất cả chỉnh tu giống như cổ đông của kiếp trước, ôm tâm tính kiếm được càng nhiều thì được chia càng nhiều, vì vậy sẽ cố gắng làm việc. Bất quá Dược Thiên Sầu không có hứng thú với loại tiền trinh này, ngay cả ngọc điệp ghi chép cấp thấp giá trị một viên thần phẩm linh thạch hắn còn lười xem. Hắn cầm trong tay chính là loại ngọc điệp ghi chép tiên thảo giá trị từ một viên thần phẩm linh thạch đến một ngàn ức thần phẩm linh thạch, là loại ngọc điệp tranh ảnh cao cấp.
 
Giống như tình huống khi mọi người còn ở bên ngoài Thần Khư Cảnh, hắn muốn tìm được loại tiên thảo cỡ trung trở lên phỏng chừng gặp khó khăn rất lớn. Mọi người nhiều ít đều có thu hoạch, thế nhưng hắn dù là một gốc cây cũng không hề xuống tay, đừng nói là Mục Thiên Kiều, dù là mọi người cũng có điểm mất hứng. Bởi vì nếu đi ra ngoài, Dược Thiên Sầu cũng sẽ được chia tỉ lệ mà mọi người vất vả mới đoạt được, hắn không làm nhưng muốn hưởng thì làm sao được.
 
Ai ngờ mọi người còn chưa kịp càu nhàu, bản thân Dược Thiên Sầu đã bực tức trước. Đang đi phía trước hắn đột nhiên ngừng lại, xoay mình hướng mọi người hô: "Như vậy cứ luôn đi theo sau mông người ta cũng không phải biện pháp! Nơi này thật sự không có đồ vật gì đáng giá, có cũng đã bị hơn mười vạn người đi phía trước quét hết. Chúng ta rõ ràng phi hành đi tới, xâm nhấp càng sâu bên trong càng phát đại tài, mọi người nói thế nào?"
 
Mọi người nhìn nhau, đều có vẻ có chút do dự, xâm nhấp dĩ nhiên có thể tìm được thứ tốt, nhưng người bên trong khẳng định còn rất nhiều, tùy tiện gặp phải thứ tốt gì chủ yếu đều phải chém giết cướp đoạt, phiêu lưu thật sự quá lớn. Nếu tiếp tục kéo dài thêm hai ngày, nhất định đã chết không ít người, nguy hiểm cũng nhất định giảm đi, đến lúc đó tiếp tục đi vào cũng không muộn...
 
Mục Thiên Kiều trầm ngâm không nói, nói thật, ý nghĩ của nàng cũng không khác gì mọi người, quả thật muốn kéo dài thêm một hai ngày.
 
EBSSBSSBGÊBSBSBBBBBBBBBBBSBBBBSSBSSBGBBSBSBầ
 
Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, Dược Thiên Sầu vung tay hô: "Sợ cái gì, đói chết người nhát gan, no chết người gan lớn. Muốn phát đại tài không phiêu lưu mạo hiểm là chuyện không thể nào, mọi người sảng khoái một chút, rốt cục có đi hay là không?"
 
Có người không quen nhìn, nghĩ lầm hắn là người lười biếng, cười khẩy nói: "Ngươi dù sao cũng cứ lắc lư không làm việc, không bằng ngươi đi trước thăm dò tình huống thì còn được."
 
Mục Thiên Kiều còn định quát ngăn cản, muốn mọi người không gây ra chuyện bất lợi cho sự đoàn kết, ai ngờ Dược Thiên Sầu lập tức cười nói: "Biện pháp tốt, các ngươi chậm rãi tìm, ta đi trước dò thám hư thật, đến lúc đó quay về tìm các ngươi, quyết định như vậy." Nói xong liền sưu một tiếng chui vào trong linh vụ biến mất không thấy.
 
Mục Thiên Kiều muốn kêu hắn trở lại cũng không còn kịp, một đám người líu lưỡi nhìn nhau, phát hiện lá gan người này thật ghê gớm, lại dám một mình hướng bên trong xông vào.
 
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu hưng phấn rất nhanh bay đi, hắn đã sớm muốn thoát khỏi đội ngũ hành động một mình, nếu không đụng phải thứ tốt còn không thuận tiện nuốt riêng, vạn nhất phải gây ra việc giết người nhà đoạt bảo thật quá ngượng ngùng.
 
Còn đang liên tục suy nghĩ, ảo tưởng mình tìm được ngàn ức linh thạch, đột nhiên kêu to nhảy lên không, có tới mười mấy đạo lưu quang tạo thành trận pháp, chắn ngay phía trước cùng đường lui phía sau của mình, cấp tốc phóng tới giảo sát. Nếu như là người khác gặp phải việc này, phỏng chừng liền nguy hiểm, bởi vì đã mất không gian tránhné thuấn di...
 
Kháo! Muốn chết! Dược Thiên Sầu nhất thời nổi giận, chính mình vừa tiến vào còn chưa tìm được người ra tay, lại có người dám mai phục đánh lén mình, thật sự là không thể nhẫn nhịn. Song cương vung lên, Kim quyết thi triển, trong phút chốc hơn mười thanh phi kiếm đánh úp lại đều "ông" một tiếng toàn bộ hóa thành bột bạc tung bay xuống.
 
Đồng thời vừa ra tay, cả người Dược Thiên Sầu nhanh chóng xuyên qua bột bạc hướng phương hướng vừa tập kích mình bay tới. Trên đường còn sợ người đánh lén mình sẽ đào thoát, hắn thuấn di biến mất, trực tiếp xuất hiện phía dưới bụi cây...
 
Ba mươi người vừa mai phục đang chuẩn bị mưu đồ bí mật giết người đoạt bảo, trước khi tiến vào Thần Khư Cảnh, cũng đã ở trong sư môn âm thầm tiến hành tổ hợp huấn luyện ám sát thật lâu. Đây là lần đầu tiên phát hiện có người đi đơn độc, lần đầu tiên tổ họp ra tay, ai ngờ phi kiếm thả ra, đột nhiên toàn bộ mất đi liên hệ cùng mọi người.
 
Ba mươi người còn đang đối mặt nhìn nhau, đột nhiên phát hiện trong mọi người dư ra một người, nhất thời hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã run lên song chưởng, phẫn nộ quát: "Hấp Tinh đại pháp!" Mọi người chỉ thấy trước mắt bốc lên một trận khói trắng, nháy mắt liền mất đi tri giác.
 
"Mẹ nó! Dưới Tiên cấp lão tử là đệ nhất thiên hạ, lại còn dám đánh lén lão tử, thật sự là chán sống..." Dược Thiên Sầu chửi mắng một trận, đạp vỡ một khớp xương, đem túi trữ vật của ba mươi bộ xương khô thu vào trong tay.
 
Cầm theo một đống túi trữ vật, tâm tình của hắn nhất thời lại rất tốt, dựa lưng vào một thân cây hớn hở xem xét từng túi, kết quả càng xem mặt càng đen, không hề phát hiện được thứ gì đáng giá. Sau khi tịch thu toàn bộ túi trữ vật, lại bắn ra ngoài...Ba mươi bộ xương khô trên mặt đất cũng không biết thuộc môn phái nào, đảo mắt liền bị diệt toàn bộ. Không biết sư môn trưởng bối bọn hắn chờ đợi bên ngoài Thần Khư Cảnh sau khi biết được sẽ có phản ứng ra sao, không biết đám trưởng bối lúc trước tiến hành cho bọn hắn huấn luyện ám sát sau khi biết lại có phản ứng thế nào...