Tinh Thần Châu

Chương 591: Thiên Hạ thương hội (2)




Đúng là tổng đà Thiên Hạ thương hội, ngay người trông cửa cũng là Độ Kiếp hậu kỳ! Dược Thiên Sầu chợt nghiêm túc lại, đã thấy Quản Trung Giai chắp tay hành lễ nói: "Sư thúc." Úc Lan Đô cũng chắp tay hành lễ theo.
 
Hai bên thạch thất có một người đi ra, hưởng Úc Lan Đô chắp tay chào hỏi, ánh mắt rơi lên người Dược Thiên Sầu, Quản Trung Giai nhanh miệng giới thiệu: "Vị này chính là Ngưu tiền bối Ngưu Hữu Đức, là người mà sư tổ muốn gặp, đệ tử phụng mệnh dẫn đường."
 
"Nguyên lai là Ngưu tiên sinh." Một người có vẻ hòa khí chắp tay, Dược Thiên Sầu gật đầu ý bảo, người còn lại sầm mặt, hình dạng như nghiêm nghị, nhíu mày nói: "Quản Trung Giai, là khách nhân của sư tôn, vì sao đi cửa này?"
 
Quản Trung Giai trả lời: "Ngưu tiền bối muốn nhìn xem phong cảnh Tụ Bảo Bồn một chút, nên đặc biệt yêu cầu tiến nhập từ nơi này."
 
Người nọ nga một tiếng, nói: "Ngưu tiên sinh, từ nơi này đi vào cần ngọc điệp hưởng dẫn, không biết trên người đã có hay chưa?"
 
Dược Thiên Sầu từ trong giọng nói của hắn nghe ra vị đạo không hòa khí, nghĩ thầm, lão tử chiêu ngươi chọc ngươi sao? Hắn không biểu lộ điều gì chỉ lắc đầu nói: "Không có."
 
"Vậy không có biện pháp, sợ rằng phải phiền phức tiên sinh quay về đi vào thông đạo đặc thù cho phép, quy củ ở đây không thể phá vỡ." Người nọ không chút biểu tình nói, Quản Trung Giai sửng sốt, Úc Lan Đô cũng vô cùng kinh ngạc nhìn quanh.
 
Người có vẻ mặt hòa khí quát khẽ nói: "Sư đệ, đừng vội lỗ mãng, đây là khách nhân của sư tôn." Nói xong chắp tay nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Tiên sinh không nên phiền lòng, sư đệ ta luôn có tính tình như vậy, thỉnh tiên sinh đi theo ta, chỉ cần làm ngọc bài ra vào, sau này liền có thể tự do xuất nhập."
 
"Nguyên lai là có thể làm được ngọc điệp ra vào." Dược Thiên Sầu hắc hắc nở nụ cười, nhìn chằm chằm người có khẩu khí bất thiện nhẹ nhàng hỏi: "Nói như vậy, ngươi muốn ta quay trở lại, là đang cố ý làm khó dễ ta sao?"
 
Quản Trung Giai kinh hãi, sự lợi hại của Ngưu Hữu Đức hắn đã được lãnh giáo qua, lại có tính xấu nói trở mặt liền trở mặt, dù là sư phụ hắn cũng không ứng phó được, lúc này hắn liên tục thở dài nói: "Tiền bối bớt giận, bớt giận."
 
Úc Lan Đô nhẹ nhàng lui ra sau một bước, con mắt loạn chuyển, có hiềm nghi như đang chuần bị xem náo nhiệt.
 
Người có sắc mặt hòa khí cũng đi ra hòa giải nói: "Một chút việc nhỏ, không cần chú ý, không cần chú ý, sư đệ, còn không hưởng tiên sinh nhận lỗi."
 
Ai biết người nọ lạnh lùng nói: "Nhận lỗi? Ta không có nói sai cái gì, không có ngọc điệp dẫn đường, vốn sẽ không thể từ nơi này đi vào, huống chi ta không có ngăn cản hắn đi làm ngọc điệp xuất nhập."
 
"Tốt!" Dược Thiên Sầu ngoài cười nhưng trông không cười nói: "Lá gan thật lớn, dám khiêu khích lên trên đầu ta thật đúng là chán sống." Nói vừa xong, trong cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra khí tức kinh khủng lạnh lẽo bàng bạc, trong nháy mắt tràn ra đầy rẫy bên trong thông đạo.
 
"Tiền bối bớt giận!" Quản Trung Giai thất kinh nói, nhưng chỉ nói ra được một câu, câu nói tiếp theo trong miệng liền bị khí tức cực độ đáng sợ làm nghẹn trở lại, cả người đứng nơi đó run run lên, thầm nghĩ, xong!
 
Ôn độ bên trong sơn động trong nháy mắt hạ xuống tận băng điểm, hơn nữa khí tức lạnh lẽo thâm nhập tận cốt tủy, tất cả mọi người đều bị liên lụy, dù là người trong thạch thất hai bên cũng không ngoại lệ, cả đám đang run lên cầm cập, người có sắc mặt hòa khí, vẻ mặt đầy kinh khủng, chậm rãi đưa tay nói: "Tiền bối..." Hắn phát hiện lời nói ra thật sự gian nan.
 
Người có khẩu khí bất thiện thì càng thảm, Dược Thiên Sầu triệu tập khí tức kinh khủng của Hắc hỏa, không chút do dự nghiêm phạt hắn. Ở ngay tại chỗ làm cho hắn không ngừng trợn trắng mắt, lung lay lảo đảo một hồi, liền không kháng cự được nữa, phác thông nằm dài xuống đất, bất tỉnh nhân sự, cũng không biết còn sống hay đã chết.
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Nể tình sau này rất có thể trở thành người một nhà, tạm thời tha cho ngươi một mạng, còn có lần sau, giết chết không tha! Dù là ÂÂm Bách Khang có tới, cũng bảo không được ngươi." Khí tức kinh khủng bên trong sơn động theo câu nói cuối cùng của hắn mà cấp tốc thu liễm vô ảnh vô tung, khôi phục bình thường như cũ.
 
Thế nhưng những người khác, lại cảm giác thân thể cứng ngắc, một hồi lâu cũng chưa hồi tinh thần lại, đều kinh khủng nhìn Ngưu Hữu Đức, Quản Trung Giai đưa mắt nhìn vị sư thúc nằm dưới đất, vẻ mặt dở khóc dở cười, thầm nghĩ, ngươi hà tất làm như vậy, còn liên lụy cả những người khác.
 
Úc Lan Đô vận công tiêu trừ khí tức kinh khủng rót vào trong cơ thể, càng âm thầm tạp lưỡi, hắn biết Ngưu Hữu Đức lợi hại, nhưng cho tới bây giờ chưa từng lãnh giáo qua, không nghĩ tới lợi hại như vậy, cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ ở trước mặt hắn căn bản không cần nhọc hắn động thủ, bằng vào khí tức kinh khủng liền có thể thu thập, thật là đáng sợ! Phải mau chóng đem tin tức này báo về cho sư phụ biết.
 
Một đám người rốt cục lục tục cử động, người có sắc mặt hòa khí bước tới ngồi xổm xuống kiểm tra trạng huống của sư đệ, phát hiện hắn còn sống chỉ là bị hôn mê, lúc này thở phào nhẹ nhõm, hắn phất tay vẫy ra hai người trong thạch thất, đưa sư đệ rời đi nơi này, sau đó chắp tay nhận lỗi nói: "Tạ ơn tiền bối thủ hạ lưu tình, mới tiền bối theo ta làm ngọc điệp xuất nhập." Hắn biết người trước mắt hắn không được trêu chọc.
 
Dược Thiên Sầu không chút biểu tình đi qua, người nọ tự mình xuất ra một khối ngọc bài, thinh Dược Thiên Sầu rót vào một lũ chân nguyên, liền đánh vào một bộ pháp quyết, rất nhanh liền hoàn thành đưa lại trong tay Dược Thiên Sầu.
 
"Cần bao nhiêu linh thạch?" Dược Thiên Sầu lắc lắc ngọc điệp trong tay.
 
Người nọ liên tục xua tay nói: "Tiền bối chính là quý khách của gia sư, sao dám thu linh thạch của tiền bối." Nói xong hắn ra dấu bằng mắt với Quản Trung Giai.
 
Quản Trung Giai lĩnh hội, nhanh bước tới mới Dược Thiên Sầu rời đi, Dược Thiên Sầu cũng lười dây dưa ở đây, đi theo hai người ly khai, người nọ vẫn ở phía sau hành lễ nói: "Cung tống tiền bối." Chỉ thấy hắn lắc đầu cười khổ, chậm rãi thở ra một hơi, nghĩ thầm, rốt cục đã tiễn bước tên kinh khủng này, thật sự là dọa người!
 
Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng thong thả bước đi, người bên trong thông đạo nhanh chóng nhưởng đường, nép vào hai bên, vẻ mặt kính nể nhìn hắn, những người này vốn là tu sĩ khắp nơi ra vào trong thông đạo, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được Ngưu Hữu Đức đỉnh đỉnh đại danh, nhưng lại còn được nhìn xem tràng náo nhiệt khi nãy, bất quá khí tức đầy rẫy bên trong sơn động vừa rồi, thật đúng là quá kinh khủng, cho đến bây giờ mọi người còn cảm giác chưa hồi phục lại.
 
Đi không bao xa, liền phát hiện có một đạo huyền ba quang mạc ngăn cản, màu sắc sáng bóng giống huỳnh thạch phát sáng như đúc, nếu như không chú ý, không va chạm mới là lạ, ba người lấy ra ngọc bài rót vào chân nguyên kích phát ra một đạo bạch quang đánh vào trên quang mạc, mặt trên xuất hiện ba lỗ hổng vừa vặn cho ba người đi qua, chở sau khi ba người đi qua, quang mạc lại cấp tốc khép lại.
 
Huyền ba quang mạc như vậy ở trong thông đạo gần trăm thước không ngờ có tới ba đạo ngăn cản, Dược Thiên Sầu lại lần thứ hai cảm thán Thiên Hạ thương hội phòng thủ nghiêm mật, giả như có người náo loạn muốn chạy trốn ra ngoài, dù có thể phá rơi ba đạo quang mạc ngăn cản, cũng phải tiêu hao thời gian nhất định, đồng dạng, người từ bên ngoài xông vào cũng sẽ gặp phiền phức tương tự, mà lúc đó Thiên Hạ thương hội cũng đã đủ thời gian làm ra ứng đối.
 
Vừa ra sơn động, trước mắt trở nên sáng ngời, một đô thị phồn hoa ở ngay trước mắt, khởi công xây dựng ngay bên trong thung lũng, rất khó thể tưởng tượng, ở trong khu rừng rậm nguyên thủy không vết chân người phàm lui tới, không ngờ lại có một đô thị phồn hoa như vậy tồn tại, Dược Thiên Sầu tấm tắc cảm thán không ngờt, đây là Tụ Bảo Bồn sao, quả nhiên thật giống một cái bồn!
 
Lớn hơn Bách Hoa Cốc rất nhiều, náo nhiệt hơn Bách Hoa Cốc không kể xiết, tuy rằng không lớn như đô thành các quốc gia mà Dược Thiên Sầu đi qua, nhưng đủ loại kiến trúc, trùng trùng tinh mỹ, cũng không phải loại kiến trúc thế tục bình dân có thể so sánh, ngẫm lại cũng thoải mái, ở chỗ này kinh thương kiến trúc, đại khái đều là đại biểu các thế lực trong các quốc gia tu chân giới, làm sao thế tục có thể so sánh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Kiến trúc nổi bật nhất chính là núi lớn giống như trùy hình đang đứng vững, Thần Tài Phong tiếng tăm lừng lẫy tu chân giới, đứng sừng sững ngay trung ương Tụ Bảo Bồn, ngay giải đất hạch tâm của Thiên Hạ thương hội, đủ loại kiến trúc đều quay chung quanh chân núi, tỏa ra phân bố thành hình cung tròn.
 
Quản Trung Giai nhìn thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Dược Thiên Sầu, nhiều ít cũng có chút đắc ý, cười nói: "Tiền bối, đó là tổng đà của Thiên Hạ thương hội chúng ta, mới!" Hắn chỉ bậc thang dưới chân, làm thủ thế như thỉnh, Dược Thiên Sầu gật đầu, ba người dọc theo bậc thang đi vào trong thung lũng.
 
Đi vào phố xá sầm uất phồn hoa, người đến người đi, cảm giác thật giống như đường phố thế tục, nếu không biết đây là Thiên Hạ thương hội tiếng tăm lừng lẫy tu chân giới, ai có thể tin tưởng lúc này bản thân mình đang đứng ngay giải đất trọng yếu của tu chân giới.
 
Hai bên đường đi, những tòa lầu ngói xanh trụ đỏ, tửu quán thương lâu chỗ nào cũng có, còn có một ít lâu vũ đang khởi công xây dựng, Dược Thiên Sầu quan sát chung quanh, cũng không thể không cảm thán ÂÂm Bách Khang xác thực là nhân tài kinh thương, dám đem một nơi hoang vắng kinh doanh sầm uất đến như thế.
 
Trên đường không ngừng nhìn thấy có người chào hỏi Quản Trung Giai và Úc Lan Đô, nhưng khi mọi người nhìn thấy nam tử trung niên đi ngay giữa hai người, cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn thêm vài lần, nghĩ có chút lạ mắt, nhưng lập tức họ liền nhớ tới một nhân vật nổi danh lừng lẫy trong tu chân giới ở thời gian này, sắc mặt hơi đổi, đã nghĩ ra người này là ai.
 
Không bao lâu, tin tức Ngưu Hữu Đức đã tới Thiên Hạ thương hội, đã dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá trong toàn bộ Tụ Bảo Bồn.
 
"Xuân Miên Lâu?" Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm chiêu bài của một lâu vũ niệm qua một lần, lại nhìn hơn mười nữ tử trang điểm xinh đẹp ăn mặc bại lộ đứng dưới lầu, những nữ tử này trên cơ bản đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, đang không ngừng lồi kéo những nam tu sĩ đi ngang qua trước cửa.
 
Dược Thiên Sầu mở to miệng tròn vo, còn tưởng rằng mình đang nhìn lầm, ngây ngốc hỏi hai người: "Các nàng đang phát điên gì vậy?"
 
"Kiếm khách a!" Úc Lan Đô thản nhiên nói.
 
Dược Thiên Sầu khó có thể tin nói: "Lẽ nào đây là thanh lâu? Tu chân giới cũng có thanh lâu? Tu sĩ còn đi làm chuyện này? Các nàng có phải bị mạnh mẽ bức bách hay không?" Khi nói đến những lời này, sắc mặt hắn đã khó coi.
 
Quản Trung Giai giải thích: "Không ai bức bách các nàng, đều là tự nguyện, một ít tán tu không có linh thạch thu nhập, lại phải tiếp tục ở lại tu chân giới tu hành, làm việc này cũng không ít, các nàng có được linh thạch, sẽ chuyên tâm tu hành, khi thiếu linh thạch lại tiếp tục ra làm, đương nhiên, nơi này không giống như thanh lâu thế tục, sẽ bị hạn chế thân thể tự do. Ở chỗ này, ai thích thì làm, ngươi muốn làm thì tới, không muốn làm thì đi, rất thuận tiện."
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu