"Đúng vậy, sư phụ!" vẻ mặt Dược Thiên Sầu đắc ý, ra vẻ như đang hỏi...Lợi hại
Đi?
Tất Trường Xuân khẽ gật đầu, gương mặt không chút thay đổi xoay người lại, giống như không có hứng thú gì đối với chuyện này. Lúc này đem vẻ tích cực của Dược Thiên Sầu đà kích thật lớn, thử nghĩ nếu ai biết Kim Châu có công năng thần kỳ này, còn không theo truy hỏi kỹ càng sự việc? Nào có vẻ thờ ơ giống như vậy.
"Vù vù...Một trận gió nam bỗng nhiên thổi tới, sương hồng bao phủ mông mông trên đảo từ từ bay về hướng bắc. Dược Thiên Sầu đứng ngay phía sau Tất Trường Xuân, hết nhìn đông tới nhìn tây, màn sương trước mắt từ từ trong sáng, bề ngoài của Huyền Huyền Đảo liền hiện ra trước mắt.
"Sư phụ, đây là Huyền Huyền Đảo?" Dược Thiên Sầu đánh giá chung quanh hỏi.
Tất Trường Xuân nhẹ "ân" một tiếng.
Đột nhiên, đồng tử của Dược Thiên Sầu co rút lại, chỉ thấy hướng đông phương mà Tất Trường Xuân đối mặt, có một mảnh sương trắng vô biên vô hạn, tựa biển liên thiên, làm cho người ta thật không biết sương trắng bao phủ đến bao nhiêu diện tích. Huyền Huyền Đảo ở trước mặt biển sương khôn cùng kia, chỉ sợ không tính được một góc nhỏ chật hẹp, hai bên cách biển đối diện, cự ly còn chưa tới mười dặm. Gió thổi sương mù bao phủ chung quanh, lại thổi không được biển sương mờ mịt phía trước, vẫn phủ kín không tiêu tan, an tường mà thần bí.
"Nơi đó chính là Đông Cực Thánh Thổ?" Dược Thiên Sầu thì thào hỏi.
Tất Trường Xuân lại "ân" một tiếng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua dưới núi. Dược Thiên Sầu theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy hai bóng người phóng tới, đảo mắt đã đi lên đỉnh núi.
Một người trong đó nhìn thấy Dược Thiên Sầu, cơ hồ là cùng Dược Thiên Sầu đồng thanh kêu lên: "Sao ngươi lại tới đây?" Người này không phải người khác, chính là Lộng Trúc. Hắn an bài xong cho Tử Y cùng Phù Dung, liền lập tức chạy đến nơi này.
Bất quá hai người vừa hỏi xong, đều không đáp lời, giống như kẻ thù xoay đầu nhìn sang một bên. Người đứng bên cạnh Lộng Trúc lại đang đánh giá Dược Thiên Sầu, mà Dược Thiên Sầu cũng bị hình dáng quái dị của hắn hấp dẫn...
Vóc người hắn cao lớn, là một lão giả đi chân trần, khuôn mặt già nua, nhưng cơ thể tinh tráng, màu da cổ đồng. Gương mặt có bộ râu quai nón, lại dựng tua tủa chẳng khác gì con nhím. Càng đồ sộ chính là tóc, râu, lông mày của hắn đều màu đỏ, toàn thân chỉ mặc quần cộc lớn, mà quần cộc cũng màu đỏ, hoàn toàn bộ dáng của một kỳ nhân.
Lão nhân trừng đồng tử to như chuông đồng, tò mò đánh giá Dược Thiên Sầu nói: "Lộng Trúc, vị này chính là? Sao ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, vô cùng lạ mặt?" Hắn đã cảm thấy kỳ quái, có thể có tư cách đứng bên người Tất Trường Xuân nói chuyện, thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà người này thoạt nhìn còn trẻ tuổi như thế, lúc này hắn có điểm hoài nghi chính là vị đệ từ kia của Tất Trường Xuân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lộng Trúc hắc hắc cười nói: "Nam Minh lão nhân, ngươi đoán thử xem."
Lời của hắn lập tức làm cho Dược Thiên Sầu xác mình suy đoán của mình, liền chủ động khom Minh Hành lễ nói: "Vãn bối Dược Thiên Sầu, gặp qua Nam Minh lão tổ."
"Ách..." Nam Minh lão tổ ngẩn người, lập tức cười ha ha nói: "Ta đã nói mà, không hổ là đệ tử Tất Trường Xuân, chẳng thể trách có thể xâm nhấp Huyền Huyền Đảo mà không bị phát hiện."
"Là vãn bối lỗ mãng." Dược Thiên Sầu dị thường khiêm tốn nói.
Nam Minh lão tổ liên tục khoát tay: "Vô sự, vô sự, ta đã nghe danh ngươi đã lâu hôm nay vừa thấy, quà nhiên danh bất hư truyền." Trong lòng hắn có chút kinh nhạ, sao lão phu lại không nhìn thấu được tu vi của hắn.
Lộng Trúc cũng cảm thấy kỳ quái, bằng tu vi Dược Thiên Sầu, xâm nhấp Huyền Huyền Đảo còn không đến mức giấu diếm được phòng hộ trên Huyền Huyền Đảo đi?
Nam Minh lão tổ có tính khí ngay thẳng, trong lòng có chút nghĩ không thông, liền không nhịn được hỏi: "Dược Thiên Sầu, không biết tu vi ngươi cao bao nhiêu? Lão phu có chút vụng về, lại không nhìn thấu tu vi của ngươi."
Lộng Trúc bật cười, nghĩ thâm, ngươi có thê nhìn thâu mới là lạ, ngay cả Tât Trường Xuân cũng nhìn không thấu. Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn, lập tức lấy ra một bình sứ nhỏ trong túi trữ vật, tôn kính chấp tay đưa qua: "Vãn bối mới đến, bởi vì tới quá vội vàng, cũng chưa kịp chuẩn bị thứ gì. Nơi này là một lọ Liễm Tức Đan do chính tay vãn bối luyện chế, ăn vào một viên, trong vòng mười ngày có thể che giấu tu vi bản thân. Vãn bối không biết làm sao biểu lộ, chỉ là Liễm Tức Đan, xin tiền bối vui lòng nhận cho."
Nam Minh lão tổ lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, đồng thời đối với tên tiểu tử vừa gặp mặt liền biết tặng lễ, cảm thấy rất vừa lòng. Hắn đưa tay nhận lấy nói: "Vậy lão phu không khách khí, có thời gian, cứ đến Huyền Huyền Đảo của ta chơi." Tuy rằng Liễm Tức Đan không phải linh đan thần hiệu gì, nhưng đã sớm thất truyền, có được một lọ trong tay, nói không chừng cũng sẽ có lúc có công dụng, tự nhiên muốn vui lòng nhận lấy.
IKết quả Lộng Trúc đứng bên cạnh mất hứng, gương mặt sầm xuống trầm giọng nói: "Tiểu tử ngươi đã đáp ứng tặng cho ta một lọ, cho tới bây giờ cũng chưa cấp, ngươi chuẩn bị kéo dài tới...Ách..." Nói còn chưa nói xong, Dược Thiên Sầu đã tùy tay ném cho hắn một bình sứ, ngăn chặn lời vô nghĩa của hắn.
Nam Minh lão tổ nhướng đôi mày đỏ, cũng nhìn ra hai người này có gút mắc, ngay vừa lúc hắn cũng có gút mắc với Lộng Trúc, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, liền cười ha ha vỗ vai Dược Thiên Sầu khen: "Không sai, không sai."
Dược Thiên Sầu bị bàn tay như tay gấu của hắn vỗ đến nửa người chấn động, vẫn còn xấu hổ nở nụ cười nói: "Tiền bối quá khen, quá khen."
Tất Trường Xuân vẫn lẳng lặng đứng yên nhìn biển sương bàng bạc đối diện, đối với cuộc nói chuyện của ba người vẫn làm như không nghe thấy...
Cách Huyền Huyền Đảo ngoài trăm dặm, trên bầu trời, đang nổi lơ lửng mười chiến thuyền phi hành pháp bảo khá lớn. Trên những pháp bảo phi hành này, tất cả đều là lĩnh chủ Hóa Thần kỳ của các nước, chừng hơn trăm người, đều lấn quần tụ tập cùng một chỗ. Như là Bùi Phóng, Thích Cửu Quân cùng u Dương Đạt đều có mặt...
Trời xanh mây trắng phiêu đãng, biển xanh ba đào mãnh liệt, cảnh trí thực sự không tệ. Nhưng lực chú ý của đám người này cũng không ở trong phong cảnh, phần lớn thời gian đều đang tập trung trên khu vực biển sương mù mịt trên biển, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy chút động tĩnh.
u Dương Đạt đang đứng song song cùng Bùi Phóng, Thích Cửu Quân, bỗng nhiên xoay người lại phất tay áo nói: "Đông Cực Thánh Thổ chết tiệt, rốt cục khi nào thì mở ra, đã chờ hơn mười ngày, như thế nào không có chút động tĩnh."
Bùi Phóng hí mắt nhìn phương xa, ôm bụng cười hắc hắc nói: "u Dương lão đệ an tâm chờ một chút chớ vội nóng nảy, Tất Trường Xuân không phải đã đến Huyền Huyền Đảo sao? Nếu hắn đã đến đây, đã nói rõ thời gian Đông Cực Thánh Thổ mở ra không xa."
Gương mặt Thích Cửu Quân không chút thay đổi quay đầu nói: "Chúng ta cũng đã chờ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn để ý chờ lâu thêm mấy ngày?" Hắn luôn luôn đều là như thế, mặc kệ là đến khi nào, trên mặt cơ hồ nhìn không ra diễn cảm.
Ba người này mặc dù trường kỳ họp cùng nhau, nhưng tính tình lẫn tính cách cũng không bị ảnh hưởng lẫn nhau. Bùi Phóng lúc nào cũng giữ bộ dáng cười mị mị, hai người kia cũng khác, u Dương Đạt có chút nóng nảy, Thích Cửu Quân thì làm cho người ta vĩnh viễn đoán không ra trong lòng hắn rốt cục đang nghĩ chuyện gì, vĩnh viễn đều lạnh lùng lẳng lặng không chút dao động.
Trên pháp bảo phi hành của ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, cũng không có những người khác. Bởi vì ở tình huống bình thường, có tư cách đứng cùng bọn họ một chỗ cũng không có mấy người, nếu không phải bị bọn họ triệu tập, lại có bao nhiêu người có thể tham dự vào cuộc nói chuyện của ba người?
Mười vị đại cao thủ ngày xưa đã không còn trọn vẹn đầy đủ...Đương nhiên, ngoại trừ Tất Trường Xuân, bởi vì tình huống vừa vặn ngược lại. Không phải Tất Trường Xuân không có tư cách nói chuyện với ba người bọn hắn, mà là ba người bọn hắn không có tư cách nói chuyện với Tất Trường Xuân.
Còn về những người khác, Văn Lan Phong không tới, Băng Thành Tử cũng không, Hồ Trường Thọ sắc mặt âm trầm đang đúng cùng một chỗ với đám lĩnh chủ Hóa Thần trung kỳ. Bất quá có vẻ như hắn cũng không có tiếng nói chung với mọi người, vẫn còn rất tẻ ngắt.
"Ha ha, các ngươi xem khuôn mặt Hồ Trường Thọ thối đến bao nhiêu?" Bùi Phóng liếc mắt, cạc cạc cười nói. Hai người khác cùng nhìn theo, trong khoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, khinh thường không nhìn...
Đúng lúc này, hơn trăm vị lĩnh chủ Hóa Thần kỳ, đột nhiên tất cả đều quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía sau đột nhiên xuất hiện một đám pháp bảo phi hành rậm rạp rất nhanh bay đến, mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúc này có người kỳ quái nói: "Còn có nhiều người đến như vậy? Ai lại chạy tới giúp vui sao?"
Tất cả mọi người vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết. Nhưng sau khi nhóm phi hành pháp bảo đến gần, chư vị cao thủ Hóa Thần kỳ nhất thời không nói gì, chỉ thấy hi lý hoa lạp đủ loại phi hành pháp bảo thượng vàng hạ cám có chừng ba bốn trăm chiếc, mà tu vi những người đứng bên trên, đối với bọn họ mà nói thật có chút khó coi. Tu vi cao nhất chính là Độ Kiếp hậu kỳ, Độ Kiếp kỳ không ít, còn có thật nhiều Nguyên Anh kỳ cũng tới.
Mọi người đưa ánh mắt dò hỏi nhìn nhau, chỉ muốn hỏi rốt cục nhóm người này là ai, kết quả tất cả mọi người lắc đầu, tỏ vè không biết. Bỗng nhiên có người kêu lên quái dị: "Xem trang phục của bọn họ, hình như là người của Hoa Hạ tu chân giới?"
Trên một con thuyền pháp bảo, Vũ Nam Thiên thân mặc trường bào lông mềm tuyết trắng như nhung, bộ mặt tuấn lãng dạo bước đi đến đuôi thuyền, hờ hững hỏi: "Người tới người nào? Tiến lên trả lời." Thanh âm tuy nhẹ, nhưng lực xỏ xuyên cực mạnh, thẳng bức tới đám người còn ngoài mấy chục thước.
Những người kia tựa hồ nhìn thấy nhóm người đang đứng tại đây, mới ngừng lại, một đám ánh mắt kinh nghi bất định, bởi vì mọi người không ai có thể nhìn thấu bất cứ tu vi người nào đứng trên nhóm pháp bảo phi hành phía trước. Lúc này nghe được câu hỏi, lập tức tụ tập lại, thẳng đến khi còn cách vị trí chừng mười thước, một pháp bảo phi hành tiến lên, mặt trên có năm sáu người đang đứng, chính là người của Phù Tiên Đảo.
Phùng Hướng Thiên đi tới mũi thuyền, tự mình ổn định tâm thần chắp tay nói: "Tại hạ chưởng môn Phùng Hướng Thiên Phù Tiên Đảo, tiến đến cung tiễn Tất lão tiền bối, không biết chư vị tiền bối là người phương nào?" Trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được lai lịch của những người này, nói không sợ là giả, nhưng hắn chính là chưởng môn Hoa Hạ đệ nhất đại phái, há có thế yếu thế trước mặt mọi người.
Hắn vừa mới dứt lời, liền đưa tới tiếng cười to ha ha của lĩnh chủ chư quốc, cả nhóm người đều lắc đầu lộ ra vẻ mặt châm chọc, số người chừng hơn trăm lại không hề để vào mắt hơn ngàn người đứng đối diện. Cũng có người nói lời nhục nhã: "Thật đúng là liều lĩnh, lại có thể dám xông tới đây chịu chết."
Vũ Nam Thiên vẫn ung dung hoa quý chậm rãi quay đầu lại tìm người vừa nói chuyện, phát hiện là Tú Thủy quốc Ngôn Kỵ, lúc này cười lạnh nói: "Ngồn Kỵ, nếu ngươi quả thật có bản lĩnh đó, không ngại hiện tại đi ra giết hết toàn bộ bọn họ."
"Giết bọn hắn còn không như một bữa ăn sáng, ta...Ngôn Kỵ đột nhiên sửng sốt, lập tức giận tím mặt nói: "Vũ Nam Thiên, ngươi có ý tứ gì?"
Vũ Nam Thiên cười nhạt nói: "Ta không có ý gì, chỉ là muốn như ngươi mong muốn thôi. Nếu không dám, đừng nói ra những lời trâng tráo như vậy."
"Ngươi..." Ngôn Kỵ còn muốn nói điều gì, lại bị mấy người Hoắc Tông mình kéo lại. Thử nghĩ Tất Trường Xuân còn chưa đi, nếu lúc này Ngôn Kỵ đại khai sát giới với người của Hoa Hạ tu chân giới, chỉ sợ lập tức sẽ nhìn thấy Tất Trường Xuân đại khai sát giới với bọn họ.