Tinh Thần Châu

Chương 437: Túi trống rỗng




"Không cần thăm hỏi ý kiến của ta. Ta cũng sẽ không can dự vào chuyện tình của ngươi. Ta mặc kệ ngươi dùng cái thủ đoạn gì. Cuối cùng đạt được kết quả mà vi sư mong muốn là được!" Tất Trường Xuân nhìn gã tiểu đệ tử đang ngồi ở trước mặt nói.
 
"Sao..."
 
Nghe hắn nói như vậy. Dược Thiên Sầu cảm thấy an tâm hơn. Tử Y trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Tất lão tiền bối không hỏi qua là tốt rồi.
 
"Đệ tử biết...Nhưng sư phụ...Đệ tử muốn đem suy nghĩ trong lòng mình nói qua một lần. Bằng không trong lòng cũng không an tâm." Dược Thiên Sầu nói. Thầm nghĩ, những địa phương mình muốn đi, nếu không có lão gia hỏa này làm chỗ dựa vững chắc, thì cũng không xong ah!
 
Tất Trường Xuân chưa kịp trả lời, thì đã thấy Lộng Trúc liên tục gật đầu: "Nói nói nói...Đem suy nghĩ của ngươi nói ra toàn bộ xem nào. Để ta và sư phụ ngươi nhìn xem có chỗ nào không ổn hay không."
 
Lộng Trúc thật lòng bức thiết muốn biết suy nghĩ ở trong lòng Dược Thiên Sầu. Những rắc rối mà người này tạo thành ở bên ngoài đều truyền đến tai mình, cũng không biết trong đầu hắn chứa cái gì, binh thường chỉ sợ muốn hỏi hắn cũng không nói. Có thể nghe Dược Thiên Sầu chủ động nói ra vẫn là tốt hơn. Dù sao nữ nhi của mình luôn luôn đi cùng hắn. Không thể kinh thường được a!
 
Sư phụ mình còn ở trước mặt, như thế nào đến phiên Lộng Trúc làm chủ. Bất quá lúc này cũng thấy Tất Trường Xuân không hề phản đối.
 
Dược Thiên Sầu ngẫm nghĩ nói: "Không dối gạt sư phụ. Ban đầu đệ tử chưa bái làm môn hạ của sư phụ, thì thanh danh ở trong Tu Chân giới đã không được tốt lắm, cừu nhân còn có rất nhiều. Lần này bước chân vào trong Hoa Hạ Tu Chân giới có thể nói là vô cùng gian nan. Vốn định xuất chút tiểu lực giúp đỡ các môn phái, thế nhưng lại luôn rơi vào ám toán của bọn chúng, không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ sư phụ công đạo..."
 
Dược Thiên Sầu còn chưa nói xong, liền đã thấy Lộng Trúc vui vẻ cười ha hả. Ánh mắt kia nhìn về phía Dược Thiên Sầu giống như đang nói...Nguyên lai ngươi cũng biết thanh danh của mình không tốt ah!
 
Tất Trường Xuân hơi nhăn mày, trong đôi mắt hiện lên lãnh quang nhàn nhạt. Trầm giọng nói: "Người ta ám toán ngươi. Chẳng lẽ ngươi không biết đả động thủ cước hay sao? Hừ, nếu như vừa ăn chút thiệt thời, liền đã chạy tới đây tố khố. Vậy thì cũng không cần nói thêm nữa."
 
Ý tố trong lời nói phi thường rõ ràng...Chính là muốn nhắc nhở...Người ta đánh ngươi...Chẳng lẽ ngươi không biết đánh lại hay sao?
 
Lộng Trúc đang cười toe toét thì miệng chợt cứng lại. Tên sư phụ này cường hãn, ngay cả phương thức dạy dỗ đệ tử cũng cường hãn như thế. Bỏ qua tất cả đạo lý, chỉ cần ai khi dễ ngươi, thì ngươi khi dễ ngược trở về. Quả nhiên không hổ là Tất Trường Xuân a! Thoáng ngần ra, Lộng Trúc lập tức nhìn nữ nhi của mình nói: "Tử Y! Những lời vàng ngọc của Tất lão tiền bối, ngươi phải nhớ cho kĩ nghe rõ chưa."
 
Kì thực không cần hắn nhắc nhở. Tử Y sớm đã đem những lời này của Tất Trường Xuân ghi tạc vào trong lòng. Chỉ thấy nàng liên tục gật đầu nói: "Đệ tử ghi nhớ!"
 
Dược Thiên Sầu cung kính hồi đập: "Sư phụ dạy chí phải. Sau khi đệ tử gia nhấp Liên mình Tu Chân xong, thì cũng làm theo phương án này. Vì thế đã xảy ra một cuộc xung đột với Đại La Tông, môn phái bài danh đệ nhị của chính đạo. Kết quả, thủ hạ của đệ tử tổn thất hai trăm người, còn bên phía Đại La Tông cũng chết một ngàn người. Lần xung đột này không ai chiếm được thượng phong, ngược lại còn làm suy yếu đi thực lực của Liên mình Tu Chân. Để đám tu sĩ ngoại bang kia chiếm lấy tiện nghi. Đệ từ muốn..."
 
"Đợi một chút!" Lộng Trúc mở miệng ngăn cản. Theo sau cao thấp nhìn Tử Y nói:
 
"Chết nhiều người như thế sao? Đại La Tông cũng có không ít tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, Tử Y ngươi xảy ra chuyện gì đó chứ?"
 
Mẹ nó! Chờ lão tử công đạo xong, ngươi nói sau cũng không muộn mà. Dược Thiên Sầu buồn bực liếc mắt nhìn sang Lộng Trúc một cái. Đang giải thích thì bị người này chặn ngang, quả thực là bất hảo.
 
"Đệ tử không có việc gì." Tử Y cẩn thận hồi đáp: "Sư phụ, ngươi không biết đâu. Đại La Tông kia phi thường ghê tởm, ta cùng Dược Thiên Sầu vừa tới Hoa Hạ Tu Chân giới. Vậy mà cái tên chưởng môn Đại La Tông kia, liền đã tìm đến đại chiến một hồi cùng với Dược Thiên Sầu. Hừ! Kết quả là hắn phải chặt tay ôm nỗi hận mà về, thật đáng đời cho hắn."
 
"Ha ha! Tiểu tử này giết con nhà người ta, hiền nhiên là người ta muốn báo thù rồi, ách..." Lộng Trúc nghẹn ra một tiếng, hồ nghi nói: "Chưởng môn Đại La Tông tên là La Kinh Thiên phải không! Dường như tu vi của hắn đã tới Độ Kiếp trung kỳ rồi. Tử Y, ngươi xác nhận tiểu tử này đánh bại La Kình Thiên sao?"
 
Theo Lộng Trúc quan sát, Dược Thiên Sầu tuy rằng tu vi thăng tiến cực nhanh. Nhưng hiện giờ vẫn còn là Nguyên Anh trung kỳ.
 
Tất Trường Xuân thì vẫn thờ ơ, trước kia Hạc Ly đồng dạng cũng là Độ Kiếp trung kỳ, còn không phải cũng chết ở dưới tay Dược Thiên Sầu hay sao? Thế nhưng hắn không biết, Hạc Ly sống tại Yêu Quỷ Vực địa vị cao thượng, bình thường chẳng người nào dám gây gổ với nó, cho nên kinh nghiệm thực chiến không có nhiều. So sánh cùng La Kình Thiên hoàn toàn là hai cái cấp bậc khác nhau, về phần Lộng Trúc thì thường xuyên du ngoạn ở bên ngoài, đối với điểm này hiển nhiên là cũng rõ ràng hơn Tất Trường Xuân.
 
"Sư phụ! Quả thật đúng là La Kình Thiên. Sau khi hắn chiến bại, rõ ràng đã nói ân oán giữa Dược Thiên Sầu cùng Đại La Tông xóa bỏ từ đây. Nhưng ở sau lưng vẫn đang dung túng môn hạ đệ tử không ngừng khiêu khích. Chẳng bao lâu sau, ở Vọng Hải Trấn, bốn tên Độ Kiếp hậu kỳ dẫn theo hơn ngàn đệ từ Đại La Tông, lại cùng chúng ta quần chiến. Hì hì! Kết quả hơn ngàn đệ tử Đại La Tông, bị người của Dược Thiên Sầu làm thịt." Tử Y hoan hỉ nói. Nữ nhân thiên tính như thế này, khi máy hát vừa bật lên thì sẽ phi thường khó dừng.
 
Lộng Trúc không khỏi hoảng hốt nhìn thoáng qua Tất Trường Xuân. Theo sau mới quay đầu nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi có nhiều thủ hạ như thế, chẳng lẽ là ngươi dẫn theo đám người từ trong Yêu Quý Vực ra bên ngoài."
 
Dược Thiên Sầu đang biên soạn suy nghĩ để giải thích. Thì Tử Y đã cướp lời nói: "Không phải mang theo người trong Yêu Quỷ Vực ra, là hai chúng ta xuất tiền đế thuê nhân mã. Hai chúng ta ở bên ngoài một mực kiếm tiền, sau đó dùng tiền thuê người khác hỗ trợ."
 
Như thế nào cũng đem chuyện tình kiếm tiền nói ra vậy? Dược Thiên Sầu lau mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đã hôn mê đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
"Ách, dùng tiền thuê người khác đánh nhau ư? Chuyện tình lưu manh thế này mà cũng dám làm sao? n, quả đúng là tác phong của tiểu tử nhà ngươi." Lộng Trúc ha ha cười nói. Chỉ cần xuất tiền không cần xuất lực, như thế Tử Y cũng không phải động thủ cước. Tử Y sẽ không gặp nguy hiểm gì. Đối với cách làm này, Lộng Trúc phi thường đồng tình.
 
Theo sau, ngẫm lại thấy không đúng, lại hồ nghi nói: "Tử Y, ngươi vừa mới nói đối phương có tên Độ Kiếp hậu kỳ. Chẳng lẽ các ngươi dùng tiền mà có thể mời Độ Kiếp hậu kỳ làm tay đấm cho các ngươi sao?"
 
Độ Kiếp hậu kỳ mặc dù ở trong mắt hắn không tính là cái gì. Nhưng hắn vẫn biết rằng, cao thủ đứng đầu Tu Chân giới ở bên ngoài kia, cũng không phải dùng tiền là có thể dễ dàng mời ra như vậy.
 
"Không có, nhân thủ chúng ta mời đến, tu vi cao nhất bất quá cũng chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ. Về phần bốn tên Độ Kiếp hậu kỳ của Đại La Tông, thì ta cùng Dược Thiên Sầu chia nhau ra, một người đánh hai tên." Tử Y liếc mắt nhìn Lộng Trúc, ngượng ngùng
 
Nói: "Đệ tử hổ thẹn, lấy một đánh hai, mà đánh mãi không dứt. Nhưng Dược Thiên Sầu đã đem hai tên kia đánh cho không có lực hoàn thủ. Nếu cao thủ các môn phái khác không đứng ra ngăn cản. Thì chỉ sợ, Dược Thiên Sầu đã làm thịt hai tên Độ Kiếp hậu kỳ kia rồi."
 
Lời này vừa nói ra, không chỉ riêng Lộng Trúc, mà ngay cả Tất Trường Xuân có kinh ngạc nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
 
Lộng Trúc hồ nghi chất vấn: "Nha đầu, ngươi đang nói mộng cái gì vậy?"
 
Theo sau lại ngoảnh mặt nhìn sang Dược Thiên Sầu hỏi: "Ngươi nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
 
"Ách.., đối phương khinh người quá đáng. Ta cũng không nhịn nổi, cho nên mới không thèm đếm xỉa gì đến tu vi của bọn chúng..." Dược Thiên Sầu nhỏ giọng trả lời: "Nào ngờ Độ Kiếp hậu kỳ cũng không có gì đặc biệt, may mắn là ta đã thắng."
 
Tất Trường Xuân chân mày khẽ co giựt, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Còn Lộng Trúc thì cười hắc hắc không ngừng: "Cái may mắn này của người thật khéo dùng đi. Nhớ năm xưa sư phụ ngươi mới bước chân lên cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, liền đã dám đuổi theo Hóa Thần hậu kỳ khiêu chiến. Ha ha! Quả nhiên sư phụ như thế nào, thì đệ tử cũng như thế đó. Hôm nay xem như ta đã được kiến thức rồi."
 
"Đệ tử của Tất lão tiền bối, đương nhiên là người bình thường không thể so sánh rồi." Tử Y lén lút nhìn Tất Trường Xuân, hung hăng chụp mông ngựa một câu. Kết quả chân mày Tất Trường Xuân lại hơi giần giật, ai cũng không rõ tâm tình của hắn lúc này.
 
Lộng Trúc thì trợn mắt há mồm, nữ nhi do mình chăm sóc bao nhiêu năm qua, cho tới bây giờ còn chưa vỗ mông ngựa mình một câu như thế này. Thế nhưng còn diễn trò trước mặt mình, chụp mã thí người khác. Không thể nhẫn.., không thể nhẫn! Binh dấm chua trong lòng Lộng Trúc nhất thời nghiêng về phía tên xui xẻo nào đó. Hắn trừng mắt nhìn Dược Thiên Sầu, miệng tràn đầy hương vị chua chua: "Sư phụ ngươi thường hay qua lại với Nam Minh lão quái vật. Chắc là sư phụ ngươi đã ban thưởng cho ngươi bảo bối, và dùng nó đế đánh bại hai tên Độ Kiếp hậu kỳ kia phải không? Mau lấy ra để ta nhìn qua xem nào."
 
"Cái này..." Dược Thiên Sầu không khỏi than thầm ở trong lòng. Tử Y mồm miệng nhảy như tôm tép, rốt cuộc cũng đã xả tới điểm này. Hắc Hỏa Phi Kiếm được tạo thành bởi U Minh Quý Hỏa, giấu giếm người bình thường còn dễ dàng, chứ nếu muốn qua mặt hai lão gia hỏa này thì sẽ là phi thường khó khăn! Nhất là Tất Trường Xuân, lão nhân gia đã từng vào bên trong Cửu U Minh động, nên cũng đã thấy qua hỏa diễm này rồi.
 
Dược Thiên Sầu đang chần chừ, thì Lộng Trúc đã trực tiếp xuất thủ. Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phản ứng, liền đã thấy bên hông nhoáng lên một cái, cúi đầu nhìn xuống, túi trữ vật của hắn đã không cánh mà bay. Ngược lại, lúc này ở trong tay Lộng trúc đã nhiều hơn một cái túi trữ vật!
 
Xong rồi! Nhất thời Dược Thiên Sầu liền câm như hến.
 
"Xú tiểu tử, ngươi đang giỡn mặt ta sao?" Lộng Trúc giương túi trữ vật lên chất vấn: "Không có chuyện gì, đeo cái túi rỗng này ở bên hông oai phong lắm hả?"
 
"Sư phụ, ở trong đó không thấy cái gì sao?" Tử Y hoài nghi nói.
 
Nàng chính là mỗi lần đều tận mắt chứng kiến Dược Thiên Sầu đem rất nhiều đồ vật nhét vào trong túi a!
 
Lộng Trúc buồn bực ném cái túi trữ vật sang cho Tử Y. Nàng đem thần thức rót vào bên trong xem xét, quả nhiên đúng là rỗng tuếch!
 
"Đây không phải cái túi trữ vật mà ta nhận thức a!" Tử Y nghiêng đầu hỏi: "Dược Thiên Sầu, đồ vật ở bên trong đâu? Ngươi đem giấu tất cả đi đâu rồi..."
 
- r.., r.., rrrrrrrrrrrrrrrryr r