Nói đã nói đến nước này, Dược Thiên Sầu cũng không nghĩ tiếp tục che giấu, thật không ý nghĩa. Hắn nói: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, chính là ý tứ này. Nếu ngươi không muốn động thủ, vậy thỉnh Văn Lan Phong xuất thủ. Đây cũng là vì tốt cho Văn gia hắn."
"Không có khả năng. Vô duyên vô cớ để Văn Lan Phong hạ sát thủ với một tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, Văn Lan Phong làm không được. Hắn không phải giống như đám người Âm Bách Khang, nếu như hắn là loại người này, ta cũng không khả năng tương giao với hắn." Lộng Trúc thấy Dược Thiên Sầu còn không hết hi vọng, lúc này phất tay nói: "Được rồi! Không nên khuyên ta nữa. Việc này chính ngươi nghĩ biện pháp, chỉ là một tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, còn không đáng cho Hóa Thần kỳ động thủ. Ngươi không phải cũng quen biết cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ sao? Nên đả chủ ý với bọn họ đi thôi!"
"Tuy rằng ta chưa thấy qua Yến Truy Tinh xuất thủ, nhưng sợ rằng cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn." Dược Thiên Sầu hỏi ngược lại: "Ngươi tin hay không tin?"
"Ta tin hay không tin không quan hệ, chính ngươi nghĩ biện pháp, về chuyện của Văn Thanh, hiện tại ta quay về đề tỉnh Văn Lan Phong." Lộng Trúc đưa tay thu hồi kết giới cách âm, mở cửa chặp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.
"Cổ hủ! Tự lão tử làm." Dược Thiên Sầu thầm mắng một câu, cũng đi theo phía sau Lộng Trúc.
Khi trên lầu vang lên tiếng mở cửa, ánh mắt những người bên dưới toàn bộ đều nhìn lên lầu chăm chú, thấy hai người một trước một sau tiêu sái đi ra, từ trên thang lầu bước chậm xuống. Làm người khác chú ý nhất chính là Ngưu Hữu Đức đi phía sau. Đây không phải nhân vật bình thường! Có mấy người dám kiêu ngạo như vậy trong tu chân giới.
Dù là ánh mắt Yến Truy Tinh khi nhìn về phía hắn cũng nhiều ít có vị đạo bội phục. Văn Thanh còn đang tức giận, sao lúc nào cũng gặp phải nhân vật ngang hàng với Lộng Trúc tiên sinh! Về phần chưởng quỹ và bọn tiểu nhị trong điếm, có vẻ có chút nơm nớp lo sợ, thử nghĩ người mà ngay cả công chúa cũng không để vào trong mắt, không biết lại có địa vị như thế nào!
"Lộng Trúc tiên sinh, Ngưu tiền bối!" Một đám người đều hành lễ.
Hai người khẽ gật đầu, đều lộ ra dáng dấp cao nhân. Lộng Trúc mượn cơ hội nhìn chăm chú Yến Truy Tinh, sau đó lại đưa mắt nhìn Văn Thanh, không nói gì, tự đi ra ngoài điếm, nhìn Văn Sùng Chính đang cúi đầu khom lưng ngay cửa nói: "Cho những người này về đi! Chúng ta đi."
Văn Sùng Chính nhanh chóng thét to với thủ lĩnh quan binh đứng bên ngoài một phen, sau đó vui vẻ đuổi theo Lộng Trúc. Mà bọn quan binh cũng đành ngoan ngoãn thu đội.
Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Yến Truy Tinh, có vẻ có chút vô cùng kinh ngạc "di" một tiếng.
Yến Truy Tinh và sư huynh đệ Man Hổ trao đổi ánh mắt, không biết vị Ngưu Hữu Đức này đã nhìn ra cái gì. Úc Lan Đô đứng một bên bồi cười nói: "Ngưu tiền bối, có gì sai sao?"
"Ngươi tên gì?" Dược Thiên Sầu chỉ Yến Truy Tinh hỏi.
Yến Truy Tinh nhàn nhạt cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ nói: "Vãn bối Yến Truy Tinh, chẳng hay tiền bối có gì chỉ giáo?"
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn Văn Lan Thanh và chưởng quỹ cùng bọn tiểu nhị trong điếm nói: "Úc Lan Đô, cho những người tạp vụ lảng tránh một chút."
Tất cả mọi người hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, có chút vấn để nói chuyện của tu sĩ, tự nhiên không phương tiện để người phàm biết, Úc Lan Đô lĩnh mệnh, liền thỉnh chưởng quỹ của bọn tiểu nhị đi ra ngoài một chút. Chưởng quỹ bọn họ nào dám có ý
Kiến gì, đều ngoan ngoãn lui ra ngoài. Dưới sự sai sử của Úc Lan Đô, bọn tiểu nhị còn mang theo bốn gẫ thị vệ đang ngất xỉu kéo luôn ra ngoài.
Nhưng khi thỉnh tới Văn Lan Thanh, nha đầu kia có chút không tinh nguyện đưa mắt nhìn Yến Truy Tinh, ra vẻ như đang hỏi ý kiến. Yến Truy Tinh mỉm cười nhìn nàng gật đầu, Văn Thanh bậm môi đi ra.
Úc Lan Đô làm việc cũng rất tỉ mỉ, phóng xuất thần thức kiểm tra, kiểm tra từng góc trong tửu lâu một lần, xác định không còn ai, mới chặp tay nói: "Tiền bối, được rồi."
Dược Thiên Sầu nhìn hắn khoát khoát tay, ý bảo đã biết, không ngừng quan sát Yến Truy Tinh chằm chằm từ trên xuống dưới, khi thì lắc đầu, khi thì cảm thán. Huyên tới mức mọi người có chút kỳ lạ, đợi hồi lâu mới thấy vị Ngưu tiền bối này mở miệng hỏi: "Yến Truy Tinh phải không?
"Phải." Vẻ mặt Yến Truy Tinh thản nhiên, nhưng trong lòng cũng không hiểu chuyện gì.
"Kỳ quái! Ta xem như gặp vô số người, nhưng chưa từng gặp qua người giống như ngươi." Dược Thiên Sầu tấm tắc hỏi: "Ngươi có phải tu luyện công pháp gì khác hẳn người thường hay không? Rất là không tệ!"
Đám người Man Hổ kinh hãi, chưa từng nghĩ qua Ngưu Hữu Đức lại lợi hại như vậy, không ngờ chỉ liếc mắt liền nhìn ra Yến Truy Tinh tu luyện công pháp khác người thường. Quả nhiên không hổ là cao nhân dám công khai hạ thủ với thực lực chư quốc, chỉ phần ánh mắt, dù là sư phụ của bọn họ Băng Thành Tử cũng so ra kém, thật quá lợi hại.
Trong ánh mắt không chút gợn sóng sợ hãi của Yến Truy Tinh cũng dao động, mấy người không phải ngưới mới ra đời không có kinh nghiệm, rất nhanh liền che giấu phản ứng. Nhưng phản ứng này cả Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều đã phát hiện ra không đúng, hai người tâm lĩnh thần hội liền trao đổi ánh mắt cùng nhau.
"Tiền bối quá khen, vãn bối tu luyện pháp quyết cũng không phải có gì khác người thường, chính là công pháp cha truyền con nối của Hoa Hạ tu chân giới Vạn Ma Cung." Yến Truy Tinh giải thích.
Cha truyền con nối mới gặp quỷ, lẽ nào Cừu Vô Oán không phải đệ tử Vạn Ma Cung, đại hội rút đao còn không sánh bằng ngươi? Dược Thiên Sầu cũng từ vẻ khiếp sợ của mấy người này khi nãy, biết mình đã đoán đúng.
Ánh mắt hắn lướt qua Quản Trung Giai và Úc Lan Đô, lại nhìn chằm chằm Yến Truy Tinh lắc đầu nói: "Tiểu tử, ngươi có thể lừa gạt được người khác, nhưng không thể gạt được con mắt của ta. Tuy rằng ta không biết rốt cục ngươi tu luyện công pháp gì, mà nếu quả như Vạn Ma Cung có được công pháp tu luyện này của ngươi, chỉ sợ toàn bộ tu chân giới đã sớm thần phục dưới chân Vạn Ma Cung, cái gì mà mười đại cao thủ tu chân giới, hết thảy cũng phải đóng sang một bên." Câu nói đi ra, thật sự là quá dọa người.
Hai mắt Quản Trung Giai và Úc Lan Đô lóe lên sắc nhọn như chim trng, gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Yến Truy Tinh. Nói đùa gì vậy, trên người tiểu tử này không ngờ mang theo tuyệt thế công pháp mà ngay cả mười đại cao thủ tu chân giới cũng phải đứng sang bên, đó còn gì để nói. Không nghe Ngưu Hữu Đức nói sao, đây là công pháp đủ khả năng khiến cho tu chân giới thần phục.
Đám người Man Hổ lại kinh hãi, Ngưu Hữu Đức thật sự quá lợi hại, theo như lời nói không câu nào là không nói trúng, Ma Điển xác thực là bộ công pháp nghịch thiên. Mấy người cảm giác sâu sắc lần này không nên ở lại Lan thành, lại càng không nên đụng tới vị Ngưu Hữu Đức này. Lần này phiền phức lớn, nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, hậu quả có thể nghĩ.
Trong lòng bốn sư huynh đệ căng thẳng, ánh mắt như có như không trành về hướng Quản Trung Giai và Úc Lan Đô. Nếu không phải có Ngưu Hữu Đức đáng sợ này ở đây, bốn người sẽ giết người diệt khẩu ngay tại chỗ, tuyệt không cho phép hai người này đem bí mật truyền ra.
"Tiền bối, ngài nói đùa thật quá tai hại, nếu truyền đi ra, vãn bối sẽ ăn không tiêu a!" Gương mặt Yến Truy Tinh mang dáng tươi cười nói, nhưng trong ngực chỉ hận không lập tức giết chết được người này.
Nhưng nói lại, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám. Người có tên, cây có bóng, chí ít đến nay còn chưa gặp qua người lợi hại như Ngưu Hữu Đức. Ngày trước ở tại Văn gia thánh địa ngay cả chạm mặt Văn Lan Phong, ngay Văn Lan Phong còn chưa từng nhìn ra, mà hắn lại nhìn ra, tu vi có thể nghĩ. Trách không được có lá gan xằng bậy trong tu chân giới, không có vài phần bản lĩnh, ai dám!
"Ha hả! Không cần khẩn trương, ta chỉ là thuận miệng nói một chút, về phần có đúng hay không, trong lòng ngươi ta đều biết rõ ràng, không cần phải tranh cãi làm gì." Dược Thiên Sầu nhún nhún vai nói: "Ngươi có làm cho toàn bộ tu chân giới thần phục hay không cũng không quan hệ gì tới ta, dù sao ta một mình một người cũng không nghĩ cùng ai tranh danh đoạt lợi. Ha ha! Ta xem xem náo nhiệt là được."
"Tiền bối thật biết nói giỡn." Man Hổ tiến lên một bước, chặp tay nói: "Chúng ta còn có chuyện quan trọng, ngay đây xin bái biệt tiền bối." Mấy người đồng thời hướng Dược Thiên Sầu thi lễ, đều biết nơi này không thích họp ở lâu.
"Xin cứ tự nhiên!" Dược Thiên Sầu vẫy vẫy tay, lộ ra hình dạng như không có gì.
Mấy người không nói thêm một lời, cấp tốc rời đi. Dược Thiên Sầu còn đang cười tủm tủn, nhưng Quản Trung Giai lại không nhịn được nữa, chặp tay thỉnh giáo nói: "Tiền bối, lời ngươi vừa nói là thực sự?"
"Thực cũng được, giả cũng được, ngày sau tự nhiên sẽ nhìn thấy. Các ngươi không tin thì chờ coi đi! Tiểu tử kia sớm muộn sẽ.., chậc chậc! Không nói cũng được." Dược Thiên Sầu đột nhiên nhướng mày, có chút kỳ quái nói: "Xem hình dạng bốn vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ kia, tựa hồ rất xem trọng Yến Truy Tinh a! Lời nói cử chỉ đều dùng hắn làm trung tâm, lẽ nào bọn họ đã sớm biết?"
Hai người bị hắn nhắc tỉnh, cả người chấn động, nhất thời nhớ tới một việc, một việc mà các thế lực khắp nơi đều biết. Khắp nơi đã nghĩ có chút kỳ quái, vì sao Băng Thành Tử lại coi trọng Yến gia phụ tử đến như vậy. Nhất là đối với Yến Truy Tinh, mấy đệ tử Băng Thành Tử càng bảo hộ hầu như không rời một tấc...
Quản Trung Giai vừa lộ ra thần tình bừng tỉnh hiểu ra, khẩn cấp chắp tay nói: "Tiền bối, vãn bối có chút việc, tạm thời rời đi một chút, sau đó liền quay về." Cả Úc Lan Đô cũng làm vậy.
Xem hình dạng hai người, dường như rất sợ Dược Thiên Sầu không đáp ứng. Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, cảm thán nói: "Các ngươi muốn làm gì? Về báo cáo? Đừng trách ta nhắc tỉnh các ngươi, ta vừa vạch trần gốc gác của Yến Truy Tinh, bọn họ tuy rằng không làm gì được ta, nhưng không sợ các ngươi. Các ngươi ở bên người ta bọn họ khẳng định không dám động tới các ngươi, nhưng nếu ly khai ta, ta không đảm bảo bọn hắn có làm ra chuyện giết người diệt kháu hay không. Đương nhiên, nếu các ngươi phải trở lại báo tin, ta kiến nghị hai ngươi không nên phân tán, cùng tiến cùng lui càng an toàn hơn."
Dược Thiên Sầu tự nhiên sợ hãi người gặp chuyện không may, hai người từng tận mắt nhìn thấy sự việc, nếu bị giết chết, lời từ trong miệng kẻ có đức hạnh không tốt như Ngưu Hữu Đức nói ra, coi như là thực sự, chỉ sợ cũng không mấy người tin tưởng. Cho nên mới không quên nhắc nhở, miễn cho lãng phí một phen tâm huyết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Tạ ơn tiền bối nhắc nhở!" Hai người cùng khom người tạ ơn, nhìn nhau gật đầu, trực tiếp từ cửa sau tửu lâu chạy đi.
"Yến Truy Tinh! Yến Truy Tinh! Còn chưa hưởng qua tư vị bị truy sát phải không! Huynh đệ ta đã sớm hưởng đủ, ngươi ta hai oan gia có thể nào nặng bên này mà nhẹ bên kia. Cho ngươi cũng được vui vẻ, nếu không thật xin lỗi ngươi, ta cũng tiện nhìn xem náo nhiệt." Dược Thiên Sầu thì thầm trong miệng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười thấp phần hèn mọn. Hắn chậm rãi đi tới cửa, lấy ra một thỏi vàng lớn, trực tiếp ném cho chưởng quỹ đang nở nụ cười chào đón, huy tay nói: "Tiếp tục làm sinh ý của ngươi, không quấy rối nữa."