Tinh Thần Châu

Chương 806: Nghèo ah!




Xuyên qua dòng người đông đúc, Dược Thiên Sầu đi tới phía Đào Trung, kéo tay hắn dò hỏi không ngừng. Đào Trung rất ngán và cảm thấy phiền toái, vài lần muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của Dược Thiên Sầu, nhưng phát hiện ra làm như thế nào cũng đều không thể thoát nổi.
 
Nhiều lần rõ ràng là đã muốn thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Dược Thiên Sầu, nhưng cuối cùng vẫn lơ đãng phát hiện ra, người này thường hay bất thinh lình hiện ra phía sau lưng mình, rồi đặt những câu hỏi ngớ ngần. Khiến cho Đào Trung suýt bị hù chết, xuất quý nhấp thần ah!
 
Đào Trung không biết Dược Thiên Sầu bởi vì không nhận thức ai, đường phố xung quanh cũng không quen thuộc, cho nên mới thừa dịp một lần chụp bả vai, đã gieo một giọt máu lên trên vai Đào Trung. Mục đích chủ yếu là để phương tiện liên lạc, sợ chính mình đi lang thang quên đường, trọng yếu hơn là đụng phải thời gian nghi vấn sẽ tùy thời tìm hắn giải đáp.
 
Trên quảng trường rộng lớn, còn có rất nhiều sạp hàng bày bán đồ vật không chính quy, sợ rằng cũng phải trên dưới mấy trăm tiểu thương. Lúc này Dược Thiên Sầu giật mình kéo tay Đào Trung hỏi: "Chẳng lẽ những quầy hàng kia đều chưa nộp đủ năm trăm ngàn Thần Phẩm Linh Thạch sao?"
 
Đào Trung không tình nguyện ỡm ở vài tiếng biểu thị tâm tình bất mãn của mình. Dược Thiên Sầu kinh ngạc thoáng liếc mắt nhìn hắn, lập tức hiểu ra, mình quả thật là đã gây quá nhiều phiền phức cho người ta ah!
 
Thế được rồi, ta đây liền sẽ khiến cho ngươi vừa lòng! Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này tha Đào Trung đi vào trong cửa hàng đối diện, chỉ vào một chiếc thủ trạc trữ vật, nhìn chưởng quỹ hỏi: "Cái này bán bao nhiêu?"
 
Đào Trung nhàn nhạt nói: "Thứ này không dễ mua đâu."
 
Chưởng quỹ đánh giá bề ngoài của hai người một chút, thoạt nhìn hai người giống như kẻ không có tiền nhưng vẫn phải cười dài nói: "Chiếc thủ trạc trữ vật này có dung lượng bằng mười gian phòng lớn, giá tiền là một vạn khối Thần Phẩm Linh Thạch một chiếc, không thêm không bớt!"
 
Dược Thiên Sầu cũng không cò kè, nhanh chóng lấy túi trữ vật của mình, bên trong có chứa một vạn khối Thần Phẩm Linh Thạch ra, nói: "Ta mua một chiếc."
 
Chưởng quỹ tiếp nhận Thần Phẩm Linh Thạch xong thì ngần người, phát hiện ra nhãn quang của mình có chút kém cỏi. Lúc này liền vội vàng cầm chiếc thủ trạc dâng lên: "Ngài kiểm tra đi."
 
Dược Thiên Sầu đón tới tay rót thần thức vào xem, bên trong quả nhiên không hề có tỷ vết gì. Lúc này mới xoay người nhìn sang Đào Trung, cười nói: "Vẫn luôn phiền toái Đào huynh, hôm nay muốn tặng huynh chút quà mọn, xin Đào huynh vui lòng nhận cho."
 
Đào Trung bị phong phạm tùy tay xuất ra một vạn khối Thần Phẩm Linh Thạch của hắn làm cho kinh sợ. Lại chứng kiến hắn muốn tặng quà cho mình thì không khỏi lắp bắp nói: "Cái.., cái này rất đáng giá, ta không nhận nổi ah! Chính ngươi lưu lại cho mình dùng đi."
 
Nói xong Đào Trung còn muốn nhét trả lại cho Dược Thiên Sầu.
 
Cần phải biết rằng, trên Tiên giới, những người tu vi bình thường chưa đạt tới Tiên cấp, thì sẽ có rất ít người mang theo thủ trạc trữ vật, ngoại trừ những đệ tử phú hào ra. Còn thành phần tán tu trên Tiên giới giống như hắn, thì một năm cũng không thể nào kiếm nổi một ngàn khối Cực Phẩm Linh Thạch ah! Lúc này Dược Thiên Sầu tặng hắn chiếc thủ trạc trữ vật trị giá một vạn Cực Phấm Linh Thạch, bảo sao hắn không giật mình đây? Đối với hắn mà nói, thì đây xác thực chính làm một phần trọng lễ.
 
"Chỉ là một cái vòng thôi mà, ngươi không cần nghiêm trọng như thế. Ta cũng không có thói quen giữ đồ trên cổ tay." Dược Thiên Sầu sảng khoái thu tay về nói.
 
Bất quá Đào Trung vẫn cảm thấy lễ vật quá nặng, lại thoái thác, kết quả chưởng quỹ cửa hàng mỉm cười phụ họa nói: "Nếu đã là tâm ý của bằng hữu, thì ngươi mau nhận lấy đi! Ta xem vị khách nhân này cũng không phải là người thiếu tiền."
 
Đào Trung nhìn hai người, cuối cùng đành phải cười khổ nói: "Vậy ta đây cung kính không bằng tuân lệnh ah!"
 
Đem chiếc thủ trạc xỏ vào trong cổ tay của mình xong, Đào Trung lại xấu hổ hướng Dược Thiên Sầu hành lễ. Dược Thiên Sầu sảng khoái vẫy vẫy tay nói: "Chúng ta nắm chắc thời gian, tiếp tục đi ngắm nghía quang cảnh xung quanh thôi."
 
Chưởng quỹ nhanh chóng xen vào nói: "Quý khách, trong cửa hàng ta cũng không thiểu đồ tốt. Không vội thì nán lại nhìn xem qua đi!"
 
Trước lời mời chào, Dược Thiên Sầu vẫn phất tay xin miễn. Theo sau, hai người tiếp tục dạo phố, lúc này Dược Thiên Sầu mới lân la dò hỏi: "Nơi này mỗi quầy hàng đều phải giao nộp năm trăm ngàn Thần Phẩm Linh Thạch sao?"
 
Đào Trung lúc này đã không còn cảm thấy phiền toái nữa. Mà sảng khoái nói: "Phải, chỉ cần giao tiền cho Tiên Cung thì sẽ được phân chia quầy hàng buôn bán vật phầm ở trong này."
 
Dược Thiên Sầu không khỏi hít vào một khẩu lãnh khí, ít nhất cũng phải có mấy ngàn quầy hàng, nếu mỗi quầy đều xuất ra năm trăm ngàn Thần Phẩm Linh Thạch, thì ít nhất Tiên Cung cũng phải kiếm được mấy trăm ức Thần Phẩm Linh Thạch ah!
 
"Nghe nói những môn phái và thương hội tiến vào Thần Khư Cảnh đều sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nếu Thần Khư Cảnh là do Tiên Cung nắm giữ trong tay, vậy sao họ không đích thân đi tìm bảo, mà còn muốn cho người khác tham gia?" Dược Thiên Sầu kì quái hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Ai nói Tiên Cung không tham dự?" Đào Trung cười cười giải thích: "Thần Khư Cảnh cách trăm năm mới khai mở một lần, Tiên Cung tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội như thế. Nên nhớ rằng, Thần Khư Cảnh càng tiến vào sâu bên trong mới thu thập được những kì trân đáng giá, các môn phái và thương hội khác tuy rằng được phép đi vào, nhưng tu vi đều có hạn chế, không thể tìm kiếm ở những nơi quá sâu. Nhưng nhân mã của Tiên Cung thì hoàn toàn bất đồng, họ có khả năng thâm nhấp sâu hơn, vì thế cũng tìm được những thứ càng trân quý đáng giá hơn."
 
Dược Thiên Sầu ngẩn ra, hồi lâu sau mới bật thốt lên: "Đám người Tiên Cung tính toán thật chi li, như thế cùng lừa gạt cũng đâu khác gì nhau."
 
Nói xong Dược Thiên Sầu không khỏi đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh nói: "Chúng ta đàm luận trên vấn đề này, liệu có nguy hiểm gì không hả?"
 
Đào Trung lắc đầu cười nói: "Vấn đề này sớm đã bị mọi người bàn tán lâu rồi. Nhưng Tiên Cung dám làm như thế thì đâu có sợ người ta nói gì. Bọn họ cũng không miễn cưỡng ai cả, chỉ bày ra tiêu chuẩn như thế mà thôi. Ai kêu mọi người đều muốn truy tim bảo vật, nếu không có suất tiến vào, ngược lại sẽ phi thường mất hứng."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì lắc đầu, cũng không thắc mắc thêm gì nữa. Trầm ngâm hồi lâu giống như đang tính toán chuyện gì đó. Theo sau mới dạm hỏi: "Nơi này có quầy hàng nào bán tranh sách giới thiệu về các vật phấm trân quý hay không?"
 
"Đương nhiên có, chỉ cần ngươi có tiền thì cái gì cũng sẽ mua được. Ngươi nói đến tranh sách giới thiệu về các vật phẩm trân quý, hẳn là Vạn cổ Thông cũng bán đi?" Đào Trung quay sang tò mò hỏi.
 
Dược Thiên Sầu phất tay, ý bảo hắn dẫn mình đi mua, vừa đi vừa nói: "Vạn cồ Thông là gì?"
 
Đào Trung tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn thuận miệng giải thích: "Vạn cổ Thông là thương hội lớn nhất Tiên giới, phi thường giàu cỏ!"
 
Hai người dạo quanh vài con đường, hỏi thăm không ít người mới tìm được cửa hàng Vạn cổ Thông. Khi hai người vừa tiến vào, thì bên trong liền có một nữ nhân dung nhan xinh đẹp, cười dài đi tới hỏi: "Hai vị muốn mua gì, xem gì, hay là muốn ủy thác đấu giá?"
 
Trong cửa hàng trưng bày rất nhiều đồ vật, khiến cho Dược Thiên Sầu ngắm nhìn mà hoa cả mắt. Dừng một chút nói: "Trong này có bán các loại tranh sách giới thiệu về kỳ trân dị bảo hay không?"
 
"Có!" Nữ nhân dung nhan xinh đẹp lùi về phía sau vài bước, chỉ vào mấy khối ngọc điệp treo trên giá đỡ, nói: "Tranh sách về đồ cổ, thư tịch, đan dược, tiên thảo, tiên bảo, thú loại cùng những quặng sắt quý hiếm đều có. Ngài cần mua chủng loại cấp bậc nào?"
 
Dược Thiên Sầu ngần ra: "Cấp bậc là như thế nào?"
 
Nữ nhân dung nhan xinh đẹp nghe hắn nói, thì đồng dạng cũng ngây người ra. Bất quá Đào Trung nhanh chóng vươn tay, ý bảo nữ nhân kia chờ một chút. Theo sau mới ghé vào tai Dược Thiên Sầu, nhỏ giọng giải thích: "Những thứ này bình thường đều có cấm chế riêng, khiến cho người khác mua về không thể phục chế được. Một khi phục chế, nội dung bên trong liền sẽ bị hủy, thông thường sẽ dựa vào nội dung bên trong mà đánh giá cấp bậc, sách nào lưu trữ càng nhiều kì trân dị bảo thì giá tiền càng cao."