Tinh Thần Châu

Chương 480: Bại lộ thân phận




Âm Bách Khang gây ra động tĩnh lớn như thế, ngay cả dân chúng trong Đại trơng Thành cũng đều giật mình hoảng hốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
 
Lộng Trúc nằm dây xích đu, đưa mắt nhìn về phương xa, thần tình ngưng trọng nhìn về nơi truyền đến tiếng địa chấn, miệng khẽ lầm bầm nói: "Phải chăng Âm Bách Khang động thủ với đám cướp kia sao? Có thể đánh nhau cùng Âm Bách Khang gây ra động tĩnh lớn đến như thế này, tu vi của đám cướp kia hẳn là cũng không tầm thường đi."
 
Đang chần chừ muốn chạy đến xem náo nhiệt, thì chợt phát hiện ra chỗ đó lại yên tĩnh dị thường, không khỏi ngạc nhiên lầm bầm: "Nhanh như vậy đã phân thắng bại rồi hay sao?"
 
"Hắt xì" Cửa phòng được vừa mở, Dược Thiên Sầu liền chạy ra, dùng thanh âm như con hát chửi ầm lên: "Ai nha.., ai nha...Kẻ nào ăn no rửng mỡ, gây ra động tĩnh lớn thế này, còn muốn để cho người khác ngủ nữa hay không?"
 
Dược Thiên Sầu trừng mắt nhìn Lộng Trúc trong chốc lát. Theo sau lại trắng mắt, xoay người đóng cửa, lui trở về gian phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Lộng Trúc ngần người, thật sự không biết phải nói cái gì. Bản thân hắn có thể xác định, tiểu tử kia vẫn luôn ở bên trong phòng không hề đi ra ngoài. Nói như thế, quả thật mình đã phán đoán sai lầm rồi hay sao? Kẻ bắt cóc cháu trai của Âm Bách Khang, vậy cũng không phải tiểu tử này đi?
 
Dược Thiên Sầu vui tươi hớn hở quay trở về phòng, đồng thời liền cười hì hì ôm lấy Phù Dung giở trò sỗ sàng, khiến cho nhịp thở của Phù Dung biến thành hổn hển. Kết quả Dược Thiên Sầu thú tính đại phát, trực tiếp đè Phù Dung lên giường, hai người liền bắt đầu một trận mây mưa thất thường.
 
Lộng Trúc phóng thần thức vào thăm dò, lập tức phải thu ngược trở về. Hắn nhổ xuống mặt đất một bãi nước miếng, thầm mắng: "Tiểu tử này đúng là cái thứ lợn giống, ngày hôm qua cho tới ngày hôm nay đều làm qua vài lần, hắn không sợ đoản mệnh hay sao?"
 
Lộng Trúc nào biết, Dược Thiên Sầu hiểu tuy con người Lộng Trúc phong lưu, nhưng tuyệt đối sẽ không mang tính hạ lưu, chắc chắn sẽ không nhìn trộm người ta làm những loại chuyện đó. Dược Thiên Sầu trốn ở trong phòng cùng yêu tinh Phù Dung kia đánh nhau, chính là vì đề phòng Lộng Trúc dùng thần thức giám thị tình huống ở bên trong, để hắn nhân cơ hội rời đi.
 
Kì thật, khi Phù Dung xuống giường trang điểm, thì Dược Thiên Sầu đã biến mất rồi. Kẻ nằm trên giường bất quá là hắn từ trong ô Thác Châu tìm đến một người có vóc dáng xấp xỉ, nằm vùi đầu vào trong chăn ngay hô hô. Tất cả những chuyện này, mục đích chính là vì Dược Thiên Sầu muốn tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình.
 
Nương theo tình huống phát triển, hắn thuận lợi đem chuyện riêng của mình làm xong. Vừa về đến nhà, lập tức chạy ra rống lớn lên, để chứng minh rằng mình vẫn còn đang ở trong nhà. Xem bộ dáng há hốc miệng của lão soái ca Lộng Trúc, thì hiển nhiên là đã bị mình hồ lộng qua mặt rồi.
 
Trong lòng cao hứng, bên cạnh còn có mỹ nhân, tự nhiên là phải hoan ái nam nữ một hồi.
 
Sau đó, Dược Thiên Sầu tâm tình sảng khoái mặc trang phục kiểu dáng công tử ăn chơi trác táng lên người, mở cửa bước ra. Lộng Trúc liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: "Đúng là cái thứ không có nhân tính."
 
Dược Thiên Sầu chẳng thèm quan tâm, nằm lên xích đu nhắm mắt lắc lư, bộ dáng phi thường vô sỉ.
 
Bỗng nhiên, vài thanh âm phá không phi hành truyền đến. Dược Thiên Sầu trợn mắt vừa nhìn, trong viện đã xuất hiện bảy người. Văn Thụy thì hắn nhận ra, nhưng sáu người Hoắc Tông mình, hắn đều chưa từng thấy qua, ánh mắt lướt trên người thiếu phụ phong tư yểu điệu một vòng, lại tiếp tục nhắm mắt vào.
 
Sáu người Hoắc Tông mình đồng thời đánh giá Dược Thiên Sầu, thần tình không khỏi hiện ra một tia nghi hoặc. Mấy người nhìn Dược Thiên Sầu, lại nhìn qua Lộng Trúc, chợt phát hiện ra hai người này dường như có vài phần tương tự, ngẫm lại hành vi phong lưu trước kia của Lộng Trúc, cũng khiến cho người ta rất đáng hoài nghi ah!
 
"Đây là nhi tử của ngươi đó sao?" Thư Tâm vẻ mặt chua sót nhìn Lộng Trúc hỏi.
 
"Ách..." Lộng Trúc giật mình, bị câu nói này chấn động không nhỏ. Hắn bình thản đưa mắt nhìn sang Dược Thiên Sầu nói: "Hắn là con ta ư? Điều này làm sao có thể, hắn chưa xứng làm nhi tử của ta đâu."
 
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu đương trường nhảy dựng ra khỏi xích đu, hướng Lộng Trúc chỉ tay mắng: "Lão già kia, ngươi nói cái gì đó? Có phải là đang muốn đánh nhau hay không.
 
Theo sau lại nhìn về phía Thư Tâm, nói: "
Ngươi là ai mà nói năng lung tung như thế. Sao phẩm chất đạo dức của ngươi lại cùng một giuộc với lão già kia như vậy?"
 
Thư Tâm bị mắng ngần ra, nhưng trên mặt lại xuất hiện một tia ngượng ngùng thản nhiên. Ngơ ngác nhìn về phía Lộng Trúc. Có vẻ như câu nói "
phẩm chất đạo đức của ngươi lại cùng một giuộc với lão già kia" làm cho nàng phi thường cao hứng. Tựa hồ nếu Dược Thiên Sầu nói hai người là phu thê, thì nàng sẽ càng cao hứng hơn.
 
"
Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa chăng?" Lộng Trúc khoát tay áo trừng mắt quát.
 
"
Ngươi thử xem, chỉ cần lão tử không chết. Ngày mai ta sẽ thiêu Nam Hải Tử Trúc Lâm của ngươi thành tro bụi." Dược Thiên Sầu xòe chiếc quạt ra, vung vẩy nói.
 
"
Uy! Quả nhiên không biết trời cao đất rộng bao nhiêu..." Lộng Trúc chưa kịp nói dứt lời, thì Thư Tâm ở bên cạnh đã túm lấy tay áo của hắn, ôn nhu nói: "Quên đi, ngươi tính toán cùng đám thanh niên trẻ tuổi làm gì?"
 
Lộng Trúc bị nàng đụng hẽ, nhất thời theo bản năng rụt tay về. Dược Thiên Sầu nhìn thấy cảnh tượng này, nhãn tình không khỏi sáng lên, thầm nghĩ, có gian tình.., nhất định là có gian tình! Chiếc quạt trong tay lại càng phe phẩy nhanh hơn bình thường.
 
Đám người Hoắc Tông mình nghe hai người nói chuyện, liền không khỏi nghi hoặc đánh giá Dược Thiên Sầu. Tiểu tử này dám nói rằng sẽ hỏa thiêu Nam Hải Tử Trúc Lâm, vậy hiển nhiên hắn cũng là người trong tu chân giới đi. Sau khi cần thận đánh giá, phát hiện ra lại không nhìn thấu được tu vi của Dược Thiên Sầu, nhất thời toàn thân rúng động.
 
Tu Chân giới có cao thủ tuổi trẻ như thế này, vì sao ta chưa nhìn thấy qua lần nào? Hoắc Tông mình rất có chừng mực nhìn sang Lộng Trúc hỏi: "Vị tiểu ca này nhìn vô cùng lạ mắt, chẳng hay tu vi đến cấp bậc nào rồi."
 
Lộng Trúc cười lạnh nói: "
Ngươi giật mình cái gì? Ngàn vạn lần đừng bị vẻ bề ngoài của tên tiểu tử này mê hoặc. Người này có thiên phú dị bẩm, mặc kệ ngươi tu vi cao tới chừng nào, cũng đều không thể nhìn thấu tu vi của hắn đâu. Trên thực tế, hắn mới chỉ đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ mà thôi."
 
Đám người Hoắc Tông mình "
nha" lên một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình đã hiểu rồi. Bất quá nét nghi ngờ trên mặt vẫn không hề thuyên giảm. Thử nghĩ xem, một tên Nguyên Anh trung kỳ mà dám nói chuyện với Lộng Trúc như thế này hay sao? Chỉ sợ bên trong chuyện này còn có uần khúc ah!
 
"
Hừ" Dược Thiên Sầu buồn bực hừ lạnh một tiếng, hướng Lộng Trúc phóng ra ánh mắt đe dọa. "Ngươi dám vạch trần thân phận của ta, ngươi cứ chờ mà xem."
 
Lộng Trúc hiển nhiên không sợ uy hiếp của hắn, ngược lại còn nhìn đám người Hoắc Tông mình hỏi: "
Các ngươi tới đây là tìm ta sao?"
 
Đám người Hoắc Tông mình theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Thư Tâm, nếu không phải nàng muốn tới đây gặp ngươi, thì một đám cao thủ Hóa Thần kỳ như chúng ta, ai muốn chạy tới đây chứ. Văn Thụy cũng là người hiểu chuyện, nên lúc này vội vàng chắp tay cười nói: "
Là ta mời các vị tiền bối về đây ngồi chơi một chút."
 
Lộng Trúc theo ánh mắt của đám người nhìn về phía Thư Tâm, trong lòng nhất thời liền rõ ràng, nhưng hắn còn giả vờ như không biết. Bầu không khí tại hiện trường có chút trở nên quái dị. Dược Thiên Sầu nhìn Lộng Trúc và Thư Tâm, trong khoang mũi lại không ngừng hừ lạnh.
 
Lúc này Phù Dung ở trong phòng lặng lẽ đi ra, hướng mấy người khom lưng chào hỏi. Theo sau lôi kéo Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, Văn Thanh như thế nào còn chưa tới đây nhỉ? Ta đi kiếm nàng có được không?"
 
Vừa nghe được lời này, đột nhiên một vị lão nhân ở phía đối diện nhìn Phù Dung quát: "
Vừa rồi ngươi kêu hắn là gì?"
 
Ba chữ "
Dược Thiên Sầu" nhất thời làm cho ánh mắt của đám người Hoắc Tông mình, liền tập trung lên trên người của Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu thầm kêu bất hảo, nha đầu này phỏng chừng vẫn còn đang say rượu, cho nên mới lỡ mồm kêu thẳng danh hào của ta ra như thế.
 
Lộng Trúc cũng hơi biến sắc, người vừa lên tiếng quát chính là Tú Thủy Quốc Ngôn Kỵ. Nghe Tử Y nói qua, Dược Thiên Sầu từng giết chết hai tên tu sĩ ngoại bang ở Bách Hoa Cốc. Mà Lộng Trúc biết, hai người kia chính là đệ tử của lão gia hỏa này...
 
"Nói mau." Ngôn Kỵ lại quát.
 
Lộng Trúc đứng ra giữa ngăn cản, xấu hổ cười nói: "
Đừng xúc động, có chuyện gì thì bình tĩnh giải quyết."
 
Chuyện này trách nhiệm chủ yếu cũng ở trên người hắn. Nếu không phải hắn chạy tới đây. Thì đám người Hoắc Tông mình sao còn tới, và thân phận của Dược Thiên Sầu cũng sẽ không bị lộ.
 
Dược Thiên Sầu thu chiếc quạt trong tay vào, nhẹ nhàng giữ Phù Dung cười nói: "
Nơi này không có chuyện gì. Nàng về phòng trước đi."
 
"
Ta không phải cố ý." Phù Dung vội vàng giải thích.
 
"
Ta hiểu, nàng về phòng trước đi, nghe lời ta." Dược Thiên Sầu vẫn ung dung bình thản. Bộ dáng dường như đang chẳng có chuyện gì xảy ra. Làm cho Phù Dung an tâm không ít, theo sau mới gật đầu quay về.
 
Trương Bằng nghe thấy động tĩnh cũng chạy đến. Dược Thiên Sầu ra hiệu cho hắn bào vệ Phù Dung, lúc này mới nhìn chằm chằm vào Ngôn Kỵ hỏi: "
Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà dám hướng ta quát tháo?"
 
Ngôn Kỵ nheo mắt lại, trầm giọng nói: "
Lão phu là Ngôn Kỵ, tu sĩ Hóa Thần trung kỳ của Tú Thủy Quốc. Nha đầu kia vừa kêu ngươi là Dược Thiên Sầu, phải chăng ngươi chính là Dược Thiên Sầu đến từ Hoa Hạ tu chân giới?"
 
Dược Thiên Sầu chậm rãi vươn tay tháo chiếc mặt na da người xuống, ném vào trong túi trữ vật, thần tình không chút biến sắc nói: "
Ngồi không thay tên, đứng không đổi họ, ta chính là Dược Thiên Sầu. Chẳng lẽ ngươi có vấn đề gì sao?"
 
Ánh mắt của đám người liền quẳng ném về phía Lộng Trúc. Bọn hắn cũng biết Tử Y, đệ tử của Lộng Trúc từng có thời gian đi chung với Dược Thiên Sầu ở Hoa Hạ tu chân giới. Chẳng trách hôm nay Lộng Trúc ngươi lại ở cùng một tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hóa ra chính là người quen cũ.
 
Ngôn Kỵ hắc hắc cười lạnh: "
Dược Thiên Sầu, nói vậy ngươi đối với Ngôn Thành cùng Ngôn Phương cũng không xa lạ gì đâu nhỉ? Bọn chúng chính là đồ đệ của ta, ngươi hỏi ta có vấn đề gì sao? Lão phu đang lo lắng không thể đến Hoa Hạ tu chân giới tìm ngươi tính sổ. Chẳng ngờ được, ngươi lại tự mình chạy tới đây. Quả nhiên đúng là hảo sự không thể tốt hơn."
 
Lúc này Dược Thiên Sầu mới hiểu ra nguyên nhân. Hóa ra người này chính là sư phụ của hai tên ma quỷ kia. Xem ra chuyện này cũng làm lớn rồi đây. Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu: "
Ta hiểu ý của ngươi. Hai gã đệ tử của ngươi cùng ta quyết đấu. Cuối cùng chết ở trong tay của ta. Hôm nay ngươi gặp phải ta, vì thế sư phụ muốn báo thù cho đệ tử, phải không?"
 
"
Tiểu tử, miệng lưỡi của ngươi thật bén nhọn, muốn ta buông tha cho ngươi sao?" Trên người Ngôn Kỵ thản nhiên tản mát ra sát khí, hừ lạnh nói: "Hôm nay ta sẽ ỷ lớn hiếp nhỏ một phen, ngươi cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi nơi này."
 
"
Ngôn Kỵ không nên vọng động, có chuyện gì thì từ từ nói." Lộng Trúc chắp tay khuyên nhủ: "Ngươi há lại có thể động thủ với hắn, chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải sẽ mất thể diện của ngươi hay sao?"
 
"
Lộng Trúc, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản ta, đề giúp tên tiểu tử này ư?" Ngôn Kỵ híp mắt trầm giọng nói.
 
Hoắc Tông mình cũng chậm rãi bước lên: "
Lộng Trúc, giao tình thì giao tình, nhưng tiểu tử này là người của Hoa Hạ tu chân giới. Ngươi đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện tình của Hoa Hạ tu chân giới. Chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn nuốt lời sao? Ta xem chuyện này hãy để cho Ngôn Kỵ đích thân giải quyết đi! Ta và ngươi cũng không nên nhúng tay vào làm gì..."