Thẳng đến sau đó, tin tức truyền đến từ Huyền Huyền Đảo, Tất Trường Xuân đã đi, Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu bị chư quốc lĩnh chủ uy hiếp, Lộng Trúc giận dữ giết chết Hoắc Tông mình, Bồ Thái Đông và Ngôn Kỵ, tuy rằng cuối cùng hóa giải được tình thế nguy hiểm, nhưng Văn Lan Phong cũng bởi vậy mà cảm thấy âm thầm xấu hồ. Hắn hối hận không nên để lòng riêng quấy phá, thời khắc mấu chốt không giúp đỡ được Lộng Trúc, dù sao Lộng Trúc cũng từng hai lần cứu tính mạng hắn ở thời khắc nguy cấp.
Trên bình đài Dược Lưu hai người đang đứng thẳng, mỗi người đều có tâm tư riêng, lòng của phụ nữ luôn tinh tế một chút, hiện tại Lộ Nghiên Thanh suy nghĩ chính là chư quốc lĩnh chủ ly khai Huyền Huyền Đảo liền đến thẳng Yêu Quỷ Vực. Vì sao sau khi chạy tới Yêu Quý Vực, Ngưu Hữu Đức kia vốn cũng chính là Dược Thiên Sầu lại có thể xuất hiện tại Thuận Thiên Đảo? Lẽ nào tốc độ của Dược Thiên Sầu còn nhanh hơn tu sĩ Hóa Thần kỳ?
Việc này nghĩ như thế nào đều có điểm kỳ hoặc, còn nữa, vì sao Ngưu Hữu Đức có khả năng làm kinh sợ chư quốc lĩnh chủ?
Phải hiểu rằng đám người kia đều là kẻ không gặp thỏ chết không tha trng, không tận mắt nhìn thấy thứ gì làm bọn họ cảm thấy kinh sợ, muốn kinh sợ bọn họ thật không quá khả năng. Đáng tiếc người nếm thiệt thời lại không có ai muốn nhắc lại việc này, lúc đó rốt cục xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Dù sao một đám người rất ngoan ngoãn giao ra hai ức thượng phẩm linh thạch, nhất là Bùi Phóng còn phải lấy ra tới ba ức.
Lộ Nghiên Thanh càng nghĩ càng cảm thấy hiểu kỳ, hiện tại nàng phát hiện Dược Thiên Sầu người này qua lại như gió, rất ít nghe được lộ tuyến đi lại của hắn. Hắn luôn luôn đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, đi tới đâu đều có thể giảo ra chuyện đại sự, hoặc là thẳng thắn mất đi tin tức, chơi trò mất tích, triệt để biến mất ngay trước mặt mọi người. Mà đợi khi hắn xuất hiện trở lại, tu chân giới đã vang lên một mảnh tiếng mắng, mắng không sợ, đánh không chết, nơi nơi tán loạn, quả thực là xuất quỷ nhấp thần.
Thí dụ như hiện tại, tu chân giới đang lúc huyên náo nhất, cái bóng của Dược Thiên Sầu lại hoàn toàn biến mất triệt để trong tu chân giới, toàn bộ tu chân giới không hề có một chút tin tức liên quan tới hắn. Lẽ nào hắn thực sự có thể an phận thủ thường giả trang Ngưu Hữu Đức ở yên trong Yêu Quỷ Vực? Lộ Nghiên Thanh mơ hồ cảm giác có chút không quá khả năng.
Kỳ thực Lộ Nghiên Thanh cũng hiểu được, Tất Trường Xuân tuy rằng cao ngạo tột đỉnh, nhưng cũng không phải người làm xằng làm bậy. Nhưng làm Lộ Nghiên Thanh không nghĩ ra chính là vì sao Tất Trường Xuân lại chọn một người chuyên làm xằng làm bậy làm đệ từ. Nhưng còn cho hắn tiếp chưởng Yêu Quý Vực? Trong đó có thể có ẩn tình khác hay không?
Hai đời chưởng hình sử Yêu Quý Vực, một người có tu vi có một không hai trong thiên hạ ngạo khí lăng vân, một người...Hiện tại Lộ Nghiên Thanh cảm giác Dược Thiên Sầu là người vô cùng bí ẩn, lúc vui cười tức giận đều hiển lộ rất thật tình, cũng thật sự là chân tiểu nhân. Lại khiến cho người ta đẽo gọt không ra, giống như luôn luôn giấu kín trong sương mù dày đặc.
Lộ Nghiên Thanh thật muốn nhìn xem sau lưng Dược Thiên Sầu cất giấu bí mật gì, không biết rằng khi một nữ nhân sản sinh sự hiếu kỳ và quan tâm đối với một nam nhân, đó chính là sự bắt đầu cho một tai nạn.
Nhất là khi thế giới của nam nhân kia lại tràn ngập màu sắc truyền kỳ, càng tìm hiểu càng làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Hai người đứng trên vách núi lâm vào trầm mặc, Văn Lan Phong phun ra một hơi thở, đánh vỡ trầm mặc nói: "Nghiên Thanh, chúng ta có phải nên đến Yêu Quỷ Vực bái kiến tân nhậm chưởng hình sử Ngưu Hữu Đức?"
Đây là lý do duy nhất mà hắn có thể tìm được hiện nay để được ở chung với Lộ Nghiên Thanh. Nhưng Lộ Nghiên Thanh lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Quy củ Yêu Quý Vực không cho tùy tiện xông vào. Mạo muội đến không tốt lắm, sau này hãy tính!" Nàng tin tưởng Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ đang ở đây, Dược Thiên Sầu sẽ không
Ném bỏ mặc kệ họ, hắn nhất định sẽ đến.
Văn Lan Phong thoáng dừng một chút, khẽ than thở: "Vậy ngươi bào trọng. Ta về trước, có việc nhớ phải tìm ta."
"Lần này.., cảm tạ ngươi!" Lộ Nghiên Thanh gật đầu cảm tạ. Văn Lan Phong cười khổ lắc đầu, tiến lên một bước lắc mình bay về phía chân trời...
Địch Nhung quốc Đại Tuyết Sơn. Trong mật thất tại Băng cung hồng vụ lượn lờ, nồng đậm đến mức không nhìn thấy rõ động tĩnh bên trong, mùi máu tanh vẫn gay mũi như trước.
Bên trong truyền đến thanh âm kinh ngạc của Yến Truy Tinh: "Ngưu Hữu Đức tiếp chưởng Yêu Quý Vực?"
Bên ngoài mật thất, Băng Thành Tử canh giữ ngay cửa nói: "Không sai, tin tức là thật. Bất quá thực sự làm cho ngoài ý muốn. Tất Trường Xuân không ngờ lại chọn hắn tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực. Ta còn tưởng rằng sẽ chọn Lộng Trúc hoặc Văn Lan Phong! Tất Trường Xuân thật đúng là thần thông quảng đại, ngay tiếp dẫn sử của Tiên giới đều có thể kéo về tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực của hắn."
Trong khoảng thời gian này, Băng Thành Tử hầu như một tấc không rời canh giữ ngay ngoài cửa mật thất để hộ pháp cho Yến Truy Tinh. Hắn không bao giờ còn muốn để Yến Truy Tinh gặp phải nguy hiếm gì nữa. Bởi vì Yến Truy Tinh không có khả năng mỗi lần đều may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu như Yến Truy Tinh thật xảy ra chuyện gì, với hắn mà nói là sự đả kích khó có thể thừa thụ, tâm huyết nhiều năm sẽ bị mất hết sạch sẽ.
Vì an toàn, hắn thậm chí triệu hoán cả Tuyết giao tới ngay cửa mật thất, mỗi người giữ một bên cửa, bảo đảm an toàn vô cùng nghiêm mật.
Trong mật thất hồng vụ lượn lờ, đột nhiên bắn ra một đạo thân ảnh bạch sắc, đầu của Tuyết giao nhanh như thiểm điện thò ra cắn vào trong miệng. Một thiếu nữ toàn thân không còn chút huyết sắc đã bị Tuyết giao trực tiếp nuốt luôn vào bụng, như ăn được mỹ vị, Tuyết giao thỏa mãn lắc lắc đầu, đôi mắt đỏ tươi trong suốt nhìn chằm chằm vào trong mật thất, ra vẻ có chút chưa thỏa thuê.
Băng Thành Tử khoanh chân ngồi chỉ tày ý liếc mắt nhìn, ban đầu đối với việc dùng người sống tu luyện ma công, trong lòng hắn nhiều ít có điểm khó chịu. Thế nhưng hiện hắn đã cảm thấy quen thuộc, mỗi ngày dưới chân núi đều sẽ đưa tới vài thiếu nữ tấm thân xử nữ, cho tới bây giờ không biết đã dùng hết bao nhiêu. Nếu như đặt ở lãnh thổ khác, luôn có thiếu nữ mất tích chỉ sợ đã sớm khiến cho người khác cảnh giác. Thế nhưng bằng vào thân phận quốc sư của Địch Nhung quốc, muốn che lấp những việc này quả thực dễ dàng. Huống chi nền tảng lập quốc của Địch Nhung quốc nằm trên lãnh địa của Băng Thành Tử, bắt mấy nữ tử bình dân đối với bọn hắn cũng không tính là gì.
Yến Truy Tinh ần thân trong mật thất bao phủ hồng vụ nghe được Băng Thành Tử nói, nghiến răng nghiến lợi: "Ta phải giấu đầu rụt đuôi như vậy, toàn bộ đều nhờ hắn ban tặng. Dù hắn là tiên nhân Tiên giới thì đã làm sao, chỉ cần ma công thành tựu, sẽ cho hắn biết ma công của ta lợi hại, ta muốn cho hắn muốn sống cũng không được...Tiếng rít bén nhọn quanh quần thật lâu bên trong thông đạo trong lòng núi...
Bên cạnh Nguyệt Lượng hồ, Thực Nhân tộc đang tập trung múa hát. Bầu không khí thật nhiệt liệt, không do nguyên nhân nào khác, chính là vì muốn đưa tiễn những dũng sĩ tham gia Ba Lan đại hội.
Thực Nhân tộc chỉ là một tiểu bộ tộc có mấy trăm người, bao nhiêu năm qua mỗi lần tổ chức Ba Lan đại hội đều sẽ chọn ba gã dũng sĩ cường tráng nhất bộ tộc đại biểu bộ tộc đi dự thi. Vốn đã chọn xong ba gã dũng sĩ, bởi lòng nhiệt tình của Dược Thiên Sầu ảnh hưởng đến Ngạc Tiên Quân, hai người lại thay thế cho hai gã dũng sĩ dự thi khác.
Có hai dũng sĩ như họ dự thi, trên dưới Thực Nhân tộc tự nhiên thật cao hứng. Bởi vì bằng vào sự dũng mãnh giết chết hồ quái của hai người, lần này dự thi khẳng định sẽ nắm chắc. Nhưng hai người dù sao cũng là người ngoài, chỉ tạm thời thu lưu trong bộ tộc, thế nào không biết xấu hổ buộc khách nhân làm việc cho mình.
Gia Lan đại biểu cho bộ tộc lại cự tuyệt thêm lần nữa. Thế nhưng Dược Thiên Sầu ôm thái độ chân thành không gì sánh được không ngừng thuyết phục mọi người, rốt cục đã làm cảm động toàn bộ Thực Nhân tộc, để hai vị này mang theo danh nghĩa bộ tộc ra dự thi.
Ngạc Tiên Quân cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau vài lần nói chuyện phiếm với Dược Thiên Sầu, không ngờ lại hi lý hồ đồ đáp ứng bồi hắn đi tham gia vào đại hội Ba Lan nhàm chán kia. Sau đó ngẫm lại thấy có chút không thích hợp, vì sao mình lại hồ đồ đáp ứng rồi đây? Thế nhưng nếu đã đáp ứng, hắn lại không thể ném mặt mũi đức cao vọng trọng của mình mà đi đổi ý, cuối cùng đành quyết định thuận theo tự nhiên.
Nếu đã quyết định tham giạ, hai người mới phát hiện muốn tham gia phải giải quyết không ít phiền phức. Đầu tiên là vấn đề tu vi của Ngạc Tiên Quân, nói lời thành thật, tu vi Ngạc Tiên Quân trước đây tuy rằng rất cao, thế nhưng hiện tại tu vi của hắn ở tại Đông Cực Thánh Thổ xác thực không tính là gì, rất dễ bị tiên nhân khác xem thấu thân phận tiên nhân. Dựa vào thân phận tiên tu tham gia Ba Lan đại hội, bọn họ dù nguyện ý nhưng người khác khẳng định không cho.
Cho nên phải giấu diếm! Vì vậy Dược Thiên Sầu liền xuất ra Liễm Tức Đan, đưa cho Ngạc Tiên Quân dùng, kết quả Ngạc Tiên Quân chê thứ này đẳng cấp quá thấp, có lẽ nói là việc nhỏ nên tự mình xuất ra vật tốt để tự giấu diếm tu vi. Về phần Dược Thiên Sầu, hắn trời sinh dị bầm, không cần mượn nhờ vật gì để giấu diếm.
Chỉ cần mình không để lộ tu vi, người khác chắc cũng sẽ không nhìn ra.
Nhưng có một phiền phức lớn nhất khiến hai người đều đau đầu, Ngạc Tiên Quân vì sự phiền phức này hầu như nổi giận mặc kệ, nhưng vẫn bị Dược Thiên Sầu khuyên can mãi cuối cùng cũng khuyên xong, cái gì gọi là nằm gai nếm mật gì gi đó đều nói đủ một cái sọt, cũng thật làm khó cho hắn, ngay chính hắn cũng cảm thấy ngán ngầm.
Không phải nguyên nhân gì khác, chính là vấn đề bề ngoài của hai người. Dược Thiên Sầu còn hoàn hảo một chút, then chốt là tạo hình của Ngạc Tiên Quân thật quá phong cách. Vóc người khôi ngô, lại thêm mái tóc bạc không hề có chút lẫn lộn màu sắc gì khác. Còn có bộ trường bào màu bạc như tơ lụa đầy phiêu dật, rất hấp dẫn ánh mắt, vừa đi ra ngoài để tiên tu thấy được cảm giác đầu tiên của họ chính là hắn nếu không phải là thần tiên thì cũng là yêu quái, trước tiên nghĩ như vậy rồi hãy tính, không nghi ngờ mới là lạ.
Vì vậy hai người bắt đầu thay đổi hình dạng, gia Lan rất nhanh dặn tộc nhân gấp gáp chế tạo ra vật che lấp thích hợp với phong cách Thực Nhân tộc, kỳ thực cũng chỉ là vài khối da thú kết hợp lại, sau khi mặc vào, phát hiện thật quá kỳ cục, ngay cả Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy xấu hổ không muốn đi ra trướng bồng, đừng nói tới Ngạc Tiên Quân. Người ta nói như thế nào cũng là một trong mười hai đại tiên quân của Tiên giới, sao có thể làm ra chuyện mặc quần áo gần như trần truồng như vậy.
Cuối cùng Dược Thiên Sầu dựa vào công phu miệng lưỡi, cộng thêm hắn làm gương tốt đầy dũng khí đi ra trướng bồng trước, Ngạc Tiên Quân mới cắn răng đi theo sau. Hai người vừa đi ra, lập tức làm khiếp sợ trên dưới Thực Nhân tộc, làn da trắng gợi cảm làm ánh mắt các nữ nhân Thực Nhân tộc luôn tôn thờ màu đồng cổ đều chiếu sáng, hận không thể trực tiếp nuốt luôn hai người vào bụng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vấn đề này cũng phát hiện rất đúng lúc, hai người đều phát hiện không giải quyết vấn đề màu da thật không ổn. Bằng không lúc đi cùng người của Thực Nhân tộc cũng thật quá kỳ lạ. Vì vậy Dược Thiên Sầu lại lôi kéo Ngạc Tiên Quân đi tắm nắng, nói là tắm nắng sẽ làm màu da thay đổi thì sẽ không bị lộ tẩy. Kết quả hai người phơi nắng mấy ngày sau mới phát hiện bởi thể chất cả hai không phải người phàm, phỏng chừng không tốn một vài năm thật không thể phơi nắng cho làn da biến thành màu đồng cổ như ý muốn.
Tính đi tính lại, cuối cùng Ngạc Tiên Quân dựa vào sự phong phú từng trải, tự chế ra loại dược vật không dễ dàng bị nhìn thấu, hai người lau chút phối liệu lên người, mới biến màu da thành màu đồng cổ. Mái tóc Ngạc Tiên Quân màu bạc, vì vậy nhuộm loại phối liệu màu sắc khác. Hai người bận rộn thật lâu mới giải quyết hết những vấn đề cần giải quyết...