Dải quần sơn rộng lớn mênh mông kéo dài khôn cùng, một bóng tàn ảnh bỗng dưng từ trên không đáp xuống. Đó chính là Yến Truy Tinh đang hoảng hốt tiềm nhấp vào trong rừng chạy trốn. Hắn vất và thêm hồi lâu mới tìm được một cái hang động bí mật, trực tiếp xông vào, nào ngờ bên trong có đôi vợ chồng sói xám đang ngủ. Dù họa như thế nào chúng nó cũng không thèm bỏ đi. Nhất thời Yến Truy Tinh tức giận không chút do dự đánh ra một quyền khiến cho chúng nó huyết nhục mơ hồ. Theo sau hắn chạy ra ngoài bẻ tàng cây che vào cửa hang, cản thận đánh giá bốn phía xung quanh.
Địa phương này vẫn còn nằm trong cảnh nội của Bích Uyển Quốc, nhưng hắn không dám tiếp tục chạy nữa. Nếu luận tốc độ thì Văn Lan Phong...Nhớ tới cảnh tượng Văn Lan Phong truy sát lúc trước, trong lòng hắn vẫn còn đang run sợ. Hơn nữa ma nguyên lực trong cơ thể đã gần như khô cạn, muốn chạy cũng không thể chạy xa, cho nên đành phải tìm một địa phương kín đáo ẩn trốn.
Sau khi xác nhận không có người đuổi theo, cảm xúc khẩn trương của Yến Truy Tinh mới khôi phục bình ổn, nhìn rừng núi hoang sơ bốn phía xung quanh, trường hợp này có bao nhiêu quen thuộc ah! Bao nhiêu lần đã phải chạy trối chết như thế này rồi! Yến Truy Tinh khoanh chân ngồi xuống, một cỗ cảm xúc bất đắc dĩ nhất thời bày ra trên mặt.
Chẳng lẽ đây chính là số mạng của mình hay sao? Yến Truy Tinh hai tay cắm vào trong đất, hắn không tin nổi Văn Lan Phong lại cường hãn như thế. Sau khi Văn Thụy đánh lén thành công, mà khí thế vẫn còn như mãnh hổ hạ sơn, làm cho mình không thể chống trả nổi.
Đã toàn lực sử xuất ma quyền ra, nhưng đối phương vẫn không tổn hao gì. Ngược lại còn khiến cho mình nguyên khí đại thương.
Không nghĩ ra tu vi của Băng Thành Tử còn kém Văn Lan Phong xa như thế. Sáu thành công lực có thể gây tổn thương cho Băng Thành Tử, mà mười thành công lực lại vô pháp ngăn cản được Văn Lan Phong...Yến Truy Tinh trầm ngâm không nói gì. Trong lòng hối hận đã không nghe theo Băng Thành Tử, chờ sau khi ma công đại thành rồi mới xuống núi.
Yến Truy Tinh không hiều là, ngày hôm đó Băng Thành Tử chỉ thuần túy ngăn cản mà thôi, căn bản không muốn phản kích. Nhưng nếu như hôm đó Băng Thành Tử nổi lên sát tâm, vậy thì Yến Truy Tinh cũng sẽ ăn đủ. Cao thủ Hóa Thần hậu kỳ dù sao cũng không phải cái hạng tầm thường, người nào mà không có vài phần bản lĩnh riêng.
"Không đúng!" Đột nhiên Yến Truy Tinh nhảy dựng lên. Bởi hành động quá mức
Đột ngột, cho nên đã khiến thương thế phát tác. Lúc này cúi người đè xuống ngực, trong miệng phun ra một búng máu tươi. Theo sau mới chậm rãi đứng lên, diễn cảm phẫn nộ cùng không cam lòng nhanh chóng bày ra.
Lúc này cảm xúc đã bình ổn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhớ tới tràng cảnh mình giao chiêu cùng Văn Lan Phong. Ngay khi chính mình xoay người đào tẩu, dường như đã chóng kiến ở trước ngực Văn Lan Phong đang rướm máu. Hay nói theo cách khác, là một quyền kia của mình vẫn phát huy tác dụng.
Lại nghĩ đến chuyện vì sao Văn Lan Phong không truy sát mình, bằng vào tu vi của hắn đã muốn chóng mình, hắn hoàn toàn có năng lực truy sát mình. Vậy thì vì cái gì mà hắn không muốn đuổi theo, đứng trơ mắt nhìn bản thân mình chạy trốn? Hiển nhiên, lúc ấy Văn Lan Phong đã đánh mất năng lực truy kích rồi!
Sau khi nghĩ thông suốt, Yến Truy Tinh lòng đau như cắt, hắn hiểu mình vừa bỏ lỡ cơ hội vô cùng quý hiếm. Lúc này quay lại chăng? Đây là chuyện không thể nào, dựa vào tu vi của Văn Lan Phong, thì Văn Lan Phong khẳng định là đã bình ổn thương thế trước rồi.
"Khụ khụ..." Yến Truy Tinh liên tục ho khan, miệng không ngừng thổ huyết. Đây là ảnh hưởng của thương thế trong lúc tức giận mà thành.
Yến Truy Tinh ôm ngực nhìn vũng máu tươi dưới đất, ánh mắt đã chậm rãi khôi phục thần sắc lạnh lùng. Theo sau đưa mắt nhìn ra ngoài cửa động...Nếu ma công có thể gây tổn thương cho Văn Lan Phong, vậy chính mình vẫn còn nhiều cơ hội báo thù!
"Văn Lan Phong, ngươi còn nhiều nhược điểm như thế. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại không quá bao lâu đâu." Yến Truy Tinh cắn răng nói. Theo sau liền khoanh chân ngồi xuống, lấy linh đan dưỡng thương ăn vào, bắt đầu điều tức khôi phục thể trạng. Đây mới là chuyện tình trọng yếu nhất trước mắt.
Trong thánh điện Văn giạ, ở gian phòng chuyên dùng để tĩnh tu của Văn Lan Phong...
Trong góc phòng, Văn Thụy bị khóa bằng xích sắt lẳng lặng nằm ở kia. Mặc dù đang còn trong hôn mê, nhưng hắn vẫn bị Văn Lan Phong phong bế đan điền, không thể nào sử dụng tu vi được nữa. Những thương thế lúc trước cũng được Văn Lan Phong đích thân điều trị, đang chậm rãi khôi phục dần dần. Còn Văn Lan Phong thì khoanh chân ngồi đối diện hắn, trị thương cho chính bản thân mình.
Vài ngày sau, Văn Lan Phong mới chậm rãi mở mắt ra, tuy vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng đã không có gì đáng ngại nữa rồi. Ánh mắt thoáng nhìn Văn Thụy nằm ở góc tường, trong ánh mắt không hề có một tia căm phẫn nào. Bởi tập kích mình đều không phải bổn ý của Văn Thụy, mà hắn đang bị Yến Truy Tinh thao túng. Sau khi hiểu rõ điểm ấy, lúc này Văn Lan Phong chỉ muốn tìm cách giúp Văn Thụy hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Yến Truy Tinh mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đóng dậy đi tới bên người Văn Thụy đang hôn mê. Văn Lan Phong không khỏi thở dài một tiếng: "Nghiên Thanh, chúng ta đã sai lầm rồi! Dược Thiên Sầu đã làm đúng!"
Văn Lan Phong đang nhớ tới thời gian ở Tụ Bảo Bồn. Lúc ấy Dược Thiên Sầu muốn giết Yến Truy Tinh cùng nhi tử của Hồ Trường Thọ là Hồ Vân Thiên, nhưng chính mình lúc ấy đã nghe theo ý tứ của Lộ Nghiên Thanh ra tay ngăn cản. Nếu không, bây giờ Linh Phương Cốc và Tẩy Tâm hồ cũng sẽ đều không gặp tai trơng.
Khẽ lắc đầu, Văn Lan Phong mang theo chút diễn cảm hối tiếc. Theo sau kém Văn Thụy ra, xem bản thân mình có thể giúp Văn Thụy thoát khỏi sự khống chế của Yến Truy Tinh hay không...
Hôm nay sơn đạo bên ngoài Linh Phương Cốc có rất nhiều bá tánh bình dân đến khám chữa bệnh. Nhưng xen lẫn trong đoàn người, lại có một bóng thân ảnh có vẻ không quá thích hợp. Cũng không ai biết hắn xuất hiện trong đoàn người từ bao giờ.
Người này một thân hắc bào chậm rãi mà đi, mái tóc đen dài phủ kín xuống vai, che giấu đi vài phần dung mạo. Nhưng trong ánh mắt cá chết kia, như thế nào cũng không nhìn thấy gợn lên một tia sợ hãi. Vô luận khí chất cùng bề ngoài đều khác xa cùng đám bá tánh bình dân, người đi đường hiếu kỳ nhịn không được thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng đều theo bản năng tránh xa hắn ra một chút. Bởi vì đứng gần người này khiến cho mọi người cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toàn thân nổi lên một tầng da gà.
Vừa tiến nhấp vào trong Linh Phương Cốc, mọi người rất nhanh đã ngửi thấy hương thuốc tràn ngập xung quanh, quang cảnh bốn phía vắng lặng u tĩnh, cây cỏ xum xuê tươi tốt, ven đường trồng rất nhiều luống hoa không tên, gió nhẹ thổi qua, khiến cho những bông hoa xấu hổ lay động...
Hắc y nhân tóc dài ngẩng đầu nhìn lên sơn thể, chứng kiến hai chữ Dược Lư to lớn, theo sau cùng đoàn người đi vào trong tinh xá. Hắc y nhân tóc dài lạnh lùng ngắm nhìn quang cảnh bốn phía xung quanh xong, liền im lặng ngồi xuống cùng những người khác xếp hàng chờ đợi...