"Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc, đến đây bái phỏng." Lộng Trúc đứng trước cửa tự báo danh xong, cũng không quản người bên trong có đáp ứng hay không, đẩy cửa ra tự tiến vào.
Đi vào, liền thấy Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều cùng nhau hành lễ nói: "Gặp qua Lộng Trúc tiên sinh."
Lộng Trúc phất tay, ánh mắt rơi vào thân ảnh đang đứng trước cửa sổ đưa lưng vào trong.
Thân hình này rất quen thuộc! Còn có dáng đứng như cẩu không ăn phân kia, gặp qua không phải chỉ một hai lần, quả thực không hề khác gì người nào đó. Sắc mặt Lộng Trúc dần dần có chút biến thành màu đen, thanh âm có chút phát trầm khẽ nói: "Hai người các ngươi mau cút ra ngoài cho ta."
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên biết đang nói hai người bọn họ. Kỳ quái chính là Lộng Trúc vừa rồi còn vô cùng khách khí, thế nào đảo mắt liền trở mặt? Bất quá nghe ý tứ lời nói này, hình như Lộng Trúc nhận thức Ngưu Hữu Đức a!
Hai người cũng không lập tức đi ra ngoài, trái lại cùng nhau nhìn về phía Ngưu Hữu Đức. Đối với bọn họ mà nói, Ngưu Hữu Đức đáng sợ hơn Lộng Trúc.
Dược Thiên Sầu nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi cười khổ, còn cần nói sao? Lộng Trúc hiển nhiên liếc mắt liền nhận ra hắn. Ở trước mặt một người quá quen thuộc, muốn giấu diếm thân phận quả nhiên không phải là một chuyện dễ dàng.
"Các ngươi đi ra ngoài trước, ta và Lộng Trúc tiên sinh có chuyện cần nói." giọng nói Dược Thiên Sầu không chút gạn sóng phân phó.
"Dạ!" Quản Trung Giai và Úc Lan Đô cung kính lui đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Kết quả làm gương mặt Lộng Trúc co quặp, đây gọi là chuyện gì xảy ra, đồ tôn của Âm Bách Khang và đệ tử Thượng Quan Thái Bình không ngờ lại nghe lời Dược Thiên Sầu đến như vậy. Nhớ tới chuyện ba oan gia đại chiến tại Đại trơng quốc, Lộng Trúc thật sự không biết nói gì, tiểu tử này thật đúng là biết lăn qua lăn lại người khác.
Hắn thuận tay bố trí kết giới cách âm bên trong phòng, Lộng Trúc ngồi xuống cạnh bàn, hừ hừ lạnh lùng nói: "Ta còn cho rằng từ nơi nào toát ra một Ngưu Hữu Đức, nguyên lai là ngươi! Ta nên gọi ngươi là Ngưu Hữu Đức, hay là nên gọi ngươi Dược Thien sầu?"
Kỳ thực hắn đã sớm hoài nghi Ngưu Hữu Đức là Dược Thiên Sầu, chỉ vì nghe lời đồn đãi Ngưu Hữu Đức là cao thủ Hóa Thần kỳ, khiến cho hắn không dám vững tin mà thôi. Lần này, lại nghe Ngưu Hữu Đức nháo ra động tĩnh tại Chú Kim thành, khí tức âm trầm kinh khủng uy hiếp Tư Không Tuyệt, càng thêm khiến cho Lộng Trúc hoài nghi hắn là Dược Thiên Sầu.
Người khác không biết, hắn lại từng lãnh giáo qua. Trong thân thể Dược Thiên Sầu ẩn chứa U Minh ma trơi, hắn là một trong vài người biết được. Hôm nay nhìn thấy Ngưu Hữu Đức, hắn liền không hề hoài nghi, không phải là tiểu tử kia thì còn là ai.
Bất quá nói đi còn nói lại, nếu không phải Ngưu Hữu Đức làm ra nhiều chuyện trùng họp như Dược Thiên Sầu, dù hắn gặp được Ngưu Hữu Đức cũng không khả năng một mực chắc chắn hắn là Dược Thiên Sầu. Dù sao trên đời này người giống người không ít, ai dám nói người có vóc người tương tự nhau nhất định là cùng một người, không có đạo lý!
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn ngoài cửa sổ, đóng cửa sổ lại, xoay người cười cười hành lễ nói: "Lộng Trúc tiền bối, đã lâu không gặp, thật làm ta nhớ muốn chết." Nói xong liền đưa tay cầm bầu rượu trên bàn, thuận tay rót đầy chén rượu ngay trước mặt Lộng Trúc.
"Lời thừa, ngươi nhớ ta?" Lộng Trúc cười khẩy nói: "Chỉ sợ ngươi ước gì ta có bao
Xatìiì cút bao xa!"
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, cũng không chú ý, hai người đấu võ mồm dù sao cũng không làm tổn thương cảm tình, nói chuyện với lão bánh quẩy này da mặt phải dày hơn một chút, nếu không chịu đả kích chính là mình. Hắn rót thêm chén rượu, ngồi đối diện Lộng Trúc hỏi: "Phù Dung còn đang ở Thuận Thiên Đảo phải không? Hiện tại nàng thế nào? Không có gì không quen chứ?"
Hắn nói đến Phù Dung, Lộng Trúc liền nghĩ đến Tử Y, trong ngực chợt hoảng, ôn hòa trả lời: "Sư phụ của ngươi đối với nàng còn muốn tốt hơn ngươi, tự tay ban tặng cho nàng một thanh trung phẩm linh bảo, đã cho nàng ở lại Thuận Thiên Đảo. Có thiên hạ đệ nhất cao thủ che chở, còn có ai sống tốt hơn nàng?"
Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, thế nào nghe được từ trong giọng nói của Lộng Trúc có chút như ghen tỵ. Hắn cũng không suy nghĩ, chỉ cần thận vỗ vỗ ngực, giống như trút được gánh nặng thở một hơi nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta còn lo lắng sư phụ mất hứng, sẽ không cho Phù Dung ở lại Thuận Thiên Đảo."
Nói xong lại đứng lên, hắn đi tới trước mặt Lộng Trúc, cúc cung thật sâu. Dùng thái độ thành khẩn trước nay chưa từng có nói với Lộng Trúc: "Tạ ơn tiền bối giúp ta chiếu cố Phù Dung, phần nhân tình này, Dược Thiên Sầu nhớ kỹ, tương lai nhất định hậu báo."
Lộng Trúc nhìn thấy ngần ngơ, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua tiểu tử này thành kính đối với mình như vậy, chỉ vì nha đầu ngốc kia sao? Nha đầu ngốc có cái gì tốt? Nào có tốt như Tử Y nhà ta? Hắn gian nan nuốt nước bọt, cũng không thừa nhận hỏi: "Nhìn hình dạng trịnh trọng của ngươi, Phù Dung thực sự tốt như vậy? Sao ta không thấy ra? Ngươi nói với ta một chút, nha đầu ngốc kia có cái gì tốt?"
Trong ngực hắn có bao nhiêu phiền muộn, vô luận so sánh từ hình dáng hay tính tình, nữ nhi của mình càng tốt hơn Phù Dung. Nhưng kỳ quái chính là, tên tiểu tử này rõ ràng cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng lại quan tâm lo lắng cho nha đầu kia như vậy, lại vô cùng chiếu cố. Càng làm cho hắn nghĩ không ra chính là, dù Tất Trường Xuân cũng vô cùng chiếu cố cho nha đầu kia.
Dược Thiên Sầu lắc đầu như thấy đủ: "Nàng không có gì xuất sắc, giống như ngươi nói, nàng chỉ là một nha đầu ngốc. Ngốc tới mức mặc dù ta làm gì, đều nguyện ý khăng khăng một mực đi theo ta. Có điểm này là đủ rồi, đáng giá cho ta tốt với nàng."
Lộng Trúc không nói gì, nhưng nhìn Dược Thiên Sầu như có đăm chiêu.
"Di! Ngươi nói sư phụ ta cho Phù Dung một thanh trung phẩm linh bảo?" Hiện tại Dược Thiên Sầu mới phản ứng lại, vừa rồi vì nhớ thương Phù Dung đã quên hỏi. Hắn nhớ kỹ ngày trước khi mở miệng xin sư phụ, sư phụ còn nói là không có! Bằng thái độ làm người của sư phụ, còn không cần nói hoang với hắn mới đúng.
"Ai!" Lộng Trúc than thở: "Nam Minh luyện chế thượng phẩm linh bảo bị thất bại, nên lui mà cầu thứ nhì, biến thành trung phẩm linh bảo. Sư phụ của ngươi giữ lại cũng vô dụng, liền ban cho Phù Dung. Ai! Bằng vào tu vi của lão Tất, không có một kiện vũ khí tiện tay mà đi Đông Cực Thánh Thổ, thực sự không phải là chuyện tốt."
"Thất bại sao?" Dược Thiên Sầu ngần người lập tức liền vỗ trán, nhớ tới điều gì liền nói: "Ờ chỗ ta thật ra có vài thứ tốt, không biết sư phụ ta dùng có tiện tay hay không." Hắn lập tức lấy ra một thanh kiếm trong túi trữ vật, đưa cho Lộng Trúc nói: "Phiền phức tiền bối đưa cho sư phụ ta nhìn xem, nhìn xem lão nhân gia có dùng được hay không..."
Lộng Trúc nghi hoặc liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, tiếp nhận bảo kiếm, con mắt bỗng nhiên sáng ngời, nhịn không được kêu "di" một tiếng, hắn đứng dậy khẽ vuốt thân kiếm.
Thân kiếm lãnh u u, ngón tay sờ vào thật băng lãnh. Mặt trên có phù văn cổ xưa khó hiểu phấp phồng, toàn thanh kiếm thoạt nhìn cũng không xa hoa, có vẻ dị thường điệu thấp cũ kỹ, nhưng bằng vào tu vi của Lộng Trúc, lập tức cảm giác được một cỗ khí thế khổng lồ từ bên trong nội liềm, nếu kích phát, nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hảo kiếm!" Lộng Trúc nhịn không được tán thưởng một tiếng, yêu thích cầm trong tay không buông, muốn thử xem uy lực của nó làm sao, nhưng lại phát hiện không thể điều khiển được nó. Sau khi hắn rót thần thức vào kiểm tra, không khỏi hít sâu một hơi nói: "Thần thức tàn dư thật mạnh đại, không ngờ lại có thể chống đối thần thức của ta xâm lấn, bằng tu vi của ta không ngờ cũng không thể khu trục."
Hắn lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt trịnh trọng nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hỏi: "Thanh kiếm này tuyệt đối so được với thượng phẩm linh bảo. Tiểu tử thối, thành thật khai ra, là kiếm của ai?"
Dược Thiên Sầu vỗ ngực nói: "Đương nhiên là kiếm của ta. Nếu không phải của ta, ta có thể tùy tiện lấy ra đưa cho sư phụ sao?"
"Ít theo ta vô nghĩa." Lộng Trúc tiện tay múa ra bóng kiếm, gác lên trên cổ Dược Thiên Sầu, hí mắt uy hiếp nói: "Thanh kiếm này rõ ràng là vật có chủ. Thần thức đã tàn, nói rõ chủ nhân của thanh kiếm này đã không còn trên nhân thế. Dù là như vậy, thần thức tàn dư cường đại cũng tuyệt đối không phải là ngươi có được. Không nghĩ tới trên đời này còn có người có tu vi cao như vậy. Thành thật khai ra, rốt cục là kiếm của ai?"
Dược Thiên Sầu còn chưa mở miệng đáp lời, Lộng Trúc lại như chợt bừng tỉnh hiểu ra nga một tiếng nói: "Ta hiểu được, trước đó ngươi giả mạo ta, hiện tại lại giả mạo Ngưu Hữu Đức, nghĩ đến chủ nhân thanh kiếm này là một người tên Ngưu Hữu Đức."
MÁchể" Dược Thiên Sầu ngần ra, nghĩ thầm sức tưởng tượng của người này cũng thật sự quá phong phú. Hắn cũng không cần giấu diếm, thành thành thật thật chỉ chỉ lên trời.
"Có ỷ gì?" Lộng Trúc hồ nghi nói.
"y! Chỉ sợ nói ra ngươi cũng không tin tưởng được." Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng đẩy thanh kiểm gác trên cổ ra, cười khổ nói: "Thanh kiếm này ta lấy được trong Mê Vụ Sâm Lâm, chính là vật của tiên nhân Tiên giới. Ngươi nói ngươi có thể tin tưởng sao?"
"Mê Vụ Sâm Lâm?" Lộng Trúc nhất thời tỉnh táo tinh thần, hớn hở nói: "Đúng vậy! Ta chợt nghe nói tiểu tử ngươi có thể xông vào Mê Vụ Sâm Lâm, sư phụ của ngươi còn bảo ta tới hỏi thăm ngươi đã xảy ra chuyện gì. Mau nói với ta, bảo bối của Vạn Kiếm Ma Quân rốt cục là thế nào?" Hắn tiện tay kéo ghế ngồi xuống.
Sư phụ ta cho ngươi đến hỏi chuyện này? Dược Thiên Sầu có chút gãi gãi đầu, hắn biết Lộng Trúc có làm gì cũng không bao giờ đem sư phụ Tất Trường Xuân của hắn ra nói bậy, hơn phân nửa thật đúng sư phụ cho hắn tới hỏi.
Nói tóm lại, tuy nhân phẩm Lộng Trúc không được tốt lắm, nhưng chuyện nghiêm chỉnh cũng rất đáng giá tín nhiệm. Nhưng then chốt là chuyện về Vạn Kiếm Ma Quân là do hắn nói nhăng nói cuội bịa đặt ra, nhưng gặp người thân, hắn cũng không tiện nói là mình đang nói dối gạt người đi! Hắn suy nghĩ một chút, nghĩ lại cũng không có gì, chính mình bị buộc nên mới phải nói như vậy, lại không có làm gì sai. Vì vậy hắn bắt đầu kể lại từ khi mình bắt đầu bị truy sát, sau đó sấm vào Mê Vụ Sâm Lâm, nói ra từ đầu chí cuối. Không kể lại chuyện nhờ Kim Châu giải độc, vẫn che giấu xuống tới, đây là vật bảo mệnh duy nhất của hắn, người sống trên đời, ít nhất cũng phải chừa một con đường để tự bảo vệ mình chứ!
Trải qua việc bị truy sát, Dược Thiên Sầu khoa tay múa chân hình dung dị thường thê thảm, quả thực là một đường huyết lệ, cần bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu thương cảm. Cuối cùng bị buộc tới cùng đường, mới liều chết xông vào Mê Vụ Sâm Lâm luôn làm thiên hạ kinh sợ.
Hắn khiến cho Lộng Trúc nghe được động dung không ngớt, khi thì mắt hàm sát khí, thừ nghĩ nếu như không phải bị buộc tới đường cùng, ai dám xông vào Mê Vụ Sâm Lâm mạo hiểm. Trong miệng Lộng Trúc không ngừng hừ lạnh nói: "Vĩ hai thanh bảo đao, chư quốc lại làm ra chuyện như vậy, thật đúng là bị ma quỷ ám ảnh." Hắn nói tới đó lại chỉ vào Dược Thiên Sầu mắng: "Tiểu tử ngươi là trư a! Đã bị bức tới nông nỗi kia, ngươi không biết đem sư phụ ngươi đưa đi ra? Danh hiệu của Tất lão đầu không phải để dùng đi dọa người hay sao? Ta xem lúc đó ai dám động ngươi."