Tai Ngạc Tiên Quân khẽ nhúc nhích, liếc Dược Thiên Sầu, đem tên Mê Tiên Chỉ ghi nhớ.
Trăm ngàn đạo lưu quang tới gần, có thể cảm giác được lệ mang cường đại xuyên thấu, sống chết trước mắt, không liều mạng không được, Kim Miêu "hải" hét lớn một tiếng, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, nương theo áp lực cực lớn thoáng nhúc nhích, trong chốc lát một đạo kim quang từ trong thủ trạc trên cổ tay hắn bạo phát bắn ra, một cây dù màu vàng mở tung, "bang bang" lưu quang oanh lên thân dù, nổ vang không ngừng.
Kim tán (dù vàng) tản mát ra quang mang màu vàng nhạt, bắn ra kim quang chói lọi, đem toàn bộ thân thể Kim Miêu bao phủ bên trong, tan mất áp lực cực lớn quanh thân. Thân sườn chắn kim tán chậm rãi nâng lên, lẳng lặng phiêu phù trên đỉnh đầu Kim Miêu, Kim Miêu miệng đầy máu tươi nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Lại nhìn sang chung quanh, phát hiện áp lực bên ngoài vẫn cực lớn như trước, khó có thể thoát thân, nên đành bỏ qua. Khuôn mặt âm mai, ánh mắt hắn như xoáy gắt gao nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân.
Tuy rằng hắn tránh thoát một kiếp này, nhưng mười mấy người bên cạnh hắn không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị lệ mang đánh thành cái sàng. Nếu bị thương, lập tức liền thôi động năng lực chống cự thiên địa uy áp, trong nháy mắt nổ thành hơn mười đoàn huyết vụ. Bởi vì nguyên nhân áp lực cực lớn, ngay cơ hội phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không có, cứ như vậy mà vẫn lạc.
"Kim Quang Tán." Ngạc Tiên Quân cau này nói.
Dược Thiên Sầu lập tức hỏi: "Bảo bối gì?"
Ngạc Tiên Quân nhìn chằm chằm Kim Miêu giải thích: "Hắn vốn là một hộ pháp trong hai mươi bốn hộ pháp bên người Tiên Để. Mỗi một hộ pháp đều được Tiên Đế Kim Thái ban thưởng một món tiên bảo, trên tay hắn chính là tiên bảo phòng ngự đỉnh cấp. Bằng tu vi của hắn sử dụng, nếu như không có tiên bảo lợi hại tương trợ, chỉ sợ dù chính bản thân Kim Thái cũng thật khó bài trừ."
Ánh mắt Kim Miêu bỗng nhiên chuyển dời lên trên người Ngạc Tiên Quân, hắc hắc cười lạnh nói: "Ngạc Tiên Quân giải thích thật rõ ràng. Tiên Đế xem trọng ngươi, không nghĩ tới ngươi lại học được chuyện ăn cây táo, rào cây sung."
Ngạc Tiên Quân đưa mắt nhìn Tất Trường Xuân vừa dừng lại công kích, lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải ngay cả ta cũng đều muốn giết sao? Bản thân ta muốn nhìn ngươi hôm nay làm sao rời đi nơi này."
"Ha ha!" Kim Miêu cười lên điên cuồng: "Ta thừa nhận thủ đoạn của lão tiểu tử này thật không giống bình thường, nhưng muốn bài trừ phòng ngự của Kim Quang Tán, đó là người si nói mộng. Ta sẽ tránh trong Kim Quang Tán không ra, xem các ngươi làm sao khó dễ được ta."
Ngạc Tiên Quân cau mày, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng biết hắn nói không sai, năng lực phòng ngự của Kim Quang Tán quả thật siêu cường, đích xác rất khó công phá. Dù có thể đem hắn vây mãi chỗ này cũng không phải là biện pháp, ánh mắt hắn nhìn Tất Trường Xuân, hi vọng hắn có thể có biện pháp giải quyết.
Tất Trường Xuân chậm rãi nhắm lại hai mắt, hắn thật không biết làm như thế nào, vừa rồi triệt tiêu công kích hắn liền có thể đoán được, uy lực của cây dù này bằng vào tu vi hiện tại của hắn rất khó mạnh mẽ công phá, trừ phi có bảo vật gì tương trợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Có câu tục ngữ nói rất tốt, lúc buồn ngủ liền có người tặng gối đầu, Dược Thiên Sầu đứng bên cạnh nhìn thấy tên hung hăng càn quấy kia trong lòng chỉ hận không thể lập tức tiến lên đá hắn hai cước, nhưng bằng vào bản lĩnh của mình cũng không biện pháp làm gì được hắn, đang tức giận, bỗng nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy hắn có chút ngây ngô lấy ra thanh thần kiếm từng áp chế Ngạc Tiên Quân hơn mười vạn năm, nhìn Tất Trường Xuân, lại nhìn Ngạc Tiên Quân nói: "Thứ này có thể phá được phòng ngự của hắn hay không?"
Ánh mắt Ngạc Tiên Quân nhìn lên thần kiểm chợt ngần ra, đột nhiên hưng phấn vỗ
Tay hoan nghênh, chỉ vào Kim Miêu cười ha ha nói: "Kim Miêu, xem như ngươi không may, đồ tốt như vậy không ngờ bị ngươi đụng phải, hôm nay ngươi chết chắc rồi."
Tất Trường Xuân cũng không nhịn được nhìn về vật trong tay Dược Thiên Sầu.
Kim Miêu ngây ra, hồ nghi nhìn chằm chằm thanh kiểm trong tay Dược Thiên Sầu, bỗng nhiên hai mắt trợn trừng, cực kỳ hoảng sợ nói: "Vạn Kiếm Ma Quân.., đây là một trong vạn kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân, tại sao lại ở chỗ này?" Trong mắt hắn tràn ngập vẻ khó tin.
Phàm là những người của Tiên mình hai giới bị nhốt trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận, chỉ sợ không có ai không biết thứ đồ chơi này. Nói đến đâu chỉ là nhận thức, quả thực là khắc cốt mình tâm! Năm đó có thể nói là bị đồ chơi này giết đến run như cầy sấy! Không biết mới là lạ.
"Hữu dụng?" Dược Thiên Sầu quơ quơ thanh kiếm, hồ nghi nói: "Có thể phá Kim Quang Tán của hắn?"
Ngạc Tiên Quân cười ha ha nói: "Rất hữu dụng, đây là thần khí. Nhưng còn không phải là thần khí bình thường, không gì không phá được! Nó đã từng đánh cho không biết bao nhiêu tiên bảo thành đống sắt vụn. Phá Kim Quang Tán của hắn quả thực là dùng ngưu đao giết gà, đại tài tiểu dụng a!"
"Mẹ nó! Sao không nói sớm!" Dược Thiên Sầu dùng thanh kiếm trong tay chỉ hướng Kim Miêu nói: "Vương bát đản, cho ngươi hung hăng càn quấy, xem lão tử làm sao giết chết ngươi. Ách..." Hắn bước lên phía trước một bước, phát hiện muốn tiến thêm thật khó khăn. Áp lực phía trước quá lớn căn bản không phải sức hắn có thể vượt qua.
"Dược Thiên Sầu, biến kiếm thành lớn. Đưa cho ta mượn dùng một chút." Ngạc Tiên Quân cười ha hả, nghe thật vui sướng, tinh thần phấn chấn xăn tay áo nói: "Dám coi rẻ ta, để cho ta tự tay thu thập hắn."
"Không thành vấn đề." Dược Thiên Sầu cạc cạc cười gian, có đôi khi hắn thích nhất là làm chuyện xấu nối giáo cho giặc. Ngạc Tiên Quân phối họp cùng hắn kêu to: "Lớn lên..."
Đảo mắt liền thấy một thanh cự kiếm đã xuất hiện. Chuôi kiếm nho nhỏ vẫn còn nắm trong tay Dược Thiên Sầu, thân kiếm lại dài tới mấy chục thước. Hắn hỏi: "Có đủ dùng hay không?"
Ngạc Tiên Quân liên tục gật đầu nói: "Được rồi." Nói xong cầm thần kiểm vào tay, rơi vào tay liền thấy nặng trịch. Phân lượng quả thật rất đủ, chừng mười vạn tám ngàn cân! Không có biện pháp, hắn không thể khống chế, chỉ đành cậy mạnh, may mắn bằng vào tu vi của hắn còn có thể di động nổi.
"Tất huynh, phiền toái thư giãn dùm ta một chút, để cho ta tự tay giải quyết tên tiểu nhân cẩu nhãn nhìn người thấp." Ngạc Tiên Quân nhìn Tất Trường Xuân cười nói.
Tất Trường Xuân nhìn thấy một lão một tiểu vừa mới hô to: "Lớn chút nữa." thần tình trên mặt có chút co quặp, hơi hơi vuốt cằm đồng ý.
Áp lực vừa buông lỏng, Ngạc Tiên Quân lập tức ôm cự kiểm bay đi, dừng ngay trước Kim Quang Tán, nở nụ cười dâm đãng không dứt. Kim Miêu trợn mắt há hốc mồm nhìn cự kiếm, nhất thời hoảng sợ nói: "Tiên quân, vừa rồi là Kim mỗ mạo muội, chúng ta có chuyện gì từ từ nói. Nếu ngươi bức ta nóng nảy, ta chẳng qua tự bạo cùng chết với ngươi."
"Chỉ bằng vào loại tiểu nhân như ngươi? Cho ngươi tự bạo ngươi cũng không có can đảm, ngươi bỏ được hình thần câu diệt vĩnh viễn không được siêu sinh sao?" Ngạc Tiên Quân vừa nói, cự kiếm trong tay liền quét ngang, "hô" một tiếng trực tiếp cắt xuyên vào trong quang màn kim sắc bên dưới kim tán.
Thần kiếm không hổ là thần kiếm, sự sắc bén không gì sánh được không cần phải nói, còn có thể gọi là giống như cắt đậu hũ. Cự kiếm quá lớn, cơ hồ không có cơ hội cho Kim Miêu tránh né, hắn kinh hô: "Tiên quân tha mạng.., a!"
Một tiếng hét thảm vang lên, máu tươi bão táp, thân thể dưới kim tán chia làm hai
S9EBSBBBBBBBBBBBBBBBB8nHSBBSBB9EBSB3SBSBB9EBSBSB3SS9BB999S95S
Đoạn. Kim Quang Tán mất đi pháp lực chống đỡ bá một tiếng thu vào, cự áp vọt tới, lập tức đem hai đoạn thi thể nổ tung thành hai luồng huyết vụ.
Cũng đúng lúc này, áp lực cực lớn trong nháy mắt biến mất, uy áp thật dầy cũng quay về thiên địa, hết thảy lại khôi phục như lúc ban đầu.
Ngạc Tiên Quân chụp Kim Quang Tán, thuận tay xóa đi thần thức còn lưu bên trong, vứt qua cho Dược Thiên Sầu nói: "Tiếp lấy, tu vi tiểu tử ngươi yếu ớt, tặng ngươi thứ tốt để bảo mệnh."
Dược Thiên Sầu tiếp lấy Kim Quang Tán, nháy mắt nháy mũi cười không thôi, xoay người yêu thích sờ loạn không buông tay, giống như đang ôm lấy mỹ nữ xinh đẹp gọi cảm.
"Đức tính! Chưa thấy qua đồ vật tốt sao! Thu hồi thần kiếm của ngươi." Ngạc Tiên Quân trả lại thanh kiếm cho Dược Thiên Sầu, thanh kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại, một tay nhấc kiếm, một tay nhấc dù, nhìn qua nhìn lại, phi thường hài lòng liên tục gật đầu không thôi. Một bên là thần kiếm không gì không phá được, một bên là kim tán phòng ngự kinh người, quả thực là tuyệt phối, thứ tốt!
Tất Trường Xuân nhíu mày đứng thẳng bất động, tựa hồ bời vì trận đánh vừa rồi mà có sở ngộ. Ngạc Tiên Quân đi tới, thở dài: "Thủ đoạn của Tất huynh thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt, thiên địa oai mà đòi liền đến vung tay liền đi, không biết đây là pháp quyết gì, có tên hay không nói ta nghe chiêm ngưỡng?"
Tất Trường Xuân hơi liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Gọi nó là Chính Khí Quyết đi! Ngẫu nhiên ngộ ra, còn chưa hoàn thiện."
"Thiên địa hữu chính khí, hạo nhiên chính khí, Chính Khí Quyết!" Ngạc Tiên Quân hít sâu một hơi, ánh mắt ngắm nhìn thiên địa phương Xã mê man, lắc đầu tấm tẳc nói: "Không sai, tên rất hay! Nghe thấy tên này khiến cho người như có suy nghĩ! Thiên địa có chính khí, chính khí trường tồn hạo hạo đãng đãng, thiên địa oai! Không thể khinh thường, không thể khinh thường!"
Tất Trường Xuân nghiêng đầu đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu đang ôm bảo bối tiện cười, nói: "Thật ra có vài ván đề cần thỉnh giáo tiên quân."
Ngạc Tiên Quân xoay người đối mặt hắn, nói: "Ngạc mỗ sống hơn mười vạn năm, có thể làm cho ta thật sự bội phục không nhiều lắm, Tất Trường Xuân ngươi tính là một. Có ván đề gì cứ việc hỏi, Ngạc mỗ biết sẽ nói."
"Quá khen." Tất Trường Xuân hờ hững hỏi: "Nhân gian đạo sĩ sử dụng bảo vật so sánh có vẻ thô kệch, Tất mỗ kiến thứe nông cạn, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy tiên bảo có phòng ngự cường hãn như Kim Quang Tán. Nói vậy bảo vật tương tự như thế ở tại Tiên mình hai giới cũng không ít, chẳng lẽ loại tiên bảo cấp bậc này phải dùng loại bảo vật khắc chế đến ứng phó mới hủy được?"
"Điều này thật đúng là khó nói, bình thường ngoại trừ dùng bảo vật phá trừ, thì phải dựa vào tu vi cường hãn mà ứng phó, thật sự không được chỉ đành bỏ chạy là thượng sách, chờ cơ hội tập kích." Ngạc Tiên Quân chậm rãi nói.
Dược Thiên Sầu đứng một bên nghe vậy chợt hiểu Tất Trường Xuân đang băn khoăn, hiển nhiên là vì chuyện vừa rồi mà có cảm xúc. Vì thế cầm theo hai kiện bảo vật đi tới, dâng lên nói: "Sư phụ, hai kiện bảo vật này ngài mang đi đi! Có chúng phòng thân mới có thể giải quyết không ít phiền toái."
Ngạc Tiên Quân nhìn Dược Thiên Sầu, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ở bên cạnh xoa xoa cằm. Nhưng Tất Trường Xuân lại lắc đầu nói: "Thứ này không thích họp ta, quen dùng mấy thứ này sẽ sinh ra ỷ lại, ngươi cũng dùng ít một chút, không phải vạn bất đắc dic, tốt nhất không cần. Tài sản dùng nhiều, đối với bản thân tu hành chỉ có hại, ngươi tự thu xệp ổn thỏa." Nói vừa xong, lại biến thành một đạo thanh sắc lưu quang hướng xa xa bay mất.
Dược Thiên Sầu cầm hai kiện bảo vật không nói gì, không nghĩ tới một mảnh hảo tâm còn bị giáo huấn. Nhưng nhìn thấy thanh sắc lưu quang biến mất phía chân trời, trong lòng chợt thấy phiền muộn, lần này từ biệt, chỉ sợ không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại, không biết còn có cơ hội tái kiến nữa hay không...