Gương mặt Mục Bình lộ ra một tia khổ sáp, cũng không phản bác chuyện gì, nhưng Mục Thiên Kiều ưỡn ngực đứng ra, hướng mọi người chắp tay, thản nhiên lại quả quyết cười nói: "Chư vị đã hiểu lầm cha ta, cha ta một mực ngăn cản ta tiến nhấp Thần Khư Cảnh, thế nhưng Tứ Thông thương hội đang gặp phải mưa gió phiêu diêu, ta thân là nữ nhi duy nhất của phụ thân, nào có thể ngồi yên không lý đến? Muốn ta mở mắt trừng trừng chờ bên ngoài Thần Khư Cảnh suốt một tháng mà không làm gì, ta thật sự là làm không được. Còn mong chư vị cùng ta đồng tâm họp lực giúp Tứ Thông thương hội vượt qua lúc nguy nan, Mục Thiên Kiều xin bái tạ!" Nói xong cúc cung thật sâu.
Mọi người động dung đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi phát ra cảm thán, sinh ra trong Tứ Thông thương hội là bất hạnh của Mục Thiên Kiều, mà Tứ Thông thương hội có Mục Thiên Kiều đã là rất may.
Trong lòng Dược Thiên Sầu cũng không thể không phát ra một tiếng cảm thán...Sinh nhi nữ như Mục Thiên Kiều a! Còn mạnh hơn cả lão tử của nàng nhiều.
Bên dưới núi lớn cách sân rộng khoảng hơn dặm, một thạch động ngăm đen đường kính vài chục thước lượn lờ hiện lên sương trắng, ở bên ngoài sơn động bồi hồi, khí tức viễn cổ hồn hậu mà bàng bạc phun ra nuốt vào bất định, kinh sợ mọi người bên ngoài động. Sau đó thấy sương trắng chợt co rút lại, tụ tập bên ngoài thạch động tráng phóng ra bạch sắc lưu quang xoay tròn rất nhanh...
Hơn mười vạn người bên ngoài nhìn chằm chằm một màn này không chuyển mắt, đợi sau khi bạch sắc lưu quang đang xoay tròn chợt ổn định lại...
"Mở ra rồi.., mở ra rồi...Mọi người bộc phát ra một trận hoan hô đầy hưng phấn, Thần Khư Cảnh rốt cục đã mở ra, ánh mắt mọi người lập tức như lửa nóng.
Hơn ngàn danh kim bào nhân đứng bên ngoài động, cả đám ánh mắt cảnh giác quét tới quét lui, đem hơn mười vạn người đứng tách cửa động cả một khoảng cách. Trên núi đá cũng có mấy ngàn kim bào nhân đang nhìn chăm chú vào dòng người bên dưới, Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng đứng phía trước mấy ngàn kim bào nhân, chắp tay lẳng lặng đứng sừng sững bên cạnh động kháu, ánh mắt lãnh liệt quét nhìn hơn mười vạn người của các môn phái cùng các thương hội, hắn chính là vị đại thống lĩnh giải vây cho Mục Thiên Kiều khi trước.
Đúng lúc này, ánh mắt hơn mười vạn người toàn bộ đều trành về hướng góc núi, chỉ thấy một tiểu đội do trăm kim bào nhân cấu thành từ bên cạnh chỉnh tề bay tới, xếp thành hàng đối diện Ô Hùng quỳ một gối nói: "Tham kiến đại thống lĩnh!"
Ô Hùng khẽ gật đầu, đạm nhiên nói: "Làm việc đi!" Trăm người toàn bộ đứng bật lên, người dẫn đầu phất tay hô: "Xuất phát." Sau đó dẫn đầu bay vào trong bạch quang, những người khác cũng không chút do dự bay theo...Sau đó, sau lưng Ô Hùng lại xuất hiện một người, hướng phía trước vung tay lên, mấy ngàn kim bào nhân lập tức biến hóa trận hình, mỗi trăm người một tổ, lúc này tạo ra hơn mười thồng đạo. Hơn mười vạn người tập hợp bên ngoài nhất thời bắt đầu khởi động chậm rãi tiến về phía trước...
Tiên cung sớm có quy định, từng môn phái và thương hội chỉ được phép phái ra ba mươi người tiến vào Thần Khư Cảnh, hơn nữa tu vi mỗi người chỉ ở dưới Tiên cấp. Người dẫn đầu các môn phái và các thương hội đưa ra tín vật dẫn đội tiếp thu kiểm tra, liền lập tức bay lên không trung, nhìn theo người của bổn môn hay thương hội bay vào trong đám bạch quang kia...Trong lúc nhất thời chỉ thấy người của các môn phái và các thương hội cuồn cuộn không ngừng đi ngang qua kim bào vệ đội, tiếp tiếp nhanh chóng xông vào trong thạch động, về phần tình huống phía sau thạch động là thế nào, người ngoài sẽ không thể biết được. Nhưng tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng tràng cảnh máu tanh tranh đoạt bên trong có bao nhiêu tàn khốc. Bởi vì mỗi lần Thần Khư Cảnh mở ra đi vào hơn mười vạn người nhưng trở về thường thường không bao nhiêu người.
Có chút môn phái hoặc thương hội có ba mươi đệ tử tiến vào, sống trở về thường thường chỉ còn lại một hai người, còn có không may tới mức thậm chí không một
Người quay về, đây thật đúng là mất cả vốn lẫn lời. Nhưng những người còn sống trở về, sẽ trở thành đệ tử lập đại công cho bổn môn, sinh hoạt cả đời này cũng không cần lo sầu nữa. Nói đi còn nói lại, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, nếu không thưởng nặng thì ai lại chịu đi liều mạng với bất cứ giá nào?
Cả nửa buổi, hơn mười vạn người rốt cục đã đi vào gần hết, trái lại bên trên không trung lại tập hợp tới mấy vạn tôn trưởng các phái, đều đang khần trương nhìn chằm chằm quan sát phía dưới. Bọn họ sẽ ở chỗ này chờ một tháng thời gian, đều tự ở lại quầy hàng của môn phái mình. Cả một tháng vừa mừng vừa lo trông đợi bổn môn đệ tử quay về bày ra vật phẩm quý hiếm để buôn bán, hoặc dùng tiền mua vật phẩm nào đó. Hoặc là có người phải cuốn gói quay về...
Tứ Thông thương hội là nhóm cuối cùng, khi mọi người đều đã vào hết, bọn họ mới đi tới tiếp thu kiểm tra của kim bào vệ đội. Bên trên khoảng không không ít người nghĩ tổng cộng có tới ba mươi mốt người, có hai gã tu vi rõ ràng là Tiên cấp, nhưng còn có thêm một người nhìn không thấu tu vi, ba người này trừ ra, chẳng lẽ chỉ có hai mươi tám người tham gia.
Loại chuyện này mọi người đều ước số người đi vào càng nhiều càng tốt, như vậy có thể có thêm cơ hội thu thập được trọng bảo đổi lấy mấy trăm hoặc cả ngàn ức thần phẩm linh thạch. Nếu không chen nhiều vào, thì khả năng còn sống trở về càng ít, đi nhiều càng có khả năng lấy thêm nhiều đồ vật đi ra a!
Mọi người chẳng bao giờ nhìn thấy qua trạng huống như vậy, cũng không hiểu thương hội này đang làm cái quỷ gì. Có chút người từng tiếp xúc với Tứ Thông thương hội, biết khốn cảnh của họ, đều lắc đầu cảm thán, về phần Tề Phong Thịnh biết rõ Tứ Thông thương hội, đang ở nơi đó cười nhạt không ngừng...
Vạn Linh cùng ba vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, bọn họ đều phát hiện Dược Thiên Sầu đang đứng ngay dưới cuối hàng, đang quy quy củ củ đi theo tới, chỉ liên tục hết nghiêng đầu nhìn đông lại nhìn tây, hình như nhìn cái gì cũng cảm thấy thật hiếu kỳ. Người như hắn lại chịu xếp hàng dưới cùng sau mười vạn người, cũng xem như không dễ dàng, hơn mười vạn người chỉ có hắn duy nhất, thật vô cùng hấp dẫn ánh mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Nhưng mà càng hấp dẫn ánh mắt còn đang ở phía sau, chỉ thấy hai gã kim bào nhân đột nhiên cùng đưa tay quát: "Đứng lại! Không cho ngươi đi vào!" Liền như vậy đem cái tiểu đuôi như Dược Thiên Sầu chặt đứt bên ngoài.
Dược Thiên Sầu cô linh linh bị ngăn trở bên ngoài, trợn tròn mắt nhìn chung quanh, đối mặt một đám kim bào vệ đội đang nhìn chằm chằm, nuốt nuốt nước bọt nói: "Vì sao a! Bọn họ đều có thể đi vào, ta vì sao không thể vào?"
Một gã kim bào nhân hừ lạnh nói: "Không có vì sao, tốc tốc ly khai!"
Mục Binh mang theo Nam Thiên Long đi tới cúi đầu khom lưng giải thích: "Ngài khả năng đã hiểu lầm, tu vi của hắn chỉ có Hóa Thần kỳ, chỉ là bởi vi ăn phải một viên tiên đan che lấp tu vi nên mới như vậy."
"Đây là chuyện của các ngươi, không cần theo ta giải thích." Kim bào thủ vệ quát: "Tốc tốc ly khai, bằng không giết không tha!"
Nói tuyệt như thế, Mục Bình còn lời gì để nói. Mục Thiên Kiều vốn đã đi qua kiềm tra cấp tốc chạy trở về, hướng kim bào thủ vệ hành lễ khần cầu nói: "Vị đại ca này, xin
I ngươi thông cảm, hắn thực sự chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ, ngươi có thể kiểm tra kiểm tra..."
Đại thống lĩnh Ô Hùng vốn đứng gần động khẩu vốn vô ý quan tâm loại chuyện này, thủ hạ làm như vậy tự nhiên có nguyên nhân, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn tới thấy Mục Thiên Kiều đang cầu xin, hơi khựng lại một chút, lắc mình thuấn di đến bên cạnh mấy người, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
IMỘt đám người hành lễ, song phương đều đem nguyên nhân nói lại một lần. Ô Hùng quét mắt nhìn đội ngũ thiếu người, nhiều ít có chút hiếu kỳ, trành hướng Mục Thiên Kiều hỏi: "Vì sao thiếu người?"
Lúc này Mục Thiên Kiều hành lễ nói: "Bầm đại thống lĩnh, bổn thương hội đang gặp thời điểm khó khăn, thật sự không có nhân thủ, ngoại trừ bản thân tiểu nữ, bọn họ đều do bổn thương hội đưa tới. Có thể chiêu được nhiều người như vậy đã là may mắn, cho nên.., cho nên...
Ô Hùng ở tại Tiên giới nhiều năm như vậy, đương nhiên biết chuyện hưng suy nghèo túng, đại khái cũng đoán được một chút, nhàn nhạt hỏi: "Chính ngươi cũng muốn tiến Thần Khư Cảnh?"
"Dạ." Mục Thiên Kiều cung kính trả lời: "Thật sự là vì rất thiếu người."
Ô Hùng cũng không hỏi thêm điều gì, ngoại lệ tự mình động thủ, đưa tay đặt lên vai Dược Thiên Sầu, phát hiện trong cơ thể Dược Thiên Sầu xác thực là chân nguyên màu trắng, mà không phải tiên nguyên màu vàng, chính hắn cũng chưa nói ra kết quả, nhìn hai gã thủ vệ nhàn nhạt nói: "Các ngươi kiểm tra tu vi của hắn một chút."
"Dạ!" Hai gẫ thủ vệ ứng tiếng, lập tức vươn tay đặt lên trên vai Dược Thiên Sầu, sau đó thu tay lại trả lời: "Tu vi Hóa Thần hậu kỳ."
Ô Hùng gật đầu nói: "Tu vi Hóa Thần hậu kỳ tiến vào Thần Khư Cảnh không phạm quy đi?"
Trong đó một người hồi bầm nói: "Đã xác nhận, không tính phạm quy."
Ô Hùng không nói một lời, vung tay lên: "Cho đi!" Sau đó lắc mình biến mất tại chỗ, ngay cơ hội cho Mục Thiên Kiều cảm tạ cũng không cần.
Trải qua một phen khúc chiết, dưới sự suất lĩnh của Mục Thiên Kiều, hai mươi tám người rốt cục thuận lợi tiến vào Thần Khư Cảnh...
Trên không trung Vạn Linh và trưởng lão nhìn thấy một màn này không nói gì đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại ăn tiên đan che lấp tu vi, càng làm cho bọn họ thật không ngờ chính là Dược Thiên Sầu lại tiến vào địa phương nguy hiểm như Thần khư Cảnh.
Nỗi băn khoăn khi nhìn thấy hắn mua cả trăm bộ sách tranh càng làm mấy người thêm mờ mịt, chẳng lẽ để dùng khi đi vào Thần Khư Cảnh? Nhưng bọn họ còn chưa đủ ba mươi người, mua tới một trăm bộ làm gì?
Đám người Dược Thiên Sầu chui vào trong bạch quang xoay quanh, lập tức cảm giác bản thân như đặt mình trong tinh không, quanh thân toàn là lưa quang màu sắc rực rỡ, phía trước có một cỗ hấp lực thật lớn làm cho bọn họ thân bất do kỷ xuyên nhanh đi qua. Chỉ trong nháy mắt, mọi người cảm giác trước mắt sáng ngời, một cỗ lực lượng đẩy mạnh thật lớn khiến bọn họ từ trong lưu quang phun ra cực nhanh.
Vừa đứng vững chân, lập tức phát hiện xuất khẩu cũng là một sơn động thật lớn, sau lưng cũng có một đoàn bạch quang xoay tròn.
"Đây là con đường trở lại. Sau một tháng sẽ tự động biến mất, ở trong một tháng tùy thời đều có thể trở lại. Thể nhưng nếu đi ra sẽ không còn cơ hội đi trở vào, người của Tiên cung sẽ không cho ngươi đi vào nữa. Nhưng trong kỳ hạn cũng sẽ không ai đi ra, bởi vì hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng, các phái sẽ không nương tay đối với những người sợ chết làm mồn phái mất mặt như vậy. Đương nhiên, nếu mang về trọng bảo, thì không cần nói tới. Bởi vì đó chính là vì hộ bảo...Mọi người nên lấy ra pháp bảo cảnh giác."
Dược Thiên Sầu cũng không cần lấy pháp bảo gì ra ngoài, bảo vật của hắn tày thời đều có thể xuất hiện, tay không trái lại càng dễ thi triển. Mọi người vừa đi ra động khẩu, lập tức thất kinh, đập vào mắt là tràng diện máu tanh thi thể nằm khắp nơi.