Nam Thiên Long vừa mới đem trúc mộc cắm xuống dưới nền đất, thì bỗng nhiên có một thanh âm lên tiếng nói: "Như thế nào quầy hàng của chúng ta so với người khác nhỏ hơn không ít ah!"
Đoàn người sủng sốt, thoáng nhìn qua quầy hàng đối diện so sánh, quả nhiên đúng là nhỏ hơn không ít, ước chừng chỉ bằng một phần ba diện tích của người khác. Lúc này Mục Binh không khỏi cau mày nói: "Mọi người đều giao nộp tiền giống nhau. Theo lý thuyết diện tích phân chia quầy hàng cũng phải tương đối nhau chứ. Thiên Long, chuyện này là như thế nào?"
Nam Thiên Long đang ôm một khối trúc mộc nghe vậy thì không khỏi ngần ra. Buông khối trúc mộc xuống, ngượng ngùng gãi đầu nói: "Sư phụ, ta đi nhìn xe thế nào."
Nam Thiên Long bước ra ngoài đường lớn, theo sau chỉ thấy hai mắt hắn trừng lên, hướng mấy nhà bên cạnh đi tới. Mọi người nhìn nhau không nói gì, cũng không hiểu như thế nào cả.
Lúc này ở vách tường bên kia đột nhiên truyền ra tiếng rống giận của Nam Thiên Long: "Tề Phong Thịnh, mau nhường vị trí lại, ta đã giao tiền, Bát Đại thương hội các ngươi dựa vào cái gì mà lấn chiếm vị trí của chúng ta chứ?"
Nhất thời dòng người qua lại trên đường phố, ánh mắt đều hiếu kỳ quẳng ném về phía bên này. Mục Binh cùng Mục Thiên Kiều sắc mặt đã thoáng biến đổi, chỉ thấy gian hàng bên cạnh có một nam nhân hơi mập bước ra, theo sau hắn còn có hai người nữa. Nam Thiên Long đang nổi giận đùng đùng, đi theo phía sau người kia, ngoài miệng không ngừng la hét: "Tề Phong Thịnh, ngươi mau nhường vị trí lại cho chúng ta..."
Nam nhân kêu Tề Phong Thịnh căn bản là không thèm nhìn Nam Thiên Long vào trong mắt, khóe miệng thoáng nhếch lên, diễn cảm hài hước nhìn chằm chằm vào Mục Binh, cười ha hả nói: "Mục hội trưởng, dù sao các ngươi cũng không nhiều nhân số cho lắm, đâu cần phải chiếm diện tích lớn như thế. Chúng ta nói như thế nào cũng đến từ một nơi, nên giúp đỡ tương hỗ cho nhau mới đúng. Ngươi nói có phải không hả?"
Lúc này Mục Binh trầm giọng quát: "Tề Phong Thịnh, ngươi không cần khinh người quá đáng."
Tề Phong Thịnh ánh mắt lạnh lùng quét qua Dược Thiên Sầu đứng trong đám người, hừ lạnh nói: "Mục Binh, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Biết điều một chút thì còn có thể thu hồi vốn liếng. Nếu không ta cam đoan sẽ khiến cho nhân mã của ngươi chỉ có tiến mà không có ra bên trong Thần Khư Cảnh đâu."
Chúng nhân xung quanh sắc mặt đại biến, đối phương rõ ràng là đang nói cho mọi người nghe. Sau khi vào bên trong Thần Khư Cảnh, Bát Đạt sẽ hướng Tứ Thông hạ thủ. Dược Thiên Sầu cũng không biết phải nói như thế nào, bất quá chuyện này không quan hệ đến mình, hơn nữa chính mình đối với tinh huống nơi này không mấy quen thuộc, cho nên đứng im ở trong đám người không bày tỏ thái độ.
"Ngươi..." Mục Binh giận dữ muốn phát tác. Nhưng Mục Thiên Kiều đã kéo tay hắn lại, khinh bỉ nhìn về phía Tề Phong Thịnh hờ hững nói: "Phụ thân, hạng người này căn bản là không biết giảng giải đạo lý, không cần phải dông dài với hắn."
Nói xong trực tiếp phi hành lên không trung, bay tới trước mặt một gã Kim Bào Nhân, vừa nói vừa chỉ xuống phía dưới, giống như là đang dâng cáo trạng.
Tề Phong Thịnh bình thản liếc mắt nhìn, cười lạnh nói: "Nha đầu này thích cãi bướng. Một ngày nào đó sẽ khiến cho ngươi phải thành thành thật thật hầu hạ lão tử."
Hai người đứng phía sau hắn nghe vậy thì không khỏi âm thầm cười trộm.
Dược Thiên Sầu khẽ thở dài một cái, biết là đám người này sớm đã khai thông quan hệ sau lưng. Cho nên mới không sợ hãi như thế, quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của hắn, Kim Bào Nhân đứng trên không trung lạnh lùng đảo mắt nhìn xuống phía dưới một cái, hướng Tề Phong Thịnh khẽ gật đầu. Sau đó quay sang Mục Thiên Kiều trách mắng: "Cút ngay, ta đang canh gác, đừng gây cản trở, nếu không sẽ giết không tha."
Lúc này Tề Phong Thịnh cười ha hả, nhìn lên không trung hướng Kim Bào Nhân chắp tay cảm tạ.
Nam Thiên Long chứng kiến cảnh này, thì không khỏi lớn tiếng quát: "Con mẹ chúng nó, khinh người quá đáng!"
Vừa muốn ra tay động thủ, thì đã bị Mục Binh thần tinh căm phẫn kéo lại. Bởi vì Kim Bào Nhân này không phải là người mà bọn hắn có thể dây vào.
Nhân mã bên phía Tứ Thông nhất thời cảm giác có chút không thể ngóc đầu lên được. Mục Thiên Kiều đứng trên không trung, diễn cảm nháy mắt trở nên tái nhợt, hình dáng xinh xắn lanh lợi nguyên bản đã biến thành gầy yếu bất lực. Gã Kim Bào Nhân kia lại quát: "Còn không tránh ra, chẳng lẽ muốn ta phải động thủ hay sao?"
Mục Thiên Kiều chậm rãi tránh sang một bên, diễn cảm tái nhợt ngắm nhìn bốn phía, chợt thấy một đội Kim Bào Nhân từ phía xa đang bay đến. Lúc này cắn răng phi tới chắn đường, khom lưng ôm quyền mà đứng, cũng không có lên tiếng nói chuyện.
Trong phút chốc, ánh mắt chúng nhân đều quẳng ném lên trên không trung. Mục Binh, Nam Thiên Long cùng Tề Phong Thịnh sắc mặt nhất tề đại biến, gã Kim Bào Nhân lúc trước quở mắng Mục Thiên sầu đồng dạng cũng là như thế. Nhanh chóng phi hành tới hung hăng quát: "lớn mật! Dám chắn đường Đại thống lĩnh, còn không mau tránh ra."
Đội nhân mã Kim Bào Nhân khoảng chừng mười mấy người đang phi hành thì dừng lại. Gã nam nhân râu ngắn thần tình uy nghiêm dẫn đầu nhóm người, liền tránh mắng tên Kim Bào Nhân vừa quát tháo kia. Theo sau thản nhiên ngắm nhìn Mục Thiên Kiều hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mục Binh cùng Nam Thiên Long nhanh chóng lướt lên không trung, hướng nam nhân uy nghiêm kia hành lễ. Sau đó Mục Binh sợ hãi giải thích: "Là tiểu nữ vô tri, không biết đã chắn đường Đại Thống Lĩnh, xin ngài lượng thứ cho."
Nói xong kéo tay Mục Thiên Kiều.
Thế nhưng Mục Thiên Kiều quật cường vùng ra khỏi tay phụ thân, hướng nam nhân uy nghiêm kia khom lưng cúi đầu chắp tay, bi phẫn nói: "Nguyên lai là Đại Thống Lĩnh, cầu mong Đại Thống Lĩnh thay Tứ Thông thương hội chúng ta làm chủ chuyện này."
Đại Thống Lĩnh ánh mắt băng sương thoáng liếc nhìn bốn phía xung quanh, lạnh nhạt truy vấn: "Nói!"
"Đa tạ Đại Thống Lĩnh!" Mục Thiên Kiều chấp tay bầm báo nói: "Tứ Thông thương hội chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng là một thành viên trong Liên mình Thương Hội, đồng dạng hướng Tiên Cung nộp năm trăm ngàn Thần Phẩm Linh Thạch mới được tiến vào Thần Khư Cảnh. Tiểu nữ ngu tri xin thỉnh giáo Đại Thống Lình, Tứ Thông thương hội chúng ta đã giao tiền, vì sao thủ vệ Tiên Cung lại giúp người khác cắt xén quầy hàng của Tứ Thông thương hội chúng ta? Nếu như là Tứ Thông thương hội giao thiếu tiền, thì xin hãy nói rõ, không cần vũ nhục chúng ta ở trước mắt nhiều người như thế này. Tứ Thông thương hội sẽ không đem quầy hàng nhường lại, nhưng cũng không dám đối lập với Tiên Cung, thỉnh Đại Thống Lĩnh thay mặt làm chủ!"
Tề Phong Thịnh vẻ mặt trắng bệch, tên Kim Bào Nhân nghe Mục Thiên Kiều mắng diễn cảm càng khó coi hơn. Mục Binh cùng Nam Thiên Long thì run như cầy sấy, lo sợ nữ nhi va chạm cùng Đại Thống Lĩnh, nếu Đại Thống Lĩnh tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
"Quầy hàng của Tứ Thông thương hội nằm ở đâu?" Đại Thống Lĩnh thản nhiên hỏi.
Lúc này Mục Thiên Kiều cũng không do dự, mà vung tay chỉ về phía quầy hàng diện tích bé bằng một phần ba những quầy hàng xung quanh.
Đại Thống Lĩnh nhìn thoáng quạ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh thấu xương, đảo về phía tên thủ vệ cấu kết cùng Tề Phong Thịnh làm chuyện xấu. Hờ hững nói: "Là ngươi đốc thúc ở nơi này?"
"Dạ.., phải!" Tên thủ vệ kia sợ tới mức không nói được rõ ràng.
Đại thống lĩnh nhàn nhạt nói: "Ngươi có muốn giải thích gì không?"
"Là do thuộc hạ nhất thời thiếu đôn đốc kiểm tra, nhiều quầy hàng quá không kiểm soát hết. Xin đại thống lình thứ tội." Gã Kim Bào Nhân thủ vệ lúc này đã sợ tới mức, cả người run như cầy sấy.
Đại Thống Lĩnh khẽ gật đầu nói: "Hóa ra là thế, chuyện này cũng không thể trách
Ngươi được. Nhưng xem ra năng lực của ngươi có hạn, không thích họp cống hiến cho Tiên Cung. Người đâu, mau phế đi tu vi của hắn, để hắn từ chỗ nào thì quay trở về chỗ đó."
"Đại Thống Lĩnh thứ tội..." Gã thủ vệ còn đang muốn cầu xin, thì phía sau Đại Thống Lĩnh đã có hai người phóng lên xuất thủ. Chỉ nghe gã thủ vệ hét thảm một tiếng, cả người mềm nhũn thành một đoàn, rất nhanh bị một gã Kim Bào Nhân khác xách hông mang đi.
Lúc này ánh mắt của Đại Thống Lĩnh mới quẳng ném xuống phía chiếc quầy hàng chiếm diện tích. Một gã thủ vệ đứng sau lưng hắn liền chỉ tay quát: "Đây là quầy hàng của thương hội nào?"
Tề Phong Thịnh nhanh chóng run rẩy bước tới. Sợ tới mức không dám mở miệng, chỉ cúi đầu lặng thinh đứng ở giữa đương trường.
Đại Thống Lĩnh nheo mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đây là thuộc hạ của ta làm không đúng quy củ, chẳng thể trách ngươi cái gì. Nhưng quầy hàng kia nhất định phải hủy đi, chiếm bao nhiêu diện tích thì nhường lại bấy nhiêu. Có thể làm được không?"
"Có thể, nhất định có thể." Tề Phong Thịnh vội vàng đáp ứng mà không dám nhiều lời vô nghĩa.
Đại thống lĩnh hơi nghiêng đầu nói: "Phái người đi xung quanh tuần tra một lần. Nếu phát hiện ra tình trạng này, thì cứ theo quy củ mà nghiêm trị."
"Tuân lệnh!" Một người đứng phía sau lưng hắn nhanh chóng đáp ứng, xoay người lao vút đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Lúc này Đại Thống Lĩnh mới thoáng quét mắt nhìn Mục Thiên Kiều, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Mục Thiên Kiều đồng dạng cũng khom lưng hành lễ nói: "Đa tạ Đại Thống Lĩnh đã thay mặt làm chủ."
Đợi nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì nhóm người của Đại Thống Lĩnh đã rời đi khá xa
Rồi.
Cuối cùng chuyện tình náo nhiệt cũng đã kết thúc. Mục Binh cùng Nam Thiên Long khẽ thở phào một hơi, kéo nữ nhi đáp xuống. Lúc này Tề Phong Thịnh cũng run rẩy quay về, nhanh chóng phân phó người thu dọn quầy hàng.
"Van là sư muội lợi hại!" Nam Thiên Long vừa đáp xuống dưới đất, liền hưng phấn khen ngợi. Theo sau tiếp tục khiêng trúc mộc ra dựng lều, bất quá chỉ riêng mỗi mình hắn là bận rộn, còn những người khác thì có vẻ thờ ơ. Mục Thiên Kiều liếc mắt nhìn mọi người, cắn môi, dù sao thời gian mọi người nhận thuê, cũng chưa từng đáp ứng là sẽ giúp Tứ Thông thương hội làm những chuyện vặt vãnh. Cho nên nàng cũng không thể nói được cái gì.
Mục Thiên Kiều đem mái tóc dài vén ra sau lưng, cuộn ống tay áo lên, ôm một bó mộc trúc chậm rãi cắm xuống dưới đất, dựng lều. Tuy rằng, dựa vào tu vi của nàng làm những chuyện này sẽ chẳng nhằm nhò gì, nhưng nàng dáng người vốn xinh xắn lanh lợi, hơn nữa còn là nữ nhân mà đi cắm cọc tre, thì quả thật là có điểm vô cùng thê thảm.
Lúc này Dược Thiên Sầu cũng không biết phải nói cái gì. Tuy da mặt hắn dày thật, nhưng đối với những loại chuyện này không thể nhẫn tâm đứng nhìn cho được. Vì thế phi thường vui vẻ chạy đến hỗ trợ, hành động này khiến cho những người khác giật mình tỉnh ngộ, cũng vội vàng làm theo.
Mục Thiên Kiều ôm bó trúc mộc chuyển qua cho Dược Thiên Sầu, bỗng dưng nhỏ giọng nói: "Cám ơn!"
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thoáng cười ngây ngô phất phất tay, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Mọi người cùng nhau làm việc, tốc độ rất nhanh, cho nên không đầy một lát sau, lều trúc cũng đã dựng xong. Bởi vì không gian quá nhỏ, không chứa hết được nhiều người. Cho nên đoàn người đi ra ngoài dạo chơi.
Lúc này trong lều trúc chỉ còn lại hai phụ tử Mục Binh cùng Nam Thiên Long đang thương lượng hậu sự. Thì đột nhiên Tề Phong Thịnh sầm mặt bước vào...