Tinh Thần Châu

Chương 423: Ác chiến




Vừa phá hủy phi kiếm của cao thủ Độ Kiệp hậu kỳ. Dược Thiên Sầu liền cảm thấy đắc chí, nhất thời khu sử một đám phi kiếm gào rít mà xông lên, khí thế hùng hậu như muốn xé đối phương ra thành từng mánh nhỏ.
 
Lý Mộng Bạch hừ lạnh, thanh kiếm trong tay huy lên, lập tức đã họa xuất ra mười mấy đạo kiếm ảnh.
 
"Ta kháo." Dược Thiên Sầu đang vui vẻ xông lên tán công, nhất thời kinh hãi phát hiện ra mình có điểm hưng phán quá độ. Cái giấc mộng đánh bại cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ đúng là khó lòng kiềm chế, nhưng nếu làm không cẩn thận, thì chính mình cũng dễ dàng mất mạng như chơi.
 
Dược Thiên Sầu vội vàng ngự kiếm hoành ngang, khu sử trăm thanh phi kiếm bắn ra, nghênh đón kiếm quang sắc bén của đối phương đang phóng đến. Hắc Hỏa Phi Kiếm đặc tính quả thực vô cùng lợi hại "phanh phanh phanh" nháy mắt đã đem mười đạo quang mang đánh tan. Dược Thiên Sầu chứng kiến tình cảnh này, tiểu tâm can cũng nhẹ nhàng thờ ra, nhưng bỗng nhiên phát hiện không nhìn thấy thân ảnh của Lý Mộng Bạch đâu, hắn giật mình hoảng sợ ngự kiếm phóng vọt tới phía trước mà chạy.
 
"Chạy ư?" Lý Mộng Bạch hừ lạnh một tiếng, hung hăng quát lớn: "Ngăn hắn lại, không được để cho hắn chạy thoát."
 
Thôi Triệu Phàm sắc mặt trầm xuống, lại xuất ra một thanh cương kiếm khác. Hắn mặc dù không thể đồng thời khu sử linh hoạt nhiều phi kiếm như Dược Thiên Sầu. Nhưng phi kiếm ở trong túi trữ vật thì vẫn dự phòng vài cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Trải qua một lần giao phong, hắn đã có kinh nghiệm, không hề dùng phi kiếm ngạnh kháng với Dược Thiên Sầu như trước nữa. Mà đồng dạng tản xuất ra kiếm quang giống như Lý Mộng Bạch. Hai người lúc lên lúc xuống, ngươi phóng một đạo kiếm quang, ta bồi thêm một đạo kiếm quang. Nhất thời khiến cho Dược Thiên Sầu phải mệt mỏi ứng phó.
 
Hai người thấy hắn đem phi kiếm bố trí vây quanh minh giống như một con nhím, liền biết Dược Thiên Sầu đã phòng ngừa tình huống hai người bọn họ thuán di đến gần tập kích. Hắn đã dám chắc phòng ngự như thế, hiển nhiên là cũng phải có nguyên nhân, cho nên hai người không có mạnh mẽ xông tới, chỉ vung tay họa xuất ra kiếm quang càng ngày càng thường xuyên hơn. Cứ theo cái đà này, chung quy là Dược Thiên Sầu không thể rành tay phản kích nổi.
 
Dược Thiên Sầu đương nhiên không thể ngồi im chịu trận như thế này. Dù sao bản thân hắn có không ít phi kiếm, mỗi người chia ra vài chục thanh quấy rối vẫn là đủ dùng. Bất quá tốc độ phi kiếm của Dược Thiên Sầu, căn bản là không thể vượt qua tốc độ phi hành của hai người Thôi Triệu Phàm. Thật lòng, giờ phút này hắn chỉ có thể gây rối, mà không thể tạo thành một chút tổn thương cho bên phía đối phương. Cứ chiếu theo tình huống này đi xuống, bằng vào tu vi của Dược Thiên Sầu, chỉ sợ là không thể duy trì chống đỡ nổi trong khoảng thời gian dài.
 
Nhưng Lý Mộng Bạch cùng Thôi Triệu Phàm là không thể không vội. Bởi vì ở phía dưới đám người Đại La Tông đã chết rất nhiều, nếu còn dây dưa thêm thời gian thì hiển nhiên chúng đệ tử cũng sẽ bị tiêu diệt sạch. Lần này có bốn cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ đảm đương tọa trán, nếu để cho Dược Thiên Sầu làm thịt hết đám đệ từ, thì bốn người bọn hắn cũng thật sự là không còn mặt mũi nào quay trở về Đại La Tông.
 
Thế nhưng Dược Thiên Sầu quả thực đúng là một con nhím không hơn, khiến cho người ta căn bản không thể công kích. Dù ngươi tu vi cao đến đâu, thì phi kiếm căn bản là không thể công kích được. Dược Thiên Sầu có quá nhiều phi kiếm, hơn nữa lợi khí trong tay hắn còn sắc bén tới mức dọa người.
 
Ờ bên dưới, các môn phái nhìn xem, đám người Đại La Tông cơ hồ gần như là đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Lúc này chỉ còn sót lại mấy chục tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ đang dựa vào tu vi cao hơn một tầng, mà cắn răng phòng thủ. Bất quá đối phương công kích theo tổ họp, chính mình căn bản là không có thời gian rảnh tay. Nếu lúc này bọn hắn xung động phản kích, thì rất có khả năng sẽ bại lộ ra sơ hở cho đối phương nhắm vào.
 
Tình huống bên phía Tử Y cũng rất tốt, thủy chung nàng vẫn lấy một đánh hai.
 
Ba tràng quyết chiến khiển cho các môn phái bất ngờ nhất vẫn chính là tinh huống bên phía Dược Thiên Sầu. Bởi vì hắn rõ ràng vẫn còn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ ah! Thế nhưng lại đang giao chiến sống mái cùng với hai cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Đây quả thực chính là muốn phá vỡ quan niệm của mọi người.
 
Bất quá lúc này chúng nhân đã nhìn ra, Thôi Triệu Phàm cùng Lý Mộng Bạch đều không phải là đối thủ của Dược Thiên Sầu. Hay nói theo cách khác là hắc sắc phi kiếm quá mức lợi hại, khiến cho hai người bọn hắn giống như ném chuột thì sợ vỡ bình. Nếu Dược Thiên Sầu dám thu hồi đám Hắc sắc Phi Kiếm kia, chỉ sợ một trong hai người tùy tiện khoát tay một cái, là đều có thể tát chết Dược Thiên Sầu, như thế nào còn để cho hắn dây dưa kéo dài thời gian đến tận bây giờ chứ!
 
"Ngươi tiếp cận hắn, ta đi giải quyết đám tán tu ở phía dưới trước." Lỷ Mộng Bạch nhìn Thôi Triệu Phàm nói. Bởi vì cảm thấy hai người dây dưa ở đây quả thực chính là hao phí thời gian cùng tài lực. Coi như một người tọa trấn thì Dược Thiên Sầu cũng không dám xông ra ngạnh kháng.
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy cũng cả kinh, nếu tên kia đi xuống, đặc chiến đội viên căn bản là không ai chống đỡ nổi. Lúc này hắn chợt quát lên: "Tinh Vân Thủy Quyết."
 
Thuận miệng phun ra một cái tên dọa người. Quả nhiên khiến cho hai người bọn hắn đồng thời giật mình cả kinh. Thực lòng không nghĩ ra tên điên này vẫn còn bảo lưu bổn sự. Lập tức đề cao cảnh giác, không dám rời đi.
 
"Tinh Diễm Hỏa Quyết đó chính là đại danh đỉnh đỉnh mà cả Tu Chân giới đều ngưỡng mộ đã lâu. Nghe nói còn chưa thấy người nào có thể chiếm tiện nghi của Hỏa Quyết này. La Kình Thiên sau khi tổn thương quay trở về Đại La Tông, liền từng hướng đám nhân vật cao tầng dặn dò qua. Hỏa Quyết của Dược Thiên Sầu vô cùng bá đạo, nếu dính phải, bằng vào tu vi của hắn mà cương khí hộ thể vẫn không chịu đựng nổi, bức cho phải tự bạo cương khí hộ thể, để mà thoát thân.
 
Về phần "Tinh Vân Thủy Quyết" tuy rằng lần đầu chúng nhân nghe nói qua. Nhưng quả thực Dược Thiên Sầu đã từng sử dụng một lần trong trận chiến với La Kình Thiên. Một mình La Kình Thiên cũng thưởng thức hết Hỏa Thủy bí quyết của Dược Thiên Sầu. Chẳng biết hắn may mắn hay là không may mắn nữa đây?
 
Hiện giờ bỗng nhiên xông ra một cái danh tự Tinh Vân Thủy Quyết. Chẳng những khiến cho Lý Mộng Bạch cùng Thôi Triệu Phàm e ngại. Mà ngay cả các môn phái ở phía dưới cũng đều phi thường hứng thú.
 
Chúng nhân đều biết ngày ấy Dược Thiên Sầu khôn kéo quyết đấu cùng La Kinh Thiên ở trên dòng sông, cần nước tự nhiên là điều kiện quyết yếu. Chúng nhân theo bản năng đưa mắt nhìn về phía biển rộng cách đó không xa.
 
Một lúc sau, chỉ thấy Dược Thiên Sầu ném hai viên Hồi Khí Đan vào trong miệng. Kết quả các môn phái đợi hơn nửa ngày, mà vẫn không phát hiện ra điếm nào dị thường. Trên không trung tĩnh lặng, ngươi không đánh ta thì ta cũng không đánh ngươi.
 
Lúc này ở phía dưới lại truyền lên một tiếng kêu thảm thiết. Có hai gã đệ tử Đại La Tông chẳng may thất thủ, bị hắc y nhân bịt mắt nhìn ra điểm sơ hở, đương trường đã đem hai người đánh chết...
 

Lý Mộng Bạch cùng Thôi Triệu Phàm sắc mặt đồng thời biến đổi. Liền đồng thanh quát: "Hắn đang muốn kéo dài thời gian. Ngươi mau xuống phía dưới. Nơi này giao cho ta."
 
Lý Mộng Bạch hung hăng chém ra một đạo kiếm quang. Vừa xuất thủ, thì đột nhiên phát hiện bầu không khí xung quanh đã trở nên ầm trớt. Hai người đồng thanh kinh hô: Tinh Vân Thủy Quyết?"

 
Lời này vừa ra khỏi miệng, cũng lập tức thu hút sự chú ý của các môn phái. Nhất thời đám người căng mắt ra nhìn nhìn. Bất quá ngẩng đầu nửa ngày đều không phát hiện trên không trung phát sinh khí tượng bất thường.
 
Là nhãn quang của ta nhìn không ra. Hay là hai vị cao thủ kia đang bị ảo giác? Các môn phái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu tỏ vẻ không thấy gì.
 
Lý Mộng Bạch cùng Thôi Triệu Phàm căng thẳng một lúc lâu, nhưng vẫn chỉ thấy bầu không khí quanh người hơi ầm trớt mà thôi, không hề phát sinh ra cỗ lực lượng nào bất thường. Hai người nhất tề nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Chỉ thấy tên điên này thần tình nghiêm túc, và cũng đang dán mắt lên thân thể hai người.
 
Hai người bọn hắn cảm giác giống như đang bị đùa giỡn. Thôi Triệu Phàm liền cắn răng nói: "Ngươi mau đi xuống, Thủy Quyết cỡ này thì không thể làm gì được ta."
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi cứ chờ đó. Ta đi tru sát đám thủ hạ của ngươi, rồi sẽ quay lại tính toán cùng ngươi sau." Lý Mộng Bạch hung hăng dọa nạt.
 
Nhưng đúng lúc này, Dược Thiên Sầu lại nắm chặt song quyền, bất thình lình từ nơi tay của hắn phóng xuất ra vài con Thủy Long, khí thế cường hãn du đãng lên trên không trung.
 
Dược Thiên Sầu cũng biết, lừa được nhất thời chứ không lừa nổi cả đời. Cho nên hắn vội vàng quát: "Vậy để ta cho các ngươi kiến thức Tinh Vân Thủy Quyết của ta!"
 
Song chưởng rung lên, trong không khí bỗng nhiên ào ạt xông ra từng dòng nước bàng bạc. Lý Mông Bạch cùng Thôi Triệu Phàm nhất thời phát hiện ra, bản thân mình nháy mắt đã bị vây khốn ở trong dòng nước. Dòng nước này còn hung hăng liều mạng chui vào trong thất khiếu* của mình. Hai người cả kinh, lập tức tản xuất ra cương khí hộ thể. (*: Bày cơ quan trên mặt, tai, mắt, mũi, miệng.)
 
Các môn phái đứng xem ở phía dưới không khỏi "ồ" lên. Trên không trung bỗng dưng xuất hiện thủy tích, phạm vi rộng chừng trăm thước. Nguyên lai chúng nhân còn tưởng rằng, Dược Thiên Sầu sẽ phải mượn nước từ trong Đông Hải!
 
Dược Thiên Sầu đang ở trong nước, lập tức phát hiện ra chỗ kỳ diệu, phương viên vài trăm thước phảng phất như đang nằm trong sự khống chế của mình, từng cử động nhỏ của hai đối thủ dù hắn có nhắm mắt cũng thấy được rõ ràng, xem ra tu vi cao hơn một tầng chỗ tốt có được không nhỏ.
 
Kỳ diệu như vậy, Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, dòng nước quanh thân cấp tốc rung chuyển lên. Lý Mộng Bạch và Thôi Triệu Phàm lập tức phát hiện bản thân vốn không thể nhìn thấy rõ động tĩnh bốn phía, cảm giác không ổn, thần thức cấp tốc phóng xuất.
 
"A..." Thần thức hai người vừa phóng ra, lập tức cảm giác bị thứ gì đó đâm tới, không chỉ là sự đau đớn, mà là sự đau đớn khắc cốt mình tâm, đau nhức nhấp vào linh hồn, mặc hai người tu vi cao tới đâu, cũng khó thể kiềm chế phát ra một tiếng thảm hào.
 
Chúng nhân ở phía dưới cũng vì vậy mà chấn động. Thấy không rõ động thái mặt trên, đột nhiên nghe được hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, lúc này phán đoán ra là
 
Tiếng của Thôi Triệu Phàm và Lý Mộng Bạch, mọi người kinh hãi, lẽ nào Dược Thiên Sầu đã hạ thủ?
 
La Côn và Chu Chiếu đang cắn răng tử thủ, đột nhiên nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, lập tức cảm giác tay chân có chút tê dại, hai người tự nhiên nhận ra là thanh âm của ai, có thể làm cho tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ phát sinh tiếng kêu thảm thiết như vậy, kết quả thật không ai dám nghĩ tiếp. Phòng thủ của hai người lập tức có chút buông lỏng, Tử Y nghe tiếng càng thêm hưng phấn, nắm cơ hội điên cuồng tấn công mà đánh, Chu Chiếu nhất thời sơ ý, bị một gậy quất trúng trên đùi, máu tươi bắn ra, lại bị hắn vận công ngăn chặn. Hắn cũng sợ ảnh hưởng La Côn, nhịn xuống không dám hé răng, trái lại càng khởi lên tinh thần nghiêm ngặt tử thủ.
 
Bên phía Dược Thiên Sầu, người ngoài không biết, nhưng hắn lại biết rõ ràng. Thôi Triệu Phàm và Lý Mộng Bạch bị Hắc hỏa phi kiếm của hắn làm bị thương nặng thần thức, lần này không giống như lúc giao thủ với La Kình Thiên, chỉ dùng ngón tay dính Hắc hỏa điểm một chút, mà là mấy trăm thanh phi kiếm nhảy vào thần thức hai người điên cuồng quấy phá, tuyệt đối đủ khiến cho hai người nếm bao nhiêu khổ.
 
Nắm cơ hội này, mấy trăm thanh phi kiếm quay hai người điên cuồng bắn ra. Nhưng Thôi Triệu Phàm và Lý Mộng Bạch có thể tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ cũng không phải kẻ ngồi không, ăn thiệt thời làm sao còn có thể do dự, hầu như là dùng bản năng đem hộ thể cương khí kích phát nổ tung.
 
"Rầm rầm" hai tiếng nổ, giống như là tiếng sấm. Phương viên vài trăm thước trên không trung bị nổ tung oa. Lúc này Dược Thiên Sầu bị tiếng nổ chấn đến đầu óc choáng váng, thủy vân mất đi khống chế, toàn bộ hóa thành nước chảy ào ào rơi xuống biển rộng.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu hồi phục lại, trong lỗ tai còn ong ong vang rền, nhưng lập tức phát hiện có hai người đang chằm chằm nhìn hắn. Lúc này làm hắn càng hoảng sợ, cấp tốc đem Hắc hỏa phi kiếm quay trở về tự bảo vệ mình.
 
Nhưng làm hắn ngoài ý muốn chính là, hai người kia sắc mặt tái nhợt theo dõi hắn, nhưng không hề nhúc nhích, vẻ mặt Dược Thiên Sầu hồ nghi, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, không biết hai người này làm cái quỷ gì, huống chi lỗ tai hắn còn đang ông ông vang dội, chậm rãi cũng tốt.
 
Thôi Triệu Phàm và Lý Mộng Bạch cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Thần thức hai người bị phá hư nghiêm trọng, ngoại trừ bổn mạng nguyên thần, thần thức có thể ngoại phóng đã bị Dược Thiên Sầu phá hủy hết bảy tám phần, chỉ còn ít đến thương cảm, thiếu chút nữa thần thức bị tổn hại biến thành ngu ngốc. Hôm nay tinh thần hai người đã cực điểm uể oải, hầu như đều nhanh tiến nhấp trạng thái buồn ngủ, đâu còn nhấc nổi tinh thần dây dưa với Dược Thiên Sầu.
 
Bệnh trạng này làm hai người nhớ tới lời La Kình Thiên từng nói qua, ngày xưa khi hắn đối chiến với Dược Thiên Sầu, tuy thần thức bị hao tổn, tuy rằng tổn thương không nặng, nhưng lại cảm giác đau đớn tận nội tâm làm cả đời khó quên, hầu như cảm giác làm cho người muốn chết trong nháy mắt. Hôm nay ngẫm nghĩ, giống hệt bệnh trạng mà La Kinh Thiên đã nói, chỉ là thần thức hai người tổn hại nặng hơn La Kình Thiên rất nhiều.
 
Ba người ở trên không trung giằng co, Lý Mộng Bạch và Thôi Triệu Phàm nắm cơ hội điều tức, hi vọng tận lực khôi phục thần thức bị hao tổn. Dược Thiên Sầu lại là vì hay tính toán người khác, trong lòng sinh ám quỷ, sợ người khác cũng tính toán mình, chuẩn bị quan sát trước hãy tính, không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ vì tính tình đa nghi này, làm hắn không công tổn thất một lần cơ hội tốt.
 
Các phái quan chiến bên dưới đều cảm thấy phiền muộn. Đã đánh tới tình trạng này, còn có gì đáng do dự, chúng ta cũng không chuẩn bị khuyên, các ngươi mau sớm phân ra thắng bại, làm xong về nghỉ a! Còn dây dưa thì có ý nghĩa gì chứ...