Nhóm người kia rời đi, trong viện liền thanh tĩnh hơn không ít, chỉ có vài con chim sẻ líu ríu trên cây. Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng phe phẩy quạt, gương mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm vài con chim sẻ nhảy tới nhảy lui trên cành, quả nhiên lộ ra phong phạm cao nhân vân đạm phong khinh.
Tang lão bản nhẹ nhàng đi tới, cung kính nói: "Tiên sinh chờ, rượu và thức ăn lập tức sẽ chuẩn bị tốt."
Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng "ân" một tiếng, cũng không nhắc tới chuyện hoàng kim, đợi sau khi hắn đi ra sân, Trương Bằng rất chủ động đưa qua túi trữ vật. Dược Thiên Sầu tiện tay thu lấy, làm như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Trên người hắn nhiều linh thạch, vàng bạc thế tục thực sự chẳng là gì, lần này có người chủ động tống tiền, có thể xem như tiêu phí để bồi Phù Dung đi ra ngoài dạo phố.
Không bao lâu, có tiểu nhị bựng bàn ghế tới, đặt ngay giữa sân, rượu và thức ăn cũng lục tục được mang lên, có thể nói là dị thường phong phú.
Tang lão bàn dặn dò bọn tiểu nhị không nên quấy rối, thỉnh ba người ngồi xuống.
Chính hắn vốn định đứng một bên hầu hạ, Dược Thiên Sầu lại bảo hắn không cần đa lễ, Tang lão bản có chút sợ hãi ngồi xuống, vì vậy bốn người làm thành một bàn.
Uống qua mấy chén, Dược Thiên Sầu nói: "Tang lão bản không cần căng thẳng mà đứng, thả lỏng một chút, ngồi, ta hỏi ngươi, trong Đại trơng thành phải chăng xảy ra chuyện gì?"
Tang lão bản suy nghĩ một chút nói: "Không phát sinh chuyện gì a? Đại trơng quốc từ khi đình chiến với Hoa Hạ quốc, bên trong Đại trơng thành, ổn định trước nay chưa từng có. Không hề trưng dụng tráng đinh để chiến tranh, bách tính cũng an cư lạc nghiệp, vẫn chưa phát sinh qua đại sự gì." Vừa nói xong hắn cũng không còn khẩn trương nữa.
Phù Dung lẳng lặng ăn, chỉ là thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn Dược Thiên Sầu thật thỏa mãn. Trương Bằng cũng không làm như vậy, vừa nghe vừa ăn, trực tiếp dùng tay bốc, xác thực không hề xem mình là người ngoài. Tang lão bản thì không dám làm càn, tiên sinh ngồi đối diện không động đũa, hắn tuyệt đối sẽ không động trước.
Dược Thiên Sầu cầm đũa gắp thức ăn cho Phù Dung, nghi hoặc nói: "Kỳ quái, lộ trình giữa Bích Uyển quốc và Đại trơng quốc cũng không ngắn a! Công chúa Bích Uyển quốc nữ cải nam trang, mang theo hộ vệ từ xa xôi vạn lý chạy tới, lẽ nào chỉ là tới du ngoạn thôi sao?"
"Tiên sinh vừa nói như thế, ta thật nhớ tới một việc, không biết có liên quan tới việc này hay không!" Tang lão bản hơi gật đầu nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Cứ nói đừng ngại." Dược Thiên Sầu cười nói.
"Ba ngày sau, ái nữ của hoàng đế bệ hạ Đại trơng quốc, tam công chúa Triệu Trầm Hương, sắp sửa luận võ kén phò mã. Trong khoảng thời gian này đã có không ít vương công quý tộc của các quốc gia khác đang lục tục chạy tới, không biết việc công chúa Bích Uyển quốc đi đến, có quan hệ gì tới việc này hay không?" Tang lão bản nói.
"Lẽ nào cô ta định nữ giả nam trang làm phò mã sao?" Dược Thiên Sầu sửng sốt, chính hắn cũng hiểu được không thể xảy ra khả năng này được, đây không phải như trong phim truyền hình, nên lại hỏi: "Đường đường là công chúa Đại trơng quốc vì sao còn muốn chọn rể, lẽ nào hoàng đế Đại trơng quốc không tìm được vị hôn phu tốt cho nàng hay sao?"
"Công chúa Triệu Trầm Hương là một quả phụ đã xuất giá." Tang lão bản nói đến đây hơi có chút đắc ý nói: "Nàng nguyên bản đã đính hôn với một vị tướng quân nổi danh, đáng tiếc mạng không tốt, ngay khi còn vài ngày sẽ về kết hôn, trong trận chiến cuối cùng với Hoa Hạ, đã bị một gã hãn tướng của Hoa Hạ chém chết."
Trương Bằng đang cầm một chiếc đùi dê ăn, chợt sửng sốt, chen vào nói: "Trượng phu vị tam công chúa này gọi là Sở Hùng?"
"Đúng vậy." Tang lão bản có chút hưng phấn vỗ nhẹ nhẹ đùi nói: "Chính gọi là Sở Hùng. Tên kia đại khái ở ứong Đại trơng quốc cũng đã được xem như hãn tướng. Đáng tiếc đụng phải vị hãn tướng số một thủ hạ của đại tướng quân ta." Câu nói cuối cùng của hắn áp xuống rất thấp, hiển nhiên là sợ bị người ngoài nghe được.
Dược Thiên Sầu nhìn Trương Bằng hồ nghi nói: "Thế nào? Ngươi nhận thức Sở Hùng?"
Trương Bằng buông đùi dê trong tay, hắc hắc cười nói: "Tiên sinh không biết, có thời gian chiến đấu với Đại trơng quốc, ta chính là tiên phong, trận đánh cuối cùng cũng là do ta lãnh quân, Sở Hùng lúc quyết đấu với ta bị một đao của ta chém rơi xuống ngựa."
"Nga! Vậy ngươi cần phải có trách nhiệm đối với quả phụ của người ta rồi." Dược Thiên Sầu giờ chén rượu ứêu chọc.
Trương Bằng hắc hắc cười nói: "Không phải vẫn còn chưa xuất giá đó sao! Chỉ cần nàng nguyện ý, ta tùy thời sẽ phụng bồi, ta ngay cả nam nhân của nàng còn không sợ, há có thể sợ nàng!"
Hai người đem việc này ra nói giỡn, vẻ mặt Tang lão bản khiếp sợ không thôi: "Trương Bằng? Trương Bằng? Nha! Ta nên sớm nghĩ tới, ngươi chính là hãn tướng số một của đại tướng quân, tướng quân Trương Bằng! Nhưng không phải ngươi làm trái quân kỷ, đã bị đại tướng quân chém đầu rồi hay sao?"
Trương Bằng đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, gật đầu cười nói: "Vốn phải chém đề giữ quân kỳ, vừa lúc gặp được tiên sinh, tiên sinh cứu mạng ta từ dưới đại đao. Tang lão bản, việc này ngươi biết là được, đừng nên truyền đi ra bên ngoài."
"Không dám, không dám, chúng ta ở đất ngoài nghe được tin tức tướng quân bị chém đầu, không biết đã đau lòng bao nhiêu thời gian, hôm nay biết được tướng quân còn sống tất nhiên sẽ không truyền đi ra ngoài, sẽ không truyền đi ra ngoài." Tang lão bản vui mừng liên tục nói. Nhìn ra được, những vị thám tử được đại quân an bài ở địch quốc, đối với quê hương, đối với dũng tướng trong quân luôn thấp phần sùng kính.
Trương Bằng khoát khoát tay nói: "Đừng gọi là tướng quân nữa, ta đã đi theo tiên sinh, từ lâu không còn dùng cách xưng hô đó rồi." Tang lão bản liên tục gật đầu.
"Trương Bằng, ngươi có muốn gặp mặt vị công chúa quả phụ đó không?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cười hỏi.
Tuy rằng Phù Dung không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng còn có thể hiểu được, lời của bọn hắn là có ý tứ gì, lúc này trong miệng vẫn chậm rãi nhai, nhưng con ngươi lại nhìn Trương Bằng không chớp mắt.
Trương Bằng có điểm phát mộng, sừng sốt một lát, chần chờ nói: "Tiên sinh lẽ nào muốn..."
Tang lão bản há hốc mồm, hai nước đối chiến giết chết vị hôn phu của người ta, sau đó lại xông vào quốc gia của người ta cưới vị hôn thê của họ, sau thoáng phục hồi tinh thần, hắn khuyên can: "Tiên sinh, điều này sợ rằng không được. Công chúa của Đại trơng quốc dù sao cũng là công chúa, lần này luận võ kén phò mã, đều phải là người có thân phận, người thường sợ rằng không có tư cách báo danh đâu."
"Như vậy giản đơn, ta đi tìm người của Bích Uyển quốc đòi lấy một thân phận của thượng tầng Bích Uyển quốc là sẽ được. Không phải chỉ là báo danh thôi sao! Nói vậy cũng không có gì là khó." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói.
Trương Bằng lăng lăng hỏi: "Tiên sinh thực sự muốn ta đi?" Hắn có điểm không nghĩ ra, chúng ta nhúng tay vào chuyện thế tục làm gì?
"Thế nào? Ngươi sợ?" Dược Thiên Sầu cười nói.
"Ách, có tiên sinh ở đây, ta sợ cái gì chứ." Trương Bằng lau mỡ dính đầy trên miệng, nhếch mép cười nói: "Chỉ là cảm thấy có điểm quá kích thích."
"Ha hả! Tốt lắm, việc này cứ quyết định như vậy đi. Sau khi ăn xong, ta phải đi tìm người của Bích Uyển quốc." Dược Thiên Sầu cười đổ chén rượu vào trong miệng.
"Tiên sinh, cái này..." Trương Bằng nhăn nhó nói: "Nếu như ta thực sự bị tuyển làm phò mã thì làm sao bây giờ? Lẽ nào phải làm phò mã của Đại trơng quốc sao?"
"Ngươi ngốc nha! Chúng ta chỉ là đi tham gia náo nhiệt, nếu như ngươi thấy vị công chúa kia không vừa mắt, thì tìm một cơ hội giả vờ thua là được rồi, đây không phải là luận võ chọn rể sao!" Dược Thiên Sầu dừng một chút nói: "Đương nhiên, nếu như ngươi xem vị công chúa kia thuận mắt, nghĩ đến nếm thử tư vị trên giường công chúa, ta cũng không phản đối."
Nghe vậy Trương Bằng và Tang lão bản nhìn nhau, lộ ra nét cười hiểu ý. Phù Dung còn đang ăn, nỗ lực nuốt xuống, trừng mắt hiếu kỳ hỏi: "Trên giường của công chúa rất
Ứioài mái sao?"
"Phốc phốc phốc!" Ba thanh âm cùng vang lên, ba nam nhân vừa nâng chén, rượu vừa vào miệng, nghe nói như thế toàn bộ phun ra.
Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, lúng túng nói: "Cái này ta cũng không biết, nếu như nàng muốn thử xem, ta tìm một cơ hội mang nàng đi thử là được." Phù Dung mỉm cười, thần tình có vẻ hưng phấn.
Dược Thiên Sầu nhanh tay gắp thức ăn cho nàng để bịt miệng nàng lại. Miễn cho nàng nói ra thêm lời dọa người. Hắn để Trương Bằng đi tranh chức phò mã, cũng không phải là không có mục đích.
Hoa Hạ tu chân giới cho tới nay, luôn có ý tứ giống như bế quan tỏa cảng, trên cơ bàn sẽ không cùng ngoại bang tu chân giới lui tới, đối với chuyện ngoại bang tu chân giới biết rất ít nội tình, hầu như là hoàn toàn không hay biết gì cả.
Hiện tại hắn đang có nhu cầu cấp bách tìm một điểm thiết nhấp vào tu chân giới nơi này, tiện thể thăm dò một chút tin tức, tốt nhất là mở ra được một con đường. Dường như các quốc gia tu chân giới nơi này đều có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, để Trương Bằng đi tham gia luận võ tuyển phò mã, dưới tình huống phía trước chỉ là một mành u tối, cùng các quốc gia tu chân giới liên hệ mới là thời cơ tốt nhất.
Phía tây Đại trơng thành, chính là nơi tọa lạc của sứ quán các quốc gia mà Đại trơng quốc có bang giao. Sứ quán Bích Uyển quốc tự nhiên cũng chiếm đóng tại nơi này, là một tòa kiến trúc không nhỏ. Hơn nữa còn là nhà cao cửa rộng đầy vẻ khí phái. Trên thực tế sứ quán các quốc gia khác cũng đều kiến tạo vô cùng phi phàm, mục đích đơn giản là vì thể hiện sự cường thịnh của bốn quốc.
Thủ vệ ở trước sứ quán Bích Uyển quốc có hơn mười người, bỗng nhiên phát hiện một người tóc tai bù xù chạy vào cửa, đang muốn giờ đao quát lui, nhưng lại nhìn thấy một đám người đi sau lưng người kia, lập tức liền tránh né, mặc cho người tóc tai bù xù gào khóc chạy vào trong, sau đó đám người kia cũng theo đi vào.
Người gào khóc tự nhiên là Văn Thanh bị nhục nhã, một đường chạy về, làm người hầu và sử quan lui tới thật không biết phải làm sao.
Văn Thanh trực tiếp xông vào chính đường mở rộng cửa, nhìn thấy một gã trung niên nhân khí thế uy nghiêm đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao, đang cùng người khác nói chuyện, thì lập tức òa khóc lớn nói: "Vương thúc, vương thúc, ta bị người khi dễ, ngài phải làm chủ cho ta, oa!" Nàng khóc thực tê tâm liệt phế.
Một đám người trong chính đường bị người tóc tai bù xù đột ngột xuất hiện làm hoàng sợ, sau khi nghe rõ là ai đều ngẩn ra. Trung niên nhân khí thế uy nghiêm bật người đứng dậy, nhìn hình dáng rối loạn của Văn Thanh, sắc mặt trầm xuống nói: "Rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
Một đám người cũng sầm mặt, đường đường công chúa Bích Uyển quốc bị người khi dễ, vậy còn gì để nói, nhất là tại ngoại bang, đây quả thực là chuyện nhục nhã của quốc thể.
Văn Thanh tóc tai bù xù lau nước mắt, xoay người phất tay chỉ ra Văn Phách từ bên ngoài đi vào, khóc ròng nói: "Ngài hỏi hắn."
Hơn mười hộ vệ vừa đi tới cửa chính đường, lập tức phân tán ra hai bên, bên trong không phải địa phương bọn họ có thể tùy tiện đi vào. Văn Phách trực tiếp đi đến chắp tay chào trung niên nhân kia, nam nhân kia cũng chắp tay đáp lễ nói: "Văn Phách huynh, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Có ngươi bên cạnh, Thanh nhi vì sao lại bị người khác khi dễ? Ngươi bảo ta trở lại làm sao ăn nói với hoàng huynh đây?"
"Vương gia, việc này không nên nhắc lại nữa." Văn Phách đi tới trước mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Vừa rồi công chúa đã chọc vào một người mà chúng ta không thể trêu vào."
"Nực cười!" Vương gia vỗ bàn, cười lạnh nói: "Hoàng thất Bích Uyển quốc ta, phóng mắt thiên hạ không mấy người dám khi dễ."
"Vương gia bớt giận." Văn Phách lắc đầu cười khổ, lần thứ hai nhỏ giọng nói: "Lần này công chúa chọc vào không phải ai khác, mà chính là Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiên sinh, chúng ta có thể bảo trụ cái mạng trở về là đã không tệ rồi."
"Cái.., cái gì? Là.., là hắn?" Lúc này vương gia cả kinh trợn tròn mắt há hốc, nhìn về phía Văn Thanh đang khóc, biểu tình không biết diễn tả như thế nào cho phải...