Cái tên Lộng Trúc ở trên Huyền Huyền Đảo có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh. Nam Minh lão tổ vừa rống lên thì cũng đánh thức mọi người, đám người đang làm việc dưới lòng núi đều đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tất cả ánh mắt đã rơi lên trên người Lộng Trúc.
"Ha hạ, đã lâu không gặp! Các vị khỏe chứ." Lộng Trúc khoát tay hướng mọi người tươi cười. Theo sau xoay lại, thần tình trầm xuống, nhanh chóng lủi đi. Từ trong nham động bắn ra, liền quát: "Nam Minh lão nhi, rống cái gì mà rống, cái đống sát vụn này của ngươi, tặng cho ta, ta cũng chẳng thèm lấy đâu."
Hai người đứng chung một chỗ, cách nhau chưa đến nửa thước, mắt vừa nhìn thấy nhau, bên trong đôi con ngươi đã tóe ra hoa lửa. Lộng Trúc nghiến răng nghiến lợi vươn tay ra quát: "Đưa thứ kia trả lại cho ta."
"Ta khi nào thì cầm qua đồ vật của ngươi vậy?" Nam Minh lão tổ phì phì nói.
Lộng Trúc vươn tay lau nước sương trên mặt: "Lão Tất kêu ta mang đến, ngươi vừa cầm trong tay đó."
"Đó là Tất Trường Xuân cho ta, ngươi chẳng qua chỉ là chuyển lời, khi nào đã thành đồ vật của ngươi rồi vậy?" Nam Minh lão tổ nói xong, chẳng thèm quan tâm quay đầu lại nhìn Phi Long quát: "Đi!"
Phi Long "hô" một tiếng bắn cao lên không trung, Nam Minh lão tổ lắc mình đuổi theo, vững vàng đứng ở trên lưng nó. Lộng Trúc việc nhân đức không nhường ai, cũng đuổi theo, cùng Nam Minh lão tổ đứng song song. Phi Long tốc độ cực nhanh, đảo mắt liền đã mang theo hai người biến thành một cái chấm đen ở phía chân trời xa xăm.
Trải qua trăm núi ngàn sông, tiến nhấp vào Yêu Quỷ Vực, Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ liền cưỡi Phi Long bay thẳng đến Thuận Thiên Đảo. Vừa tới nơi, liền đã nghe được thanh âm của Tất Trường Xuân lanh lảnh vang lên: "Nam Minh lão đệ giá lâm Thuận Thiên Đảo, ta không có nghênh đón từ xa rồi!"
Khi nói chuyện, tấm thân phiêu dật của Tất Trường Xuân đã muốn xuất hiện ở bên ngoài nhà lớn, một đời cao nhân tự mình bước ra nghênh đón.
Hai đạo bóng ảnh lao nhanh xuống, Nam Minh lão tổ chắp tay hành lễ nói: "Không dám!"
Tính tình của người này ở trong Tu Chân giới xem như bất hảo, nhưng khi nhìn thấy Tất Trường Xuân thì phần lễ nghĩa vẫn làm được thỏa đáng, không dám ngang nhiên càn rỡ ở trước mặt vị cao thủ danh chấn thiên hạ này. Nguồn: http://truyenfull.vn
Còn Lộng Trúc thì mặt đầy hồ nghi nhìn về hướng phương viên gieo trồng, hỏi: "Lão Tất, Tử Y làm sao vậy?"
Mới vừa rồi ở trên không, Lộng Trúc liền đã nhìn thấy Tử Y đang giương nanh múa vuốt một mình, bộ dáng điên điên khùng khùng thì hắn không khỏi giật nảy người.
Tất Trường Xuân không quàn tới hắn, hướng Nam Minh lão tổ phất tay nói: "Mời vào."
Nam Minh lão tổ cảm tạ. Theo sau ngẩng đầu nhìn Phi Long quát: "Tìm một chỗ mà thành thật nghỉ ngơi, đừng quấy phá sự thanh tĩnh trên Thuận Thiên Đảo."
Ngay sau đó cùng Tất Trường Xuân đi vào trong nhà. Phi Long ở trên không trung tru lên một tiếng, rồi quay đầu bay đi tìm một chỗ hẻo lánh trên Thuận Thiên Đảo nằm ngủ.
Lộng Trúc thì thuấn di lao đến khu vườn gieo trồng. Chỉ thấy Tử Y đang chăm chú diễn luyện một cái động tác cổ quái, ngay cả khi hắn đứng bên cạnh một lúc lâu mà nàng cũng không phát hiện ra. Nhất thời Lộng Trúc hoảng sợ nói: "Tử Y, ngươi đang làm gì đó?"
Tử Y bỗng nhiên dừng lại, thấy sư phụ mình quay về. Lúc này "oa oa" một tiếng
Khóc rống lên, bổ nhào vào trong lòng Lộng Trúc, khóc rối tinh rối mù. Lộng Trúc tâm thần chấn đông, vỗ bả vai nữ nhân an ủi: "Tử Y. Làm sao thế? Có phải bi ai khi dễ hay không?"
"Dược...Dược Thiên Sầu.., hắn..." TửY nói không ra hơi.
Lộng Trúc hai mắt trợn trừng, ngửa mặt lên trời phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi là vương bát dê con. Lại dám khi dễ Tử Y, mau lăn ra đây cho ta!"
Thanh âm này không thua gì sấm nổ, lập tức khiến cho Tất Trường Xuân quát mắng: "Lộng Trúc, ngươi muốn làm gì?"
Thanh âm tuy rằng không lớn bằng Lộng Trúc nhưng lại văng vẳng không dứt ở mãi bên tai. Nam Minh lão tổ đang khoanh chân ngồi trong phòng cùng Tất Trường Xuân, nhất thời âm thầm vui sướng, thuận miệng nói: "Tên kia đúng là cái thứ không biết điều." Nói xong câu này, ngay cả chính bản thân Nam Minh cũng cảm thấy, mình dường như đang thổi gió hiềm nghi châm ngồi, không khỏi sửa lời: "Dược Thiên Sầu là ai thế?"
"Đó là tục danh của tiểu đồ." Tất Trường Xuân ngữ khí ẩn chứa vài phần đắc chí nói.
Nam Minh lão tổ "nha" một tiếng, trong lòng cũng đem cái tên này nhớ kĩ. Người có thể khiến cho Tất Trường Xuân đắc chí, hiến nhiên phải là nhân vật rất giỏi. Nam Minh lão tổ tò mò nói: "Đệ tử của Tất huynh, đích thị cũng là nhân vật tài tuấn, ta muốn nhìn qua hắn một chút xem thế nào."
"Ha ha! Nam Minh lão đệ tới hơi chậm, tiểu đồ đã rời khỏi đây từ ngày hôm trước rồi." Tất Trường Xuân khẽ cười nói.
Bên phương viên gieo trồng, Tử Y vừa nghe thấy Tất Trường Xuân phát hỏa, tiếng khóc bỗng dưng đình chỉ, thần tình xanh mét kéo tay Lộng Trúc nói: "Sư phụ, hắn cũng không khi dễ ta. Mà hắn nói ta là kẻ ngu ngốc."
Lộng Truc giận dữ nói: "Đệ tử của ta như thế nào lại ngu ngốc, có ngu thì so với hắn cũng thông mình hơn." Dứt lời thần tình trên mặt hắn đã trở nên vặn vẹo, quay đầu lại hỏi: "Hắn nói ngươi ngu ngốc, vậy sao ngươi khóc thành như vầy?"
Tử Y cúi đầu thương tâm nói: "Tất lão tiền bối truyền cho chúng ta pháp quyết giống nhau. Nhưng ta lĩnh ngộ quả thật không bằng được hắn. Vĩ thế cầu hắn dạy ta, kết quả dạy không bao lâu, hắn nói hắn không chịu nổi nữa. Nói ta đầu gỗ mục trì độn quá mức, liền bỏ ta ở đây, một mình rời khỏi Yêu Quỷ Vực."
Lộng Trúc nghe vậy trong lòng run lên, vui sướng khi biết Tất Trường Xuân quả thật đã truyền pháp quyết cho nữ nhi của mình.
Tất Trường Xuân sáng chế ra bộ công pháp này, ở trên đời có thể nói là chưa ai biết qua. Tử Y nắm giữ được nó vừa nhìn thoáng qua liền đã hoa mắt chóng mặt, trong đầu một chút khái niệm cũng đều không hiểu, như thế nào mà học nổi đây? Vì thế Tử Y mon men đến gần Dược Thiên Sầu, kết quả Dược Thiên Sầu cũng bị nàng làm cho nổi điên, phát hiện nữ nhân này đúng là đầu lừa, dạy mãi rồi như thế nào còn không hiểu.
Nhưng Tử Y còn muốn chờ Nam Minh lão tổ đến, nhìn xem quang cảnh luyện chế linh bảo như thế nào. Sau Dược Thiên Sầu lại nghe thấy Tất Trường Xuân nói rằng, việc luyện chế linh bảo ít nhất phải cần chuẩn bị cả tháng trời. Dược Thiên Sầu đợi không được, rốt cuộc ném Tử Y ở lại đây, ngang nhiên hướng Tất Trường Xuân cáo từ ly khai.
Nhất cử nhất động của hai người đều rơi vào trong mắt của Tất Trường Xuân. Cho nên Tất Trường Xuân cũng hiểu nỗi thống khổ trong lòng đệ tử. Chính hắn vốn là người thiên tư cực cao, nếu để cho hắn dạy dỗ Tử Y, bản thân hắn chắc là cũng sẽ phát hỏa. Cho nên đồng ý để Dược Thiên Sầu rời đi, đồng thời không quên tặng Dược Thiên Sầu vài câu: "Nếu chẳng may gặp phải cao thủ Hóa Thần kỳ làm khó dễ, ngươi tận lực hóa giải một phen, nếu như bản thân vô lực giải quyết, thì báo danh hào vi sư ra. Ta muốn nhìn xem, là ai dám động đến ngươi."
Nói dứt câu này thì trên mặt Tất Trường Xuân đã đằng đằng sát khí.
Đương trường Tất Trường Xuân chế tạo ra ba miếng truyền tống ngọc bội cấp cho Dược Thiên Sầu. Kì thực nó cũng không có khả năng truyền tống, chỉ là bên trong đã ẩn chứa thần thức của Tất Trường Xuân. Hay nói cách khác, nếu như quả thật Dược Thiên Sầu đụng chuyện, thì chỉ cần bóp nát miếng ngọc bội này, là Tất Trường Xuân có thể cảm nhận được đệ tử đang ở địa phương nào.
Có thể là do khoảng cách quá xa, nên Tất Trường Xuân không đuổi tới kịp thời. Nhưng sau đó, ở cái địa phương lưu trữ trong thần thức, hiển nhiên sẽ có một tràng kinh thiên động địa...
Dược Thiên Sầu vạn phần vui sướng đón nhận ba miếng ngọc bội. Cái này chính là thứ bảo mệnh gây sức ép với những cao thủ Hóa Thần kỳ khác ah! Bất quá cao hứng thì cao hóng, nhưng có một điều bản thân hắn vẫn hiểu được là, miếng ngọc bội này cũng không thể đem ra dùng bừa, nếu không sẽ tự vũ nhục năng lực của chính bản thân mình với sư phụ...
Trước khi rời khỏi Yêu Quý Vực, Dược Thiên Sầu lại bồi Ngu Cơ nói chuyện phiếm một hồi, để nàng an tâm tu luyện. Sau khi ra khỏi Yêu Quỷ Vực, hắn liền tìm một cái địa phương bí mật, rồi bỗng dưng tiêu thất vào trong không khí.
Lâu lắm rồi không quay trở lại Ô Thác Châu. Khi thân ảnh Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện, thì đã đứng ở bên người Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh cũng không hoảng loạn, bởi vì nàng biết ở trong ô Thác Châu này, có khả năng xuất hiện bất thinh linh bên người mình, thì cũng chỉ có hắn mà thôi. Nàng ngẩng đầu lên, thản nhiên cười nói: "Đệ quay về rồi! Trên người sao nhiều bùn đất thế này."
"Ha ha! Gần đây đang luyện một môn công phu, lăn qua lộn lại không tránh khỏi có chút nhem nhuốc." Dược Thiên Sầu nhớ tới cảnh tượng lúc mình diễn luyện Hí cầm, thì thần tình tỏ vẻ phi thường bất đắc dĩ. Tựa hồ cho đến bây giờ mà vẫn không cảm nhận được chút hiệu quả gì a.
"Thay quần áo khác đi! Đừng mang bộ dáng này ra ngoài, nếu không sẽ khiến cho cha mẹ ngươi và Bình nhi lo lắng đó." Bạch Tố Trinh nói xong, đã nhẹ nhàng cởi trường sam của hắn ra. Dược Thiên Sầu theo trong túi trữ vật lấy ra một bộ quần áo mới. Bạch Tố Trinh liền giúp hắn thay trang phục.
Sau khi xong việc, Dược Thiên Sầu dang rộng hai tay nói: "Để cho ta ôm tỷ một cái."
Bạch Tố Trinh thản nhiên mỉm cười dựa vào trong ngực của hắn.
Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng đem trọn nàng ôm vào trong ngực, chúi đầu xuống mái tóc của nàng, ngửi mùi u hương thơm ngát, lầm bầm nói: "Ta sắp rời khỏi Hoa Hạ Tu Chân giới, đi ra ngoài du ngoạn một lần."
Bạch Tố Trinh cảm thụ được nhịp tim của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Có cần ta làm gì không?"
"Chỉ cần mỗi lần quay về gặp tỷ. Là ta ở bên ngoài đã có vô khối động lực rồi. Chuyện này so với bất cứ thứ gì đều trọng yếu hơn." Dược Thiên Sầu say mê nói.
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn lên: "Ta đã giúp cha mẹ đệ ăn Thất Khiếu Linh Lung Đan rồi. Hiệu quả phi thường không sai đâu!"
"Biết rồi." Dược Thiên Sầu ứng thanh một tiếng, bỗng nhiên khẽ hỏi: "Sự tình trong Phiêu Miểu Cung, toàn bộ đều giao cho Binh nhi giải quyết sao?"
"Ân! Có vấn đề gì không?" Bạch Tố Trinh ngạc nhiên hỏi.
Dược Thiên Sầu lắc đầu, im lặng...