"Chưa thấy qua bao giờ ư?" Dược Thiên Sầu nháy mắt ra hiệu, cười hắc hắc nói: "Đừng xem thường nó, nói cho ngươi biết đây chính là Truyền Tống Trận do ta sáng tạo ra. Trận pháp này sẽ mang ngươi ra khỏi Đông Cực Thánh Thổ, bản thân ta cũng nhờ nó nên mới vào được trong này!"
"Truyền tống trận?" Ngạc Tiên Quân trầm ngâm suy nghĩ cái danh hào này, đáng tiếc hắn vắt óc suy nghĩ mà vẫn không nhó ra trận pháp cổ xưa nào có cái tên như thế. Bất quá hắn vẫn có vài phần tin tưởng lời nói của Dược Thiên Sầu.
Bời vì lúc trước ở dưới hồ nước, Dược Thiên Sầu đã dùng thủ đoạn phi thường để hóa giải sự áp chế của khối thủy cầu mà hắn tạo ra. Ngay từ ban đầu hắn luôn luôn không hề cảm thấy có bất cứ một tia năng lượng nào dao động, vô thanh vô tức phá hủy khối thủy cầu của hắn. Hiện giờ phưong thức bày trận trước mắt, hắn cũng lại không cảm nhận được năng lượng dao động. Chung quy mà nói, Dược Thiên Sầu tuy rằng tu vi không cao, nhưng luôn khiến cho hắn cảm thấy thần bí khó lường.
"Đứng bên cạnh ta, chúng ta chuẩn bị rời đi thôi." Dược Thiên Quân chỉ xuống bên cạnh mình. Kết quà làm cho Ngạc Tiên Quân có đôi chút khẩn trương, bời vì hắn chưa từng chơi đùa qua thứ này, cũng chẳng hiểu có nguy hiểm gì hay không, chần chừ đứng ở phía sau Dược Thiên Sầu, thoáng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh dò hỏi: "Như thế này có được hay không?"
Dược Thiên Sầu mặt không đổi sắc nhìn hắn, hờ hững nói: "Đừng trách ta không nhắc nhỏ ngươi. Trước tiên ngươi phải phong bế hai mắt, nín thở ngưng thần vào, ngàn vạn lần chớ có lộn xộn. Nếu không trên đường gặp phải nguy hiểm gì. Ngươi cũng đừng trách ta là không cảnh báo."
"Còn phải nhắm mắt lại ư?" Ngạc Tiên Quân không khỏi cảnh giác nói: "Ngươi sẽ không giở thủ đoạn gì hại ta đó chứ?"
Dược Thiên Sầu chẳng buồn giải thích: "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ngươi cho rằng ta cũng là người vong ân bội nghĩa giống như ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta kết thành huyết mình rồi ư? Ta hại ngươi cùng hại mình có gì khác nhau đâu."
Nghe hắn nói như thế, Ngạc Tiên Quân mới chợt nhớ ra. Nếu Dược Thiên Sầu hại mình thì sẽ bị mình huyết phản phệ. Vì thế an tâm gật đầu nói: "Vậy thì nhanh chóng bắt đầu đi." Dứt lời Ngạc Tiên Quân liền nhắm hai mắt lại.
Dược Thiên Sầu khẽ nhướng mày, âm dương quái khí nói: "Lão yêu quái, ta nhắc lại. Nếu trên đường ngươi dám mờ mắt, mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không được tính là ta hại ngươi đâu đó."
Nói xong đem thần thức phóng ra bao trùm lấy Ngạc Tiên Quân. Ngạc Tiên Quân hiển nhiên là cảm giác được, bản thân đang bị thần thức của Dược Thiên Sầu bao phủ lên người, khóe mắt hơi co giật, muốn mở ra nhìn ngó xung quanh, nhưng đã cố kiềm chế lại, gật đầu nói: "Ta liền nghe theo an bài của ngươi..."
Lúc này Dược Thiên Sầu tập trung thần trí, nhanh chóng đem hai người biến mất ở giữa đưong trường. Chỉ tích tắc sau, hai thân ảnh đã hiện ra trên một đỉnh núi, Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn những áng mây mù bao phủ đại lục phía dưới, nhàn nhạt nói: "Lão yêu quái, ta đã hoàn thành lời hứa của mình. Ngươi hãy mở mắt ra nhìn đi."
Ngạc Tiên Quân hung hăng mở mắt ra, nhanh chóng ngắm nhìn bổn phíã xung quanh, trước mắt là biển khơi mênh mông bát ngát. Nhìn tòa hải đảo dưới chân, rồi lại nhìn mây mù trôi nổi, đôi con ngươi cấp tốc co rút, hiền như khúc gỗ thất thanh kinh hô: "Này.., đây chính là hải vực nằm ở phía bên kia Đông Cực Thánh Thổ, trước kia bản thân ta đã từng đi qua mà..."
Trong lòng trào dâng trăm nỗi cảm xúc khó có thể hình dung. Hắn thực sự đã thoát ra khỏi Đông Cực Thánh Thổ rồi! Điều này làm sao có khả năng chứ? Gian nan ngoảnh đầu nhìn sang phía Dược Thiên Sầu, phát hiện ra người trẻ tuổi trước mắt này luôn luôn thần bí, quà nhiên là có thủ đoạn thần thông. Chuyện này ngay cà những cao thủ đứng đầu Tiên - mình nhị giới đều không thể làm được, thế nhưng Dược Thiên Sầu lại dễ dàng thông qua...
Dược Thiên Sầu khoanh tay bắt chước Tất Trường Xuân, nhàn nhạt nói: "Không sai, nơi này chính là hải vực nằm bên kia phía Đông Cực Thánh Thổ. Hiện giờ nó tên là Huyền Huyền Đảo."
Đúng lúc này, trên đảo bỗng dưng truyền ra một tiếng gầm rũ: "Là kẻ nào dám ngang nhiên xông vào Huyền Huyền Đảo của ta?"
Một đạo thân ảnh cấp tốc phóng lên. Ngạc Tiên Quân thoáng liếc mắt nhìn xuống, khinh thường vung tay ra, một bóng chưởng ảnh màu bạch ngân cuồn cuộn chụp
Xuống. "Phanh" một tiếng, đem đạo thân ảnh đang phóng lên kia ép ngược trở về.
Lúc này Dược Thiên Sầu đang trợn mắt há mồm, bởi vì hắn nhận ra thanh âm gầm rống kia chính là của Nam Minh lão tổ, phỏng chừng một chưởng này đã khiến cho Nam Minh ăn không ít đau khổ. Theo sau vội vàng đứng ra ngăn cản Ngạc Tiên Quân, nói: "Đừng động thủ, là người một nhà!"
Nghe Dược Thiên Sầu nói vậy, Ngạc Tiên Quân liền khoát tay hóa giải áp lực. Lúc này Nam Minh lão tổ mới gượng đứng lên, thoáng phun ra một búng máu, cả người chật vật khó coi, thuận tay theo trong túi trữ vật lấy ra Kim Võng. Ánh mắt kinh nghi bất định nhìn lên trên đỉnh núi. Một chưởng vừa rồi uy lực quá mức cường hãn, bị khí thế kia uy áp, hắn biết chính mình ngay cả cơ hội đào tẩu cũng đều không có! Thực không sao tưởng tượng nổi, trong tu chân giới là kẻ nào lại có tu vi cường đại như thế này đây?
"Nam Minh tiền bối, đều là hiểu lầm mà thôi!"
Nam Minh lão tổ ngây ra, trên đỉnh núi có hai bóng người. Trong đó một cái chính là của Dược Thiên Sầu, đang phất tay hướng chính mình giải thích. Thân hình Nam Minh liền lóe lên, cố gắng kiềm chế đau đớn, phóng lên trên đỉnh núi.
Ánh mắt chẳng buồn nhìn Dược Thiên Sầu đang cười xòa làm lành, mà trực tiếp dán lên trên người trung niên nam nhân có mái tóc màu bạc, đối phương dáng người so với chính mình còn cường tráng hơn vài phần ah! Chỉ thấy trung niên nam nhân ánh mắt nhìn về phía mình giống như đang xem một con kiến bình thường, tựa hồ chẳng đáng để hắn quan tâm, khí chất thượng vị giả, thể gian đúng là hiếm thấy...Khiển cho Nam Minh lão tổ khinh hãi không thôi, đừng nói hiện giờ không nhìn thấu tu vi của đối phương. Mà lúc trước đã trúng phải một kích uy lực đáng sợ kia, bằng vào lịch duyệt nhiều năm qua của Nam Minh lão tổ, ở tu chân giới chưa từng nghe nói qua có nhân vật nào tu vi cường hãn tới mức này. Đột nhiên ho khan vài tiếng, nhịn không được khoanh chân ngồi xếp bằng xuống, đồng thời còn phun ra một ngụm máu tươi...
"Nam Minh tiền bối, ngài không sao chứ?" Dược Thiên Sầu vội vàng bước tới nâng đỡ hắn.
Nam Minh lão tổ tuy đã trọng thương, nhưng đến chết vẫn chưa hết sĩ diện, lắc đầu đáp: "Một chút tổn thương mà thôi, không có gì đáng ngại." Theo sau nhìn vào Ngạc Tiên Quân dò hỏi: "Tôn giá tu vi cao cường, không biết là cao nhân phương nào giá lâm Huyền Huyền Đảo của ta?"
Tuy lời nói mang hàm ý khích lệ, nhưng lại khiến cho Ngạc Tiên Quân khổ não không thôi. Tu vi này mà cũng cao siêu ư? Đang từ Tiên Đế trung kỳ giáng xuống Thượng Tiên hậu kỳ, cũng chẳng biết bao nhiêu năm nữa mới khôi phục được tu vi năm xưa. Khẽ nhắm mắt thở dài nói: "Huyền Huyền Đảo của ngươi sao? Năm xưa ta đi ngang qua nơi này còn chưa có chủ nhân nào."
Nói xong khẽ nâng tay lên, một chiếc thủ trạc màu vàng kim theo trong ống tay áo lộ ra. Đây chính là loại túi trữ vật trên Tiên giới thường dùng. Ngạc Tiên Quân lấy một bình sứ nhỏ, ném cho Nam Minh lão tổ nói: "Vừa rồi không biết ngươi nhận thức Dược Thiên Sầu. Thương thế hiện giờ của ngươi không nhẹ, cầm lấy trị thương đi! Dùng một khỏa là đủ rồi."
Hiển nhiên là Ngạc Tiên Quân đã cho Dược Thiên Sầu mặt mũi.
Thấy Nam Minh lão tổ đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía mình. Lúc này Dược Thiên Sầu ngượng ngùng giải thích: "Đây là bằng hữu của ta, hắn tên Ngạc Tuyết Quân, đôi ta chu du thiên hạ, chỉ ngẫu nhiên qua đây nghỉ ngơi mà thôi. Không nghĩ tới lại khiến cho tiền bối hiểu nhầm, xin tiền bối đừng để chuyện này trong lòng, chỉ là hiểu nhầm mà thôi."
"Ngạc Tuyết Quân?" Nam Minh lão tổ ngây ra, trong tu chân giới đúng là chưa từng nghe qua cái danh hào này. Nghiêng đầu nhìn Dược Thiên Sầu, thần tình hồ nghi, sớm đã nghe Lộng Trúc nói tiểu tử này thần thông quảng đại. Xem ra lời của Lộng Trúc cũng không hề ngoa ngôn, không biết hắn từ đâu kết giao được bằng hữu tu vi cao siêu cỡ này.
Dược Thiên Sầu xấu hổ hiền lành cười nói: "Tiền bối vẫn tạm thời quay về chữa thương đi! Để hai chúng ta mượn chỗ này cùng nhau bàn bạc vài chuyện."
Nam Minh lão tổ cũng không phải là người không biết thức thời, mang theo diễn cảm nghi hoặc quay đầu lướt xuống chân núi.
Ngạc Tiên Quân ngắm nhìn phiến mây mù trôi nổi trên không, trong lòng vô cùng cảm thấy mất mát. Nam Minh lão tổ uyển chuyển khen tặng một câu, khiến cho hắn phải suy nghĩ đến rất nhiều sự tình. Loại cảm giác hưng phấn theo trong Nguyệt Lượng Hồ thoát khốn, lại từ Đông Cực Thánh Thổ chạy đến nơi này, đã nháy mắt tan biến không hề còn sót lại chút gì. Bởi hắn biết, dựa vào tu vi của mình trước mắt, nếu quay
Về tiên giới cũng không thể nào khôi phục được vinh quang năm xưa, thái độ làm người của Tiên Đế Kim Thái hắn phi thường rõ ràng. Người này tuyệt đối sẽ không hao phí tâm tư đi chiếu cố một kẻ vô dụng. Có thể chính mình cần phải làm lại từ đầu, bao nhiêu gian truân mà hắn đã từng trải nghiệm qua. Lúc này cũng cảm thụ vô cùng sâu sắc!
Dược Thiên Sầu yên lặng quan sát hắn trong chốc lát, đôi con ngươi xoay chuyển, nhàn nhạt nói: "Lão yêu quái, không phải là ngươi muốn quay về Tiên giới sao? Chuẩn bị khi nào thì trở về?"
"Phải rồi, ta phải quay về thôi." Thanh âm rất nhỏ, giống như đang tự nói cho chính mình nghe, cũng tràn ngập hương vị đìu hiu mất mát.
"Ha ha! Ta còn chưa thấy qua cảnh tượng phi thăng Tiên giới? Không bằng ngươi dẫn ta đi theo nhìn qua một lần cho đại khai nhãn giới!" Dược Thiên Sầu diễn cảm thành khẩn cười nói.
Ngạc Tiên Quân xoay người lại nhìn hắn, khẽ gật đầu đáp: "Được!"
Theo sau trực tiếp nắm tay Dược Thiên Sầu, hóa thành một đạo lưa quang phá không mà phi hành đi. Trận pháp phòng ngự trên Huyền Huyền Đảo đối với hắn không hề nảy sinh tác dụng, tựa như một cái túi khí, dễ dàng bị kim châm thủng!
Dưới chân núi, Nam Minh lão tổ đang khoanh chân ngồi rên rỉ không thôi, mau chóng cầm chiếc binh sứ dốc ra, trong tay liền xuất hiện sáu viên đan hoàn màu trắng. Đồng thời trong không khí cũng liền tràn ngập hương thơm lạ lùng nức mũi. Nam Minh lão tổ nhãn tình sáng lên, bằng vào lịch duyệt nhiều năm hắn biết đan hoàn này không hề tầm thường, đem năm viên bỏ vào trong bình, hai ngón chần chừ nhấc một viên lên. Theo sau ngẫm nghĩ, Dược Thiên Sầu sẽ không bao giờ hại mình. Vĩ thế khẳng khái ném vào trong miệng.
Đan hoàn vừa nuốt vào miệng, lập tức hóa thành chất dịch ngọt ngào trôi thẳng xuống bụng. Trong bụng nhanh chóng dâng lên một cỗ chân khí thanh lương mà ấm áp chậm rãi khuếch tán đi khấp kinh mạch, tiếp tục rót vào tứ chi bách hải...
Nam Minh lão tổ bất thình lình mở mắt ra, đánh giá thân thể của mình. Hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lồng toàn thân đều muốn khai mở, từ các lỗ chân lồng thản nhiên phóng xuất ra hương khí hòa quyện cùng linh khí, lượn lờ quanh thân người. Nam Minh lão tổ khẽ phát ra một tiếng rên rỉ thư sướng. Lúc này nhịn không được kinh hô: "Hảo đan dược!"
Trải qua một quãng thời gian vận công điều tức. Nam Minh lão tổ kinh hỉ phát hiện ra, nội thương lúc trước chẳng những đã khỏi hẳn, mà tu vi dường như đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá lên cảnh giới Hóa Thần trung kỳ. Nam Minh lão tổ hung hăng đứng lên, ngửa đầu hống dài một tiếng. Cái loại cảm giác toàn thân thư sướng này đúng là phi thường sảng khoái ah!
Nam Minh lão tổ liền chạy ra bờ biển, nhìn về hải vực mênh mông trầm ngâm suy nghĩ. Người trung niên kia tu vi quá mức khủng bố, quả thực là đã khiến cho hắn phải khắc cốt mình tâm rồi. Xem ra, người này cùng Dược Thiên Sầu có quan hệ không bình thường, nếu không cũng sẽ không tặng linh đan cho mình đâu!
"Ngạc Tuyết Quân? Dược Thiên Sầu này quả nhiên là không hề đơn giản! Hắn cư nhiên lại có bằng hữu tu vi cao siêu bậc này." Nam Minh lão tổ khẽ lầm bầm nói... Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên trời cao mây trắng phiêu bồng, có hai thân ảnh nắm tay nhau cấp tốc phi hành. Dược Thiên Sầu được Ngạc Tiên Quân nắm tay đưa đi, ban đầu hắn còn giật mình hoảng hốt, nhưng dần dần đã thích nghi với tốc độ nhanh như thế này.
Theo phương hướng cùng địa hình bên dưới, Dược Thiên Sầu đã mơ hồ đoán ra, Ngạc Tiên Quân là muốn đưa mình tơi địa phương nào. Phía chân trời xa xăm.., mơ hồ đã có thể trông thấy một tầng sương mù bảy màu thản nhiên bốc lên.
Đảo mắt một cái, hai người liền đã đáp xuống, đứng trên vách đá hoang vắng đối diện với tầng sương mù bảy màu kia. Dược Thiên Sầu thoáng nhìn qua diễn cảm của người bên cạnh.
Lúc này diễn cảm trên mặt Ngạc Tiên Quân nói chính xác là đã hoàn toàn ngây ngốc. Hắn không dám tin nhìn vào địa phương bị tầng sương mù bảy màu kia bao phủ. Thật lâu sau, mới thất thanh kinh hô: "Hóa Thần Yên! Cư nhiên là Hóa Thần Yên! Nơi này cư nhiên đã bị Hóa Thần Yên phong tỏa. Trời đất quỷ thần ơi! Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?"