Dược Thiên Sầu lặng lẽ đứng bên cạnh hắn không lên tiếng. Nguyên bản hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi cùng Tất Trường Xuân đàm luận thâu đêm ngày đó, liền biết đây là hảo sự do Vạn Kiếm Ma Quân làm, dường như chuyên dùng để đối phó với đám tiên nhân trên Tiên giới. Người điên này tâm tư trả thù quá mức cường hãn. Chết rồi mà cũng khiến cho người khác sống không dễ chịu. Chuyện này xem như là bí mật quan trọng, hắn không có khả năng nói cho Ngạc Tiên Quân biết.
"Ta có phải đã nhìn lầm rồi không. Nơi này làm sao lại có nhiều Hóa Thần Yên đến như thế. Rốt cuộc là người nào đã làm điều này?" Ngạc Tiên Quân hoảng hốt lầm bầm nói. Chuyển mạnh đầu nhìn sang dò hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Như thế này là sao?" Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Nơi này vẫn luôn như thế mà! Cũng chẳng ai biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm qua rồi. Chúng ta gọi nó là Mê Vụ Sâm Lâm, như thế nào? Chẳng lẽ không đúng hay sao?"
"Van luôn như thế ư?" Ngạc Tiên Quân không thể phản bác được nữa. Sắc mặt dần dần rơi vào trầm tư.
Dược Thiên Sầu lẳng lặng hỏi: "Ngươi nói Hóa Thần Yên là sao thế?"
Ngạc Tiên Quân giật mình ngẩng đầu, ngưng thần nhìn chằm chằm vào tầng sương mù bảy màu bao phủ cánh rừng ở phía trước, ngần ngơ nói: "Tầng sương mù bảy màu kia đó là Hóa Thần Yên. Chính là một thứ phi thường độc, nếu như chạm vào nó, bất luận ngươi tu vi cao tới đâu thì đều sẽ phải chết. Lai lịch của thứ này từ đâu tới, không một ai biết, cho dù là trên Tiên giới cũng rất hiếm khi xuất hiện, phần lớn người ta đều cho nó là truyền thuyêt mà thôi. Bản thân ta tình cờ được nhìn thấy qua một lần, nên mới nhận ra, nhưng vì sao nó xuất hiện ở đây, hơn nữa quy mô khổng lồ trường kỳ nhiều năm không tiêu tán?"
"Lợi hại thế sao!" Dược Thiên Sầu hoảng sợ than một tiếng. Theo sau biết rõ mà còn cố tình dò hỏi: "Lão yêu quái, ngươi đến nơi này làm gì? Chẳng lẽ nơi này cùng chuyện tình ngươi đi Tiên giới có quan hệ ư?"
Ngạc Tiên Quân trầm ngâm hồi lâu, mới gật đầu nói: "Trong này có thông đạo kết nối Tiên Phàm nhị giới, danh xưng là Thăng Tiên Hào, ta đang muốn nhờ Thăng Tiên Thai để phi thăng Tiên giới. Nhưng nào ngờ đã bị Hóa Thần Yên phong tỏa...Lão thiên ah! Nếu người ở trên Tiên giới không biết rõ nội tình mà giáng lâm. Đây chẳng phải là một cạm bẫy hay sao? Tuyệt đối là một cạm bẫy, rốt cuộc là kẻ nào đã làm chuyện này? Quả nhiên là đủ ngoan độc!"
"Một khi đã như vậy, nếu ngươi muốn quay về Tiên giới thì phải nghĩ biện pháp khác thôi! Còn cách nào lên trên Tiên giới nữa không?" Dược Thiên Sầu hảo tâm trấn an nói. Trên thực tế chính bản thân hắn cũng muốn biết điều này.
"Muốn đi Tiên giới trừ bỏ Thăng Tiên Thai ra, thì còn có thể thông qua Ma giới và Minh Giới. Nhưng Ma giới thì không cần vọng tưởng, căn bản là không thể đi vào. Còn Minh Giới xưa nay Minh Hoàng cùng Tiên Đế quan hệ vẫn luôn không tốt. Nếu chưa được phép tùy tiện xông qua Minh Giới. Vậy cũng chỉ có một con đường là chết mà thôi, bằng vào tu vi hiện giờ của ta, muốn dùng cách này thì đúng là si tâm vọng tưởng." Ngạc Tiên Quân chán chường lắc đầu nói: "Trừ phi tu vi của ta thần thông, có thể phá toái hư không khai mở thông đạo. Nhưng nếu tu vi ta đạt tới cảnh giới này, ta muốn đi qua Minh Giới cũng không một ai dám chống lại ta."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Dược Thiên Sầu diễn cảm tiếc hận: "Nói như thế thì chẳng phải là ngươi sẽ không quay về được Tiên giới nữa sao?"
"Chuyện này để tính toán sau!" Ngạc Tiên Quân thở dài, xoay người nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi và ta đã không còn nợ nhau gì nữa. Ta dạy cho ngươi phương pháp giải trừ mình huyết. Từ nay về sau ta và ngươi không còn quan hệ."
"Thừa dịp mình huyết còn chưa giải trừ, ngươi trước giúp ta một cái chuyện khác được không?" Chờ đợi lâu như thế, rốt cuộc hắn cũng đã nói ra cái vấn đề chính.
Ngạc Tiên Quân ánh mắt nhìn vào cánh tay Dược Thiên Sầu chụp xuống bả vai mình, hờ hững nói: "Có rắm thì mau phóng đi!" Hiển nhiên hắn đối với hành động này của Dược Thiên Sầu phi thường chán ghét.
Dược Thiên Sầu đem cánh tay kia thu về, cười hì hì nói: "Ngươi cũng biết rằng ta muốn tìm Tử hỏa, không bằng ngươi giúp ta đi tới Đông Cực Thánh Thổ một chuyến?"
"Bản thân ngươi đi là được rồi, đâu cần ta phải đi theo nhà ngươi. Huống chi ta cũng không biết vị trí chính xác của Tử hỏa ở nơi nào." Ngạc Tiên Quân diễn cảm bất biến nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Lúc này Dược Thiên Sầu cười khổ giải thích: "Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Thiên Địa Càn Khôn đại trận không chỉ phong tỏa một mình ngươi. Bên trong Đông Cực Thánh Thổ còn rất nhiều người quen biết cũ ah! Bằng vào tu vi của ta xông loạn ở bên trong, quả thực là quá mức nguy hiểm."
"Coi như ta muốn giúp ngươi, chỉ sợ là cũng hữu tâm vô lực mà thôi. Nếu bên trong Đông Cực Thánh Thổ vẫn còn người quen biết cũ của ta. Dựa vào tu vi hiện giờ, căn bản là không thể bảo hộ cho ngươi."
"Làm sao có thể?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói: "Các ngươi không phải người quen biết cũ hay sao? Ngươi đã từng là Ngạc Tiên Quân, một trong mười hai đại tiên quân của Tiên Đế ah! Chẳng lẽ một chút thể diện bọn hắn cũng không cho ngươi ư?"
Ngạc Tiên Quân nghe vậy nhất thời cười lạnh không ngừng. Hồi lâu sau mới hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ rằng ta ở trên Tiên giới bước lên thượng vị là dựa vào cách nào? Đó chính là đạp lên thi thể của người khác mà đi, đắc tội không biết bao nhiêu thế lực. Nếu bọn chúng phát hiện tu vi hiện giờ của ta rơi xuống tình trạng này, hậu quả như thế nào không cần nói thì ngươi cũng hiểu."
Dược Thiên Sầu sửng sốt, quả nhiên nơi nào có người thì sẽ có tranh chấp, Tiên giới cũng không ngoại lệ. Trầm ngâm hồi lâu sau, mới ngẳng đầu nhì Ngạc Tiên Quân nói: "Chẳng lẽ ngươi sợ bọn chúng ư? Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ quay về đòi lại tất cả những gì đã thuộc về mình, mà không hề tránh né. Nếu ngươi ngay cả Đông Cực Thánh Thổ cũng không dám đối diện, vậy thì ngươi còn muốn quay về Tiên giới làm gì?"
Dược Thiên Sầu nói xong, cũng không quản đối phương có biết là mình đang khích tướng hay không. Vì thế không nói hai lời cầm mấy viên tiểu ngân cầu ra, giả vờ bày trận. Nào ngờ đã nghe thấy Ngạc Tiên Quân quát: "Chậm đã!"
Dược Thiên Sầu kinh ngạc, xoay người cau mày nói: "Chẳng lẽ ngươi đã đổi ý rồi sao?"
Ngạc Tiên Quân khẽ lắc đầu nói: "Nghe những lời tiểu tử ngươi vừa nói, ta đã nhìn ra ngươi không phải là hạng người chỉ an phận thủ thường. Nhưng trước khi đi Đông Cực Thánh Thổ, chúng ta phải giải trừ mình huyết. Nếu không ngươi gây rắc rối, bị người nào giết chết, chẳng phải là ta cũng bị nhà ngươi liên lụy hay sao?"
Dược Thiên Sầu há miệng thở dốc, quả thực là không biết phải nói cái gì. Muốn thuyết phục lão yêu quái thành tinh này đúng là vô cùng khó khăn. Nhưng cũng không thể ép buộc lão ta, đành phải vô lực gật đầu.
Theo sau, Ngạc Tiên Quân liền bắt đầu dạy cho hắn phương pháp giải trừ huyết mình. Mất chút thời gian học thuật xong, hai người đồng thời cắt máu ở ngón trỏ, vẽ một tấm huyết phù vào lòng bàn tay. Tiếp đo giương hai song chưởng áp vào nhau, trong miệng lầm bầm chú ngữ. Chỉ thấy trên thân hai người xuất hiện một chùm huyết quang, theo bàn tay của Dược Thiên Sầu chuyển qua bàn tay của Ngạc Tiên Quân.
Sau khi hồng quang biến mất, hai người đồng thời thu tay. Dược Thiên Sầu lau máu tươi đi, phẫn nộ nói: "Cái này ngươi đã hài lòng chưa?"
Ngạc Tiên Quân diễn cảm lạnh lùng, giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì bình thường. Dược Thiên Sầu cũng không thèm dây dưa, phóng ra mấy viên tiểu ngân cầu, lại giả thần giả quỷ bày trận ở nơi này. Sau đó vươn tay chỉ sang bên cạnh mình, ý bảo Ngạc Tiên Quân qua đứng, chuẩn bị rời đi rồi.
Chẳng qua bao lâu sau, Ngạc Tiên Quân liền cảm giác cảnh tượng xung quanh đang biến hóa rất nhanh, bên tai truyền đến thanh âm của Dược Thiên Sầu nói: "Tốt lắm."
Vì thế liền mở mắt ra nhìn, phát hiện đã quang về cánh rừng lúc trước ở Đông Cực Thánh thổ. Sau khi lãnh hội sự thần kỳ của Truyền Tống Trận Pháp này. Ngạc Tiên Quân không khỏi bước tới bên người Dược Thiên Sầu, trầm ngâm nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi có thể đem trận pháp này truyền dạy cho ta được không?"
Dược Thiên Sầu đang muốn đi ra khỏi cánh rừng, nên vội vàng quay đầu lại nói: "Không phải ta không muốn dạy ngươi. Mà ngươi căn bản là không thể học nổi, có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết rõ nguyên nhân. Đến lúc đó bản thân ngươi tự nhiên sẽ hiểu."
Thấy hắn không chịu truyền thụ, Ngạc thiên quân cũng không kì kèo thêm. Hai người bước ra khỏi cánh rừng, liếc mắt nhìn Nguyệt Lượng Hồ gạn sóng lăn tăn, ánh mắt vừa chuyển, thì đã bị tình cảnh ở dưới chân núi thu hút. Chỉ thấy có không ít đám người Thực Nhân Tộc vây quanh trướng bồng ở dưới chân núi. Cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Hai người nhìn nhau đều cảm thấy tò mò, nhanh chóng gia tăng cước bộ.
Từ xa đã có người nhìn thấy bọn hắn. Lúc này liền kinh hô: "Dũng sĩ đã quay về!"
"Dũng sĩ đã trở lại rồi sao!" Đám người vây quanh trướng bồng sôi nổi xoay người chạy ra. Gia Lan dẫn đầu, dị thường hưng phấn vội vàng chạy đến, không chút do dự nhảy lên ôm chầm lấy Dược Thiên Sầu, dúi đầu hắn vào ngực của nàng.
"Ặc ặc...Ngạt thở ah!" Dược Thiên Sầu cảm giác có điểm ăn không tiêu, nhanh chóng đẩy nàng ra, chỉ về hướng mọi người đang vây quanh trướng bồng, dò hỏi: "Gia Lan, nơi đó xảy ra chuyện gì thế?"
Lúc này gia Lan khoa chân múa tay giải thích: "Một vị tiên nhân bị thương, trong lúc bay qua đây đã rơi xuống Nguyệt Lượng Hồ, chảy rất nhiều máu, các tộc nhân đem hắn vớt lên, lúc đó hắn hôn mê, nhưng hiện giờ đã tỉnh rồi. Nhưng hắn không cho chúng ta tới gần, đang ngồi xếp bằng ngủ ở trong trướng bồng."
Tiên nhân bị thương? Dược Thiên Sầu và Ngạc Tiên Quân đưa mắt nhìn nhau. Nhanh chóng đi tới phía trước trướng bồng. Ngạc Tiên Quân không chút khách khí, trực tiếp xông vào, Dược Thiên Sầu cũng bước theo ngay phía sau hắn. Còn những người khác bởi vì kiêng kị tiên nhân cho nên không dám đi vào.
Khi Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn thấy một người ngồi dưỡng thần ở trong trướng bồng. Nhất thời liền chấn động, cái tiên nhân bị thương kia không phải là sư phụ hắn - Tất Trường Xuân thì còn có thể là ai nữa đây...