Thiên Hạ thưong hội, nói đến Thiên Hạ thương hội phải nhắc tới người sáng lập chính là Âm Bách Khang, cũng có thể nói đó là nhất đại kỳ nhân của tu chân giới, đây không phải nguyên nhân tu vi của hắn cao, mà là hắn thích việc buôn bán, điều này ở trong số những cao thủ Hóa Thần kỳ, chỉ có hắn là duy nhất. Chính là vì vậy, hắn mới sáng lập Thiên Hạ thưong hội.
Tổng đà của Thiên Hạ thương hội ở Tụ Bảo Bồn, ở Tụ Bảo Bồn có một ngọn núi cao nhất gọi là Thần Tài Phong. Những cái tên này đều do Âm Bách Khang đặt lấy. Bởi vậy có thể thấy được, ẢÂm Bách Khang xác thực có ham mê về việc buôn bán, cho tới bây giờ mặc dù tu vi đã tới Hóa Thần hậu kỳ, nhưng bình thường hắn vẫn luôn tự mình quan tâm về chuyện sinh ý của thương hội.
Tụ Bảo Bồn có thể nói là địa phương phồn hoa nhất tu chân giới. Đương nhiên nơi này không chỉ có cửa hàng của Âm Bách Khang, bằng không cũng không có biện pháp để sinh ý trở nên náo nhiệt như vậy. Các quốc gia đều có cửa hàng của mình ở nơi này.
Quay chung quanh Thần Tài Phong chính là một trung tâm dưới chân núi, hình thành một giải đất phồn hoa, gọi là Tụ Bảo Bồn. Bình thường Âm Bách Khang vẫn luôn đứng trên Thần Tài Phong nhìn xuống phía dưới. Nhớ năm xưa nơi này chỉ là một vùng sơn cốc hoang dã, biến thành giải đất phồn hoa hôm nay, ẤÂm Bách Khang vẫn luôn tự hào không ngớt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Tụ Bảo Đường, chính là địa phương tiền tài ra vào của Thiên Hạ thương hội, ở đây mỗi ngày linh thạch lưu thông đổi thành thượng phẩm linh thạch, chí ít phải tới ngàn vạn lần. Lúc này bên trong Tụ Bảo Đường, đệ tử Thiên Hạ thương hội đang thanh toán một bút linh thạch tiến tiến xuất xuất, Cảnh Nguyên Không đang đứng tại đây tọa trấn.
Âm Bách Khang chắp tay sau lưng, giống như một lão thương nhân, đi vào đông nhìn tây xem. Các đệ tử Thiên Hạ thương hội nhìn thấy ẢÂm Bách Khang, không ngờ không ai nói chuyện, chỉ là đưa mắt nhìn rồi cúi đầu làm việc của mình. Cành Nguyên Không nhìn thấy hắn liền hơi sửng sốt, tâm tình của sư phụ vốn đang không tốt, thế nào ngày hôm nay lại đi xuống tới, ra vẻ tâm tình của ngài ngày hôm nay cũng không tệ lắm.
Cảnh Nguyên Không vội vã đi tới khom Minh Hành lễ, sau đó dẫn sư phụ đi tới hậu đường, bời vì địa phương bận rộn như tiền đường không cho phệp nói chuyện phiếm, quy củ này do chính ẢÂm Bách Khang định ra, hắn từ trước đến nay luôn dẫn đầu tuân thu.
Đi tới hậu đường, câu đầu tiên của Âm Bách Khang chính là: "Trong khoảng thời gian này vẫn bình thường sao?"
"Tất cả bình thường." Cảnh Nguyên Không trả lời.
Âm Bách Khang gật đầu nói: "Hội Tụ Bảo Bồn gần đến, chuẩn bị thế nào rồi?"
"Tất cà đã chuẩn bị đâu vào đấy, sẽ không ảnh hưởng hội Tụ Bảo Bồn cử hành." Cảnh Nguyên Không nghiêm mặt nói.
Hội Tụ Bảo Bồn chính là thịnh hội giao dịch buôn bán vật phẳm lớn nhất tu chân giới, mỗi mười năm cử hành một lần.
Đến lúc đó sẽ có đại lượng tu sĩ các quốc gia quang lâm, có thể nói dị thường phồn hoa, cũng là thời gian tài nguyên cuồn cuộn tràn vào Thiên Hạ thưong hội.
Hai thầy trò bàn chuyện sinh ý đã lâu, thẳng đến cuối cùng, Âm Bách Khang mới hỏi: "Đệ tử bên trong môn phái, gần đây thế nào?"
"Việc này đệ tử không rõ lắm." Cảnh Nguyên Không trả lời.
Âm Bách Khang khẽ gật đầu, cũng không hề trách hắn. Hai đệ từ, Cảnh Nguyên Không chủ yếu quản lý chuyện sinh ý, đại đệ tữ Tư Không Tuyệt mới là người phụ trách chuyện môn hạ đệ từ, có chút chuyện bí ần, cũng do đại đệ từ Tư Không Tuyệt âm thầm thao tác, Cảnh Nguyên Không không hề quan tâm làm cho hắn ttái lại càng thêm yên tâm.
Kỳ thực Cảnh Nguyên Không cũng đang che giấu một việc, về việc Quản Trung Giai bị Dược Thiên Sầu buộc nói lời chịu thua ngay trước mặt mọi người hắn cũng biết đến, nhưng hắn không nói ra. Bởi vì dù sao cũng là đệ tử của đại sư huynh, do hắn nói
Nhiều ít sẽ có hiềm nghi xích mích ly gián, về phần giấy có bao bọc được lửa hay không, trách nhiệm này cuối cùng cũng không thể trùm được lên đầu hắn.
Đông Hải Vô Cực Đảo, khi tin tức mười bảy tòa linh thạch quáng của Hoắc Tông mình bị cướp sạch truyền đến, tu sĩ các quốc gia phái tới đều đang nghị luận, trở thành trọng tâm câu chuyện đứng đầu trên đảo.
Trong sơn cốc tận núi sâu Vô Cực Đảo, không ngừng có thanh âm oanh long ầm ầm vang lên, chỉ thấy một đạo mị ảnh chóp động giữa núi đá san sát, những nơi mị ảnh đến, núi đá thật lớn sụp đổ thành vỡ vụn. Sáu sư huynh đệ Man Hổ đang ở một bên khoanh tay trước ngực quan sát.
Sau đó tiếng nổ vang dừng lại, mị ảnh bay lên đỉnh núi. Một đoàn hắc vụ dần dần tiêu tán, Yến Truy Tinh để trần thân trên hiển lộ thân hình, từng khối bắp thịt to lớn không gì sánh được, so sánh với vẻ gầy teo trước đây của hắn quả thực giống như hai người.
Tiếp nhận y phục do Man Hổ đưa tới, Yến Truy Tinh nhìn đá vụn bên dưới núi khẽ lắc đầu, nói: "Bộ Ma Mỵ thân pháp của ta vẫn không cách nào tiến thêm, xem ra chỉ dựa vào ngoại lực rèn luyện không thể thực hiện được! Không có Thất Tinh Huyết Lan tương trợ thật không được, quốc sư, phải đi đâu mới tìm được bảy gốc Thất Tinh Huyết Lan?
Man Hổ trầm ngâm nói: "Một hai gốc còn có thể ngẫm lại biện pháp, nhưng một lần cần tới bảy gốc thật có chút khó khăn."
"Ngươi không phải nói Thiên Hạ thương hội cử hành hội Tụ Bảo Bồn, chỉ cần có tiền, sẽ không có thứ gì mà không mua được. Không biết nơi đó có mua được Thất Tinh Huyết Lan mà ta đang cần hay không?" Yến Truy Tinh hỏi.
"Thiếu cung chủ yên tâm, việc này ta đã hồi bầm gia sư, gia sư tự nhiên sẽ lưu tâm chuyện này. Chỉ cần có Thất Tinh Huyết Lan xuất hiện, gia sư nhất định không tiếc trả giá mua xuống tới." Man Hổ nói.
Yến Truy Tinh gật đầu, xoay người cười nói: "Không biết chư quốc gần đây có chuyện mới mẻ gì không?"
Sư huynh đệ Man Hổ nhìn nhau, phát hiện vị thiếu cung chủ này càng ngày càng quan tâm chuyện chư quốc. Binh thường luôn mở miệng hỏi, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không hỏi vô cớ, chỉ sợ là có ý khác.
"Hôm qua có xảy ra một chuyện mới mẻ. Bên trong lãnh thổ Đại trơng quốc có mười bảy tòa linh thạch quáng bị cướp sạch trong một đêm, sau đó còn lỏng hư hỏng tất cà linh thạch quáng." Man Hổ cười nói.
"Nga!" Ánh mắt Yến Truy Tinh lóe ra một trận, nhàn nhạt cười nói: "Sẽ không phải cũng là Anh Hùng làm chứ?"
"Di!" Lão thất kỳ quái nói: "Thiếu cung chủ, ngươi làm sao biết là Anh Hùng làm?"
"Ha hả! Xem ra ta không đoán sai." Yến Truy Tinh quay đầu lại nhìn về nơi xa, thầm nghĩ, Dược Thiên Sầu đã không phải lần đầu tiên làm chuyện này, ở tại Hoa Hạ cũng từng trải qua, đây mười phần là tác phong của Dược Thiên Sầu, trộm đạo lại giảo tới không ai được an binh.
Lão Thất liên tục gật đầu nói: "Thiếu cung chủ đoán thật chuẩn, chính là Anh Hùng làm. Mụ nội nó! Cũng không biết là ai, không ngờ có bản lĩnh trong một đêm cướp đoạt mười bảy tòa linh thạch quáng, dù là Hoắc Tông mình cũng không có biện pháp làm gì họ, phỏng chừng hiện tay đang nhảy dựng vì tức giận a!"
Man Hổ khoát tay áo ngăn lão thất, quay đầu hỏi: "Thiểu cung chủ tiếp tục tu luyện ma công hay trở lại nghỉ ngơi?"
"Quốc sư, ta nghĩ đến chư quốc một lần, không biết ý của ngươi như thế nào?" Yến Truy Tinh nhìn dãy núi xa xa chậm rãi nói.
"Cái gì?" Mấy người đồng thời kinh ngạc nói. Không biết vì sao hắn đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
Yến Truy Tinh xoay người lại, đối mặt mấy người nhàn nhạt cười nói: "Bình thường nghe tu sĩ chư quốc hay nhắc tới sự náo nhiệt của hội Tụ Bảo Bồn, ta thật ra
Muốn tới kiến thức một chút, thuận tiện có thể đi nhìn xem có thể tìm được Thất Tinh Huyết Lan mà ta cần hay không."
Sư huynh đệ mấy người nhìn nhau, Man Hổ nhíu mày nói: "Tình thế bên này khẩn trương như vậy, thiếu cung chủ làm sao có thể thoát thân? Hội Tụ Bảo Bồn mười năm có một lần, thiếu cung chủ không ngại lần sau hãy đi."
"Tình thế khẩn trương?" Yến Truy Tinh quét mắt nhìn mấy người, cười lạnh nói: "Thực sự khẩn trương sao? Sao ta không hề nhìn ra một chút nào? Tuy rằng chiến sự nho nhỏ không ngừng, nhưng chư quốc ra vẻ đều tình nguyện ở lại chỗ này chờ đợi, không ai có ý muốn tiến hành cuộc đại quyết chiến cuối cùng. Ta có ở lại nơi này hay không lại có quan hệ gì."
"Cái này..." Man Hổ cười khổ nói: "Thiếu cung chủ không nên nóng ruột, phương diện này là có nguyên nhân. Chờ thêm hai năm, chư quốc chắc chắn sẽ tiến công."
"Nga!" Yến Truy Tinh thong thả bước tới sát mép vách núi, đá tung vài hòn đá xuống dưới, nói: "Rốt cục là nguyên nhân gì, quốc sư có thể thẳng thắn thành khẩn cho biết hay không?"
IMan Hổ suy nghĩ một chút, đi đến song song đứng cùng hắn nói: "Đây cũng không phải bí mật gì không thể nói, chư quốc là vì cố kỵ vị thiên hạ đệ nhất cao thủ kia."
"Tất Trường Xuân?" Yến Truy Tinh thu hồi ánh mắt, theo dõi hắn hỏi: "Không phải nói tu sĩ Hóa Thần kỳ của các quốc gia không được đích thân nhúng tay vào chuyện của Hoa Hạ tu chân giới thôi sao, hắn cũng nói không nhúng tay hay sao? Vi sao còn phải cố kỵ hắn?"
"Tuy là nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều tình nguyện đợi thêm vài năm."
"Vì sao?"
"Tất cả mọi người tuân thủ ước định là không sai, nhưng nếu chư quốc bức Hoa Hạ tu chân giới tới đường cùng, tuy rằng Tất Trường Xuân không nhúng tay vào chuyện Hoa Hạ nhưng cũng có thể sẽ đến chư quốc. Điểm này ban đầu mọi người còn chưa nghĩ đến, sau đó mới có người đưa ra nghi ngờ này. Các quốc gia ngẫm lại vì để ổn định, nên chờ Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, đến lúc đó các quốc gia liên thủ, Hoa Hạ tu chân giới căn bản là không thể chống đối." Man Hổ giải thích.
Yến Truy Tinh cười nhạt không nói, cái gì mà các quốc gia cố kỵ gì đó, nói đến là vì đám Hóa Thần kỳ đứng phía sau kia chỉ sợ Tất Trường Xuân sẽ đi tìm bọn hắn gây phiền phức. Cho nên tình nguyện làm rùa đen rúc đầu, ngẫm lại cũng thật buồn cười, nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ như vậy, không ngờ bị một người làm sợ hãi đến căng thẳng sợ đầu sợ đuôi, thực sự không biết nên làm gì cho phải.
Về phần Hoa Hạ tu chân giới cho tới bây giờ còn không tập trung lực lượng nhân cơ hội tiêu diệt thế lực tại Vô Cực Đảo, phỏng chừng lại phạm vào bệnh cũ, mọi người còn đang kéo lẫn nhau, ngươi không xuất ra vốn liếng thì dựa vào cái gì bắt ta xuất ra vốn liếng. Yến Truy Tinh suy tư, đối với bệnh cũ của Hoa Hạ tu chân giới hắn cũng thừa hiểu, ngẫm lại không biết nên nói gì mới tốt.
"Nếu còn phải đợi thêm hai năm, ta còn không bằng đi dạo các chư quốc, việc này cứ định như vậy." Lời này của Yến Truy Tinh cũng không biết là nói cho bọn họ nghe hay đang nói cho chính mình nghe.
Man Hổ bất đắc dĩ nói: "Nếu ý tứ của thiếu cung chủ đã quyết, ta đi an bài."
Tin tức Dược Thiên Sầu rời khỏi Đại trơng thành, dưới sự truyền bá của hữu tâm nhân, mọi người đều hay biết. Tu sĩ khắp nơi đang tìm kiếm hắn, trước thịnh hội Tụ Bảo Bồn của tu chân giới, chỉ sợ truy sát Dược Thiên Sầu mới là chuyện mà tu sĩ các quốc gia quan tâm nhất, hai thanh bảo đao trên người hắn là thứ mà mọi người thèm muốn lấy cho được, ai tìm được Dược Thiên Sầu trước thì ai có cơ hội lấy được hai thanh bảo đao trước.
Trong lúc nhất thời hành động tìm kiếm Dược Thiên Sầu ở tại tu chân giới tiến hành oanh oanh liệt liệt. Dược Thiên Sầu tự nhiên cũng biết như vậy không quá diệu, lôi kéo Tân Lão Tam tận lực điệu thấp đi tới, Tân Lão Tam thật ra cũng chịu diễn kịch, không sợ khổ cực, lại chủ động mang theo Dược Thiên Sầu trốn đông trốn tây, muốn tìm cơ hội mang hắn an an toàn toàn đưa đến Linh Phương Cốc.