Tinh Thần Châu

Chương 612: Đa mưu túc trí




Nhan Vũ vội vàng đi ra tiền đường an bài chuyện tăng giá, khi bố cáo tiêu phí thấp nhất là mười vạn được dán ra, giống như một viên đá khởi lên ngàn cơn sóng, tin tức cấp tốc truyền bá ra trong Tụ Bảo Bồn, đều cho rằng Xuân Miên Lâu đã phát điên. Lập tức hấp dẫn không ít người chạy đến bên ngoài Xuân Miên Lâu quan sát. Mọi người đều muốn nhìn xem thật có người sẽ vì một kỹ nữ trong kỹ viện mà hào sảng như vậy hay không.
 
Nhưng ngoài ý muốn chính là người đến ủng hộ cũng nối liền không dứt.
 
Nhan Vũ cười dài đứng ngay cửa quan sát phản ứng của mọi người, nhìn thấy như vậy nhất thời yên lòng. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Vài tên tu sĩ mặc cẩm y vây quanh một gã trung niên nam tử vẻ mặt ngạo khí đi vào đoàn người, người mở đường liên tục hô lên: "Người phía trước nhường đường, đứng chặn ngay cửa. "
 
Người bị đẩy ra nhìn thấy trang phục của đối phương, lập tức nhận ra chính là đệ tử Thiên Phong Vân cung của Đông Chính quốc. Không thể trêu vào, họ liền nhanh tránh sang một bên. Còn có người nhận ra tên trung niên nam tử đi trung gian, khe khẽ nói nhỏ: "Đây không phải là tam tử Hồ Thiên Vân con của Hồ Trường Thọ hay sao? "
 
"Vị bằng hữu phía trước hãy nhường đường. " Người mở đường vỗ vỗ vai một người đứng phía trước.
 
Người bị vỗ vai, nghiêng người lại lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người, nói: "Nguyên lai là đệ tử Thiên Phong Vân cung, đáng tiếc Xuân Miên Lâu không phải do nhà ngươi mở, dựa vào cái gì muốn ta nhường đường? "
 
Người mở đường nhìn trang phục minh hoàng trên người hắn, nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía phe minh. Hồ Thiên Vân tiến lên hai bước, ánh mắt quét lên trang phục minh hoàng trên người đối phương, ngạo nghễ nói: "Nguyên lai là đệ tử Quân Lâm cung Cửu Thái quốc, Xuân Miên Lâu là địa phương dùng tiền tầm việc vui, ra vẻ người vây xem không nên ngăn cản đường đi của khách nhân đúng không? "
 
Mọi người hưng phấn lên, Thiên Phong Vân cung Hồ Trường Thọ và Quân Lâm cung Thích Cửu Quân đều là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ. Hôm nay người của song phương khích bác nhau, làm không tốt lại có náo nhiệt đế nhìn.
 
"Ngươi thế nào biết ta đang nhìn náo nhiệt, không phải đến dùng tiền để vui vẻ? " Đệ tử Quân Lâm cung không chút khách khí đáp trở lại. Bối cảnh song phương đồng dạng thâm hậu, hắn tự nhiên không thể làm yếu danh đầu của môn phái, bằng không đi trở về thật không thể trả lời.
 
"Nga! Tôn giá bất quá có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, không biết là đệ tử đời thứ mấy của Quân Lâm cung? " Hồ Thiên Vân liếc mắt nhìn tấm giấy tăng giá của Xuân Miên Lâu, ngạo mạn nói: "Ngươi cần phải thấy rõ, tiêu phí thấp nhất mười vạn thượng phẩm linh thạch. Nếu như không có phương tiện, xin mời nhường một chút, đừng ngăn cản khách nhân phía sau. "
 
Ngụ ý đơn giản muốn nói, ngươi ra được số tiền này sao? Sắc mặt đệ tử Quân Lâm cung khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều, ở trước mắt bao người kiên trì bước vào Xuân Miên Lâu.
 
"Không có tiền còn giả vờ rộng rãi, tội gì chứ. " Hồ Vân Thiên ra vẻ như nói nhỏ một câu, nhưng những người quanh thân đều nghe được rõ ràng. Đệ tử Thiên Phong Vân cung đều ha ha cười, vây quanh hắn đi tới cửa.
 
Hồ Vân Thiên đi tới cửa hơi khựng lại, ánh mắt rơi xuống thi từ trên tường, thì thầm: "Xuân miên bất giác hiểu, xử xử vãn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh. Hoa lạc tri đa thiểu. Quã nhiên là thơ hay, bằng vào bài thơ này, giá trị những người trong Xuân Miên Lâu nên cao hơn trăm lần, đâu phải là địa phương mà người bình thường có thể tới. "
 
Một gã đệ tử cùng đi bên cạnh, lúc này liền phụ họa: "Không sai, thơ của Ngưu tiền
 
Bối, lại do âm tiền bối tự tay viết, tình huống như vậy thật khó gặp vô cùng. Xác thực không phải địa phương người bình thường có thể tới, đã sớm nên tăng giá, không thể để cho bất cử người nào tùy tiện vào được. Bằng không thật sự làm kém đi thân phận hai vị tiền bối. "

 
Hồ Vân Thiên nhàn nhạt cười, nhưng vừa quay đầu lại, ánh mắt chợt sáng lên, ánh mắt rơi lên người Nhan Vũ đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh nói: "Xuân Miên Lâu có tuyệt sắc như vậy, mười vạn thượng phẩm linh thạch xác thực không nhiều lắm, đáng giá. " Nói xong phất tay chi hướng Nhan Vũ, lại nói với người bên cạnh: "An bài một chút, ngày hôm nay do nàng tiếp ta. "
 
Lời vừa nói ra, quanh thân ồ lên, sắc mặt Nhan Vũ hơi đổi, nhưng vẫn cười dài đứng nơi đó.
 
Hồ Vân Thiên không giải thích được quay đầu lại nhìn. Có một người đứng bên cạnh sợ hãi kéo kéo hắn, thấp giọng nói: "Tam thiếu, lời này của ngươi có chút quá mức, nàng là Nhan đương gia của nơi này, hiện tại Ngưu tiền bối đang ở đây... "
 
Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết thế nhưng Hồ Vân Thiên lập tức liền phản ứng, hôm nay chuyện giữa Nhan Vũ và Ngưu Hữu Đức truyền bá sôi sùng sục khắp nơi, hắn tự nhiên cũng nghe nói qua. Tuy rằng hắn ngạo mạn, nhưng vẫn biết có những người có thể chọc, có những người hắn không thể chọc. Ngưu Hữu Đức dám công khai trước mặt mọi người đánh vào mặt Bùi bàn tử, là một nhân vật ngay cả Âm Bách Khang cũng phải khách khách khí khí khom lưng, cũng không phải là người mà hắn có thế đắc tội. Lúc này hắn liền bước tới trước mặt Nhan Vũ, khom người nhận lỗi: "Nguyên lai là Nhan đương gia, là Hồ mỗ nói năng lỗ mãng, còn thỉnh Nhan đương gia thứ tội. "
 
Đoàn người vây xem than thở không ngớt, Nhan Vũ rốt cục đã bò lên cành cao, hôm nay ngay cà nhi tử của Hồ Trường Thọ đều phải lễ nhượng ba phần đối với nàng, thực sự xưa đâu bằng nay!
 
"Người không biết không trách, mời vào trong. " Nhan Vũ cười dài nghiêng người phất tay.
 
Mấy người Hồ Vân Thiên hành lễ xong, không dám tiếp tục làm càn, đi vào trong. May là nhừng lời này không để cho Dược Thiên Sầu bên trong hậu viện nghe được, nếu không hôm nay chỉ sợ Hồ Vân Thiên sẽ gặp phiền phức.
 
Nhan Vũ đứng thêm một lát, lại có vài ba người tiến vào, đi qua bên người nàng đều cung kính hành lễ: "Nhan đương gia. " Toàn bộ bọn họ đều là danh môn đệ tử.
 
Những người vây xem náo nhiệt đều phải cảm khái, bao nhiêu danh môn đệ tử đều phải cung kính hành lễ với thanh lâu lão cưu, việc này quả thực chưa từng nghe thấy!
 
Ngay khi Nhan Vũ cũng cảm giác minh đứng mãi ở cửa cũng không thích họp, chuẩn bị xoay người rời đi, đầu đường bên kia truyền đến tiếng xôn xao ồn ào. Những người đang vây xem trước Xuân Miên Lâu nhất thời tản hơn phân nửa, đều hướng đầu đường chạy đi. Nhan Vũ ngẩn ra, lúc này liền gọi một gã hỏa kế, phân phó hắn đi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
 
Không bao lâu, hỏa kế chạy trở về báo cho biết, nguyên lai Thiên Hạ thương hội công bố tình huống bán ra Phá Cấm Đan.
 
Hậu viện, Dược Thiên Sầu trần trụi nằm trên giường, đang ậm ừ một tiểu khúc, đột nhiên cũng nghe được tiếng xôn xao ồn ào truyền đến từ xa xa. Lúc này hắn đứng lên mặc y phục, chuấn bị đi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Mới vừa đi tới trong viện, liền thấy Nhan Vũ đang thướt tha dịu dàng đi tới.
 
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì? " Dược Thiên Sầu hỏi.
 
Nhan Vũ đem tin tức hỏa kế nghe được kể lại từ đầu tới cuối.
 
"Hai trăm vạn thượng phẩm linh thạch một viên Phá Cấm Đan. Người muốn mua đặt cọc trước một trăm vạn... " Dược Thiên Sầu lẩm bẩm, hai mắt hơi khép lại, sau đó trong miệng phát sinh từng tiếng cười nhạt hắc hắc không ngừng.
 
Hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, thật là khâm phục Âm Bách Khang, ý nghĩ thương nghiệp của lão gia hỏa này thật sự là lợi hại. Tính bàn tính thật vang a! Trách không được dám nói ra lời nói điên cuồng như vậy, một trăm vạn thượng phấm linh thạch một viên Phá Cấm Đan, mấy vạn viên đều ăn hết toàn bộ. Ban đầu còn tưởng rằng hắn nói bán qua tay Phá Cấm Đan chỉ là trả lời minh cho có lệ, cho rằng hắn không khả năng đem bán cho thế lực khác rồi ngồi xem người khác lớn mạnh. Không nghĩ tới hắn còn cất giấu hậu chiêu như thế, quả nhiên là hảo thủ đoạn.
 
Tỷ như một gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, tu vi đề thăng tới Độ Kiếp sơ kỳ cần phải có chín viên Phá Cấm Đan, hơn nữa phải dùng thêm một trăm hai mươi vạn linh thạch, một gã tu sĩ cần tiêu hao một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. Hôm nay hắn bán Phá Cấm Đan hai trăm vạn một viên, bằng người khác mua một viên lại phải miễn phí đưa cho Âm Bách Khang một viên, người ta mua càng nhiều, hắn càng có nhiều Phá Cấm Đan miễn phí.
 
Đến cuối cùng hắn chỉ cần nỗ lực một chút linh thạch cấp cho đệ tử Thiên Hạ thương hội hấp thu đề thăng tu vi là xong. Bằng tài lực của Thiên Hạ thương hội, căn bản không có vấn đề gì, tiêu hao Phá Cấm Đan cũng giống như là miễn phí có được.
 
Càng tuyệt chính là, ẢÂm Bách Khang lại chơi một chiêu trả trước phân nửa tiền đặt cọc, nói cách khác, hắn mặc kệ phải đặt minh mua bao nhiêu Phá Cấm Đan thì bất quá chỉ là bỏ ra số vốn ban đầu là mười ức. Nếu như phía sau hắn chơi đùa càng tuyệt hơn một chút, lấy được năm mươi ức tiền đặt cọc vào tay, lập tức đặt mua năm ngàn viên, hắn ngay cả tiền vốn cũng không cần đào, bởi vì trước đó hắn bán hết năm ngàn viên đầu tiên, thì số mười ức hắn giao trước cũng sẽ quay trở lại. Ngay một điểm phiêu lưu Âm Bách Khang cũng không cần chịu, bởi vì làm như hắn, hiện tại năm ngàn Phá Cấm Đan trên tay hắn cũng đủ cho hắn tung hoành.
 
Lợi hại! Một lần đánh cuộc liền thành công, thật làm cho minh biến thành Lã Vọng buông cần. Trước đó minh thật cho rằng hắn phải triệu tập tuyệt bút tài chính vận chuyển của Thiên Hạ thương hội đến mua linh đan, hôm nay xem người ta, xem chuẩn xong, quả đoán xuất thủ một lần, liền cả vốn lẫn lãi đều lấy được trở về, căn bản không cần triệu tập bất luận tài nguyên tài chính vận chuyển gì của Thiên Hạ thương hội. Bằng thủ đoạn của hắn, thực lực chư quốc sợ rằng không ai thoát qua được thủ đoạn của hắn.
 
Có lẽ sẽ có người nói một viên Phá Cấm Đan bán ra hai trăm vạn quá đắt, người khác căn bản là sẽ không mua. Kỳ thực Phá Cấm Đan chân chính vốn là thần kỳ như vậy, có dùng hai trăm vạn cũng chưa chắc sẽ mua được. Huống chi đối với thực lực chư quốc mà nói, từ lúc bắt đầu thu một gã đệ tử, sau đó bồi dường hắn đến Độ Kiếp sơ kỳ, phải bao nhiêu ngày tháng, bao quát chi tiêu thông thường, chỉ sợ tiêu tốn bốn năm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch cũng không nhất định có thể thành công.
 
Hôm nay chỉ cần tiêu tốn một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, lại thêm cái giá mua Thất Bảo Đan, cũng sẽ không vượt lên trên hai ngàn vạn thượng phấm linh thạch, nhưng còn lại là cấp tốc phát triển, tạo nên một nhóm cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ cung cấp cho mình sử dụng, ai có thế cự tuyệt được sự mê hoặc này? Còn có một điếm trí mạng chính là buộc ngươi phải mua cho được, ai muốn ngồi yên nhìn thực lực người khác lớn mạnh uy hiếp chính mình?
 
Thất Bào Đan bán ra giá gốc, không kiếm lãi một viên linh thạch! Bởi vậy liền nhìn ra, ẢÂm Bách Khang đã sớm đem quyền buôn bán Thất Bảo Đan muốn lấy về trong tay, căn bản không phải vì muốn đem ra để kiếm tiền. Trên thực tế chi vì muốn khống chế nguồn cung cấp Thất Bảo Đan, tiến tới việc bóp cổ người mua Phá Cấm Đan, dù cho ngươi mua nhiều Phá Cấm Đan, cũng không khả năng vượt qua được thế lực của Thiên Hạ thương hội. Nếu như bên mua có ỹ kiến làm vậy không công bình, vậy ngươi có thể không mua Phá Cấm Đan, tự nhiên sẽ có những người khác tới mua, Âm Bách Khang khống chế Thất Bảo Đan trong tay thì quyền chủ động cũng ở trong tay hắn, muốn chơi thế nào do hẳn quyết định. Người khác không muốn mua Phá Cấm Đan cũng không được, ngươi ngại không công bình? Được, ta không bắt buộc, ta có thể bán một ít Thất Bảo Đan cho đối thủ của ngươi, chỉ cần ngươi có thể ngồi yên là được. Nếu như tất cả mọi người mua, vậy cũng được, ta không phải không bán Thất Bảo Đan, nhưng mà chậm rãi bán. Bất quá chỉ là bán qua lọt chút kẽ tay được bao nhiêu, vậy thì không ai biết được.