Tư Không Tuyệt không khỏi cảm khái nói: "Nhắc đến chuyện này, thật đúng là cần phải cảm tạ Ngưu Hữu Đức. Nếu hắn không vô tình nhìn thấu, thì chúng ta vẫn còn chưa hay biết gì. Bất quá Ngưu Hữu Đức quả nhiên là lợi hại, cũng không biết tu vi của hắn đạt đến cảnh giới nào rồi."
"Chuyện tình về Ngưu Hữu Đức tạm thời ném sang một bên. Chuyện về Yến Truy Tinh còn ai biết nữa hay không?" Âm Bách Khang dò hỏi.
"Còn có Úc Lan Đô, đệ tử của Thượng Quan Thái Bình. Lúc hắn ở hiện trường, dường như cũng nhìn ra manh mối. Hiện giờ Trung Giai đang hộ tống hắn quay về báo tin." Tư Không Tuyệt hồi đáp.
"Hồ đồ!" Âm Bách Khang bỗng dưng khiển trách. Theo sau nhanh chóng phân phó nói: "Thừa dịp tin tức này còn chưa khuếch tán ra bên ngoài. Lập tức truyền lệnh đến các phân hội, dốc toàn lực điều tra hành tung của Yến Truy Tinh, cần phải tìm được hắn. Ngươi đích thân đi giám sát chuyện này, nếu như phát hiện ra Yến Truy Tinh, thì cần phải bắt sống. Bản thân ta muốn nhìn xem, có phải là hắn đang tu luyện công pháp nghịch thiên, hay không!"
Tư Không Tuyệt nao nao, theo sau cũng hiều ra ý tứ của sư phụ rồi...Đáng lẽ không nên buông tha cho Úc Lan Đô, để hắn quay về báo tin cho Thượng Quan Thái Binh. Công pháp nghịch thiên như thế, há lại có thể rơi vào trong tay người khác sao?
Bất quá lúc này thay đổi quyết định cũng đã chậm! Trên mặt Tư Không Tuyệt dâng lên một tia chán nản. Lúc này chắp tay nói: "Đệ tử liền đi an bài."
Vừa mới chuyển thân, liền nghe sư phụ mang theo ngữ khí vui mừng nói: "Đệ từ Quản Trung Giai của ngươi. Lần này hành xử coi như không sai. Chờ hắn quay về, dẫn hắn đến gặp ta."
Tư Không Tuyệt cung kính xoay người lại, miễn cưỡng nói: "Sư phụ quá khen. Ngày trước hắn đã hai lần phạm sai lầm, là do đệ tử quản giáo không nghiêm. Lần này nhiều lắm cũng chỉ dám tính là đoái công chuộc tội, như thế nào còn dám dẫn đến diện kiến lão nhân gia."
Ngày trước Quản Trung Giai đã hai lần phạm sai lầm, nhưng Tư Không Tuyệt không hề bầm báo lên cho Âm Bách Khang. Tuy rằng đây là chuyện tinh nằm trong quyền hạn xử lí của hắn, nhưng cũng không thể giấu giếm xuống được. Thái độ làm người của Âm Bách Khang, bản thân hắn phi thường hiểu rõ. Đây chẳng qua là đang muốn thử hắn mà thôi.
Âm Bách Khang không nói thêm gì nữa. Mà chỉ "ưm" một tiếng.
Tư Không Tuyệt thoáng nhìn trộm qua, thấy diễn cảm trên mặt Âm Bách Khang hòa hoãn đi không ít, thì trong lòng càng thêm khẳng định là vừa rồi sư phụ muốn thử thách mình. Bất tri giác sau lưng đã chảy ra mồ hôi lạnh.
Lúc này Âm Bách Khang nhìn hắn khoát tay ra hiệu, Tư Không Tuyệt mới nhanh chóng lao xuống núi...
Tử Kinh Quốc có danh xưng như thế cũng là bởi vì trong nước có một biển hoa tử kinh chiếm diện tích dài chừng mấy trăm dặm. Dân chúng trong nước rất yêu thích trèo lên núi cao ngắm nhìn biển hoa tử kinh rộng mênh mông không thấy bến bờ, phóng mắt nhìn xuống khắp nơi là một dải hồng hồng tím tím, trông rất tráng lệ.
Bất quá cái địa phương này chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, mà không thể tiến vào, ngay cả vương tôn quý tộc cũng đều như vậy. Cấm địa này đã muốn tồn tại nhiều năm rồi. Tuy rằng triều đình có nghiêm lệnh, nhưng diện tích của nó quá rộng, muốn phái binh lính canh giữ là không thể nào. Vĩ thế cũng hay có dân thường trộm lẻn vào tìm tòi, nhưng những người tiến vào, thông thường là sẽ không bao giờ quay trở ra được nữa. Dần dần, biển hoa tử kinh mặc dù cảnh đẹp ý vui, nhưng bên trong ẩn chứa quá nhiều điều quỷ quái, cho nên cũng không còn người nào dám xông vào trong đó.
Ờ tận sâu trong Từ Kinh Hoa Hải, bằng vào thị lực của phàm nhân là vô pháp nhìn thấy. Trên thực tế có một quần thể kiến trúc rộng mênh mông bất tận. Tại khu kiến trúc chính, bên trong Tử Kinh Hoa đại điện, tu sĩ Hóa Thần trung kỳ Thượng Quan Thái Bình vừa mới nhận được tin tức do Úc Lan Đô truyền về. Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, lúc này cũng đang trầm ngâm suy tính, trong miệng không ngừng lầm bầm cái tên "Âm Bách Khang."
Pháp quyết tuyệt thế có thể giúp cho người ta xưng bá ở trong thiên hạ, hắn đương nhiên phỏng đoán ra vài phần. Nhưng tin tức này cũng rơi vào trong tay Âm Bách Khang, bản thân hắn biết, nếu Thiên Hạ thương hội đã nhúng tay vào chuyện này. Thì hiển nhiên miếng thịt thơm kia sẽ không có phần của hắn rồi.
Để cho hắn băn khoăn nhất chính là, Băng Thành Tử mơ hồ đang xếp hạng đệ tam cao thủ trong tu chân giới, hiện đang ở Đại Tuyết Sơn cách nơi này cũng không xa xôi lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Tất Trường Xuân mặc dù có năng lực xưng hùng trong Tu Chân Giới, nhưng người này không có bao nhiêu dã tâm. Hiện giờ mọi người đang sống rất thanh bình, nếu như Âm Bách Khang giành được pháp quyết kia, chỉ sợ ngay cả nơi này của ta cũng không thể sống yên ổn. Hơn nữa, nhìn không ra, nguyên lai Băng Thành Tử cũng có dã tâm lớn đến như vậy." Thượng Quan Thái Bình khoanh tay trước ngực, lầm bầm nói: "Chuyện này, phải truyền ra bên ngoài, cho cả thiên hạ biết mới được. Hừ! Vô luận là ai muốn xưng hùng trong tu chân giới, thì cũng phải hỏi xem, tu sĩ trong thiên hạ có nguyện ý đáp ứng hay không?"
Nói xong Thượng Quan Thái Bình xoay người bước vào trong hậu điện. Hắn đã quyết định, trái thơm kia tuy rằng hấp dẫn lòng người, nhưng vẫn phải nhịn xuống, dựa vào tu vi của hắn căn bản là không có khả năng đầu cơ trục lợi. Cho nên, nhất định phải mau chóng đem tin tức này truyền bá đi ra ngoài. Nếu không táng mạng của hắn sẽ bị nguy hiểm, Âm Bách Khang hay Băng Thành Tử cũng không phải là cái hạng người tốt đẹp gì đâu.
Đám người Man Hổ, lần này xem như đã cảm nhận được thực lực cường đại của Thiên Hạ thương hội rồi. Nguyên bản, dựa vào tu vi của bọn hắn, chỉ không quá ba ngày là sẽ chạy về Đại Tuyết Sơn. Nhưng hiện giờ đã quá ba ngày, mà bọn hắn mới chỉ đi được khoảng nửa quãng đường. Bởi phàm là những ngả đường thông đến Đại Tuyết Sơn, khắp nơi đều có người của Thiên Hạ thương hội ẩn náu tiềm phục.
Một đường phi hành, đã muốn vô cùng cần thận che giấu hành tung, nhưng vẫn không ngừng có người bước ra ngăn cản. Năm người bọn hắn giao chiến qua hơn mười trận từ nhỏ đến lớn, giết địch không đến năm trăm thì cũng phải có hai ba trăm người. May mắn là dựa vào tu vi đồng đều của năm người, thì vẫn có thể cắn răng bám trụ, không xảy ra thương vong đáng kể.
Chuyển cho đến nước này, hiền nhiên bên phía Thiên Hạ thương hội đã phát động truy tầm bọn hắn. Khi hành tung phơi bày, đám người săn đón bọn hắn càng ngày càng nhiều, số lượng cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ dần dần cũng chạy đến nhiều hơn. Đây không phải là sự tình tốt lành gì.
Bên trong một phiến rừng rậm, năm người lẩn trốn trong đó, từ diễn cảm trên khuôn mặt xem ra, thì ít nhiều cũng có điểm chật vật. Lão ngũ, lão lục, lão thất đứng thành trận thế hình tam giác, đưa mắt quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, Yến Truy Tinh đang khoanh chân ngồi ở chính giữa, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra, kì thật hắn vẫn chưa ngồi hẳn xuống đất, mà còn cách mặt đất khoảng chừng vài tấc, hai mắt cũng đang nhắm nghiền.
Bảy luồng chân khí màu đen giống như độc xà, nhẹ nhàng uốn lượn ở chung quanh người hắn. Mà mỗi một luồng chân khí, phảng phất như đang ẩn chứa một tia huyết dịch, thoạt nhìn quả thực là phi thường quý dị.
Man Hổ thần tình ngưng trọng đứng ngay bên cạnh thủ hộ cho hắn. Đại chiến suốt mấy ngày qua, liên tục tru sát vài gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Đối với người khác, giết xong rồi thì cũng thôi. Nhưng đối với Yến Truy Tinh tu luyện ma công, thì nguyên anh của tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, cũng chính là thuốc bổ tốt nhất. Trước kia nguyên anh mà hắn cắn nuốt, chưa từng có ai đạt tu vi cao tới mức này.
Bất quá ăn nhiều thuốc bổ cũng không phải là cái chuyện gì tốt lắm. Nếu ở lúc bình thường tự nhiên là mong còn không được, nhưng ở dưới tình huống đào tẩu mấu chốt như thế này, Yến Truy Tinh lại cảm giác ma nhãn dường như đang muốn đột phá cảnh giới. Bởi vì Ma Điển chú trọng: "Tùy tâm nhấp ma, cơ duyên tái khởi, lập địa thành ma."
Nói theo cách dễ hiểu thì người tu luyện Ma Điển, quan trọng nhất chính là phải tày tâm không được cưỡng ép. Khi gặp cơ duyên đột phá, phải buông xuôi tất cả. Nếu bỏ qua, thì bao nhiêu công sức sẽ trở thành vô ích.
Cũng bởi vậy mà Yến Truy Tinh không dám buông xuôi cơ duyên lần này. Cho nên, mặc dù đang ở trong thời khắc mấu chốt, hắn vẫn quyết định cắn răng đột phá. Mà đám người Man Hổ cũng không dám phản đối, chỉ đành dốc sức hiệp trợ cho Yến Truy Tinh.
"Sưu sưa sưa..." Những thanh âm phi hành trên không trung liên tục phóng xẹt qua. Bọn hắn vội vàng nín thở ngưng thần, chờ thanh âm đi khuất. Lão Thất mới đè thấp giọng, căm phẫn nói: "Là đám người u Dương Trì của Đại Liêu Quốc. Bọn chúng cũng nhúng tay vào."
"Đây là chuyện tình nằm trong dự tính, ta đã thông báo cho sư phụ. Hiện giờ sư phụ đang khởi hành đến đón chúng ta. Không cần phải lo lắng, cảnh giác đề phòng." Man Hổ bình tĩnh nói.
Ba người khác thần tình vui vẻ, sư phụ đích thân xuất thủ. Bọn hắn bỗng dưng cảm thấy tin tưởng gia tăng thêm nhiều. Dựa vào tu vi của sư phụ, muốn đuổi tới đây, sợ rằng nhiều nhất cũng chỉ mất khoảng nửa ngày thời gian mà thôi.
Lúc trước bọn hắn chỉ thấy nhân mã của Thiên Hạ thương hội ráo riết truy lùng. Nên bọn hắn còn tưởng rằng Âm Bách Khang muốn độc chiếm Ma Điển, cố tình giấu giếm tin tức. Đây đối với bọn hắn chính là chuyện tình phi thường tốt lành. Dù sao Thiên Hạ thương hội cường hãn đến bao nhiêu thì cũng phải có định mức giới hạn.
Nhưng sang ngày hôm sau, bọn hắn liền nhìn thấy, quần hùng xuất hiện khắp nơi truy lùng, làm cho bọn hắn chật vật không thôi. Nếu Dược Thiên Sầu biết được chuyện này, thì hắn nhất định sẽ cười rất vui vẻ. Nhớ ngày đó, hắn bị quần hùng bức vào Mê Vụ Sân Lâm, hiện giờ làm cho Yến Truy Tinh cũng nếm thử mùi vị này, bảo sao Dược Thiên Sầu có thể không cao hứng đây!
Bảy luồng chân khí màu đen chạy xung quanh thân Yến Truy Tinh, bỗng nhiên dừng lại. Bốn người Man Hổ giương mắt lên nhìn, chỉ thấy lồng ngực Yến Truy Tinh căng phồng lên, hít vào một hơi thật sâu, bảy luồng chân khí màu đen nhất tề liền chui vào trong lỗ mũi của hắn.
Theo sau Yến Truy Tinh chậm rãi mở mắt ra, cùng lúc đó hồng quang trong hốc mắt cũng tản xuất ra chói lóa. Đám người Man Hố chứng kiến cảnh tượng này, tinh thần như muốn điên lên, có dũng khí không thể khống chế nổi tâm tình.
Bốn người đang trong lúc kinh hãi, thì hồng quang nhanh chóng thu liễm, hai măt Yến Truy Tinh đã khôi phục bình thường. Lúc này bốn người Man Hổ mới ổn định lại tinh thần, nhưng vẫn hoảng sợ đưa mắt nhìn nhau. Man Hổ khẩn trương dò hỏi: "Thiếu cung chủ, phải chăng là đã đột phá lên cảnh giới Ma Nhãn Tiêu Hồn?"
"Ưm" Yến Truy Tinh thản nhiên đáp. Mấy người Man Hổ không khỏi vui mừng, đối với thần tình băng lạnh không chút phản ứng của Yến Truy Tinh, cũng không hề cảm thấy kì quái. Bởi vì mỗi lần hắn đột phá cảnh giới, sẽ đều phản ứng như thế này, mọi người nhìn mãi đã thành thói quen.
Bất quá, ngay khi Ma Nhãn của Yến Truy Tinh phát ra hồng quang chói lóa. Thì một gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ lại đang quét mắt nhìn về phía rừng rậm. Luồng hồng quang cổ quái kia, khiến cho hắn cảnh giác, lặng lẽ chạy về phía khu rừng...