Tinh Thần Châu

Chương 394: Đông Phương thắng




Đông Phưong Trường Ngạo còn đang nghĩ biện pháp chu toàn, nghe vậy mượn cơ hội liếc mắt, nhìn thấy được bảo thương đen nhánh, không khỏi tinh thần đại chán, nhưng lại lập tức có điểm nghi hoặc.
 
Hắn am hiểu dùng thưong, cho nên đối với các loại bảo thưong tưong đối quan tâm. Tuyệt thế thần binh Đồ Long Thương, là từ đâu toát ra tới, thế nào trước đây chưa từng nghe qua?
 
Yến Bất Quy vừa nhìn thấy cây thưong trong tay Toàn Đức mình, lập tức biến sắc, đoán được sắp sửa phát sinh chuyện gì, lúc này truyền âm cho Ngôn Bưu: "Ngôn tiên sinh cẳn thận, Phù Tiên Đảo sắp đưa một cây bảo thương ra sân, cây thương này rất có khả năng phá hủy được cây roi của tiên sinh, ngàn vạn lần đừng để roi vào trong tay Đông Phưong Trường Ngạo."
 
Ngôn Bưu đứng giữa không trung, tuy rằng có vẻ tương đối dễ dàng, nhưng không dám đến quá gần Đông Phương Trường Ngạo, thời khắc luôn cảnh giác, sợ Đông Phương Trường Ngạo lại đánh lén thêm một lần, trước đó hắn thật sự hoảng sợ. Lúc này nghe được Yến Bất Quy truyền âm, phân tâm nhìn về hướng nhóm người Phù Tiên Đảo, quà nhiên thấy có cây bảo thưong xuất hiện, lại đen nhánh, không khỏi cười trả lời Yến Bất Quy: "Yến cung chủ quá lo lắng, ô Long Tiên trong tay ba sư huynh đệ chúng ta, chính do gia sư tàn sát một con giao long tu luyện mấy ngàn năm, rút gân cùng vảy và xương, luyện chế thành đỉnh cấp thượng phấm pháp bảo. Làm sao bảo vật bình thường có thể phá?"
 
Yến Bất Qụy thấy người này có điểm khinh địch, lần thứ hai nhắc nhở: "Phù Tiên Đảo không thể so sánh với môn phái bình thường, Kim Nguyên bảo thương trong tay Đông Phưong Trường Ngạo cũng là thượng phẩm pháp bảo, chỉ là vừa vặn bị ô Long Tiên của tiên sinh khắc chế mà thôi, hôm nay có bảo thưong mà họ lấy ra muốn thay Kim Nguyên bảo thương, tuyệt đối sẽ không phải là vật tầm thường, tiên sinh ngàn vạn lần không được sơ ý."
 
Ngôn Bưu chợt tỉnh, khóe mắt đều quan tâm bảo thương trong tay Toàn Đức mình. Các phái đều nhìn ra chút mánh khóe, biết Phù Tiên Đảo thỉnh ra pháp bảo lợi hại. Ánh mắt Toàn Đức mình chọn xong vị trí, truyền âm nói: "Đông Phưong trường lão, chuẩn bị nhặt thưong!" Dứt lời, cố sức ném cây thưong trong tay ra ngoài.
 
Một bóng đen lướt qua đường vòng cung, sau đó roi xuống trên tảng đá đột ra bên dưới sơn cốc. Cây thưong trực tiếp tà tà cắm vào trong tảng đá, hầu như không vang lên một âm thanh, cũng chỉ lộ ra một đuôi thưong ngăm đen trên mặt đá. Các phái lấy làm kinh hãi, quà nhiên là bảo thương. Đông Phương Trường Ngạo chợt vui vẻ, Ngôn Bưu kinh hãi, hai người lập tức tập trung mục tiêu lên bảo thương.
 
"Hải!" Đông Phưong Trường Ngạo chợt quát lớn một tiếng. Đọi đã lâu chính là vì muốn nghĩ ra biện pháp, hôm nay đồng môn đã thỉnh đựợc bảo vật đi ra cứu giúp, thành bại đành ký thác lên cây thương kia, nên không thể bỏ qua không lý tới. Cây thưong trong tay kiệt lực giũ thoát cây roi dây dưa, kim mang roi xuống, đánh văng ô Long Tiên, lắc mình roi xuống dưới thật nhanh.
 
"Đông Phương khoan chạy." Ngôn Bưu quát to. Lúc này hắn cũng có chút nóng nảy, chỉ bí quyết kháp động, ô Long Tiên quay ngược truy theo Đông Phương Trường Ngạo, chính hắn cũng đuổi theo. Ánh mắt toàn trường đều tập trung lên sự tranh đấu của hai người, biết đã đi tới thời điểm mấu chốt.
 
Cách mặt đất còn chừng trăm thước, tiếng gió rít kéo tới, Đông Phương Trường Ngạo đột nhiên dừng phắt lại, xoay người đánh vài thương hất văng cây roi. Tất cà mọi người cho rằng hắn sẽ nhặt được cây thương phía dưới, ai biết hắn ngẳng đầu nhìn Ngôn Bưu đang lao xuống, hét lớn một tiếng: "Sát." Lại giờ Kim Nguyên bảo thưong bắn lên. Hắn nghênh thưong giết hưóng Ngôn Bưu, khí thế thực sự dũng mãnh không gì sánh được.
 
Hai bên chạm mặt, tốc độ hầu như kéo gần trong nháy mắt, Ngôn Bưu vốn muốn để cây roi cuốn lấy Đông Phương Trường Ngạo, còn hắn có thể thu được bảo thương bên dưới, tránh khỏi hậu hoạn sau đó. Ai biết Đông Phương Trường Ngạo lại xoay người trùng trở về, phảng phất như vừa bày ra một cái tròng chờ hắn chui vào.
 
Kim thương rít gió, phá không nghênh tới, Ngôn Bưu hoảng sợ hồn phi phách tán,
 
Gấp đến xoay người bỏ chạy, nhưng tựa hồ như đã chậm một bước. Hai người đã chạm mặt, theo một tiếng hừ lạnh của Đông Phương Trường Ngạo, kim mang vẽ ra một chùm máu tươi.
 
"A!" Ngôn Bưu hét thảm một tiếng, một chân đã bị cắt xuống tới.
 
Người bên phía tu chân liên mình lúc này trầm trồ khen ngợi liên tục. Nhất là Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán còn hô hào phi thường kích động vang dội. Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, Đông Phương Trường Ngạo không hổ là Đông Phương Trường Ngạo, chỉ cần cho hắn một cơ hội, lập tức liền xoay chuyển thế cục, phần tâm trí và lòng quả cảm người thường quyết không thể so sánh. Trách không được có khả năng đảm nhận trọng trách ở thiên hạ đệ nhất đại phái như Phù Tiên Đảo.
 
Tuy rằng Ngôn Bưu đã bị chặt đứt một chân, nhưng bào mạng vẫn quan trọng hơn, vẫn chạy trối chết, chỉ là nguyên khí đại thương, tốc độ đã chậm hơn rất nhiều. Hắn liều mạng chạy về hướng đám người Yến Bất Quy, la lớn: "Nhị vị sư huynh cứu ta!"
 
Trong nhóm người có hai người vừa định xông ra, trong đó có người liền kêu lên: "Không được, phạm quy." Hai người liền bị người kéo tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Hai người kia đâu nghĩ được nhiều như vậy, sư đệ sắp bị giết chết, ai còn quản quy củ gì, cùng lúc thì chịu thua bỏ đi. Nhưng một màn làm hai người lo lắng nhất đã hiện rạ, Đông Phương Trường Ngạo đã đuổi tới, gương mặt trầm như nước, giờ thương qua đỉnh đầu Ngôn Bưu, lúc này hai người cao giọng quát: "Thủ hạ lưu tình!"
 
Ngôn Bưu kinh khủng quay đầu, chỉ thấy một mành kim mang cắt tới, Đông Phương Trường Ngạo huy thương động tác sạch sẽ lưu loát, không hổ là người trường kỳ dùng thương.
 
"A." Vài khối thịt nát máu tươi hòa lẫn tiếng kêu thê lương thảm thiết, hướng bên dưới rơi xuống, Ngôn Bưu xong đời. Tu chân liên mình lại lần nữa trầm trồ khen ngợi không dứt.
 
"Sư đệ." Cả hai người kia cả kinh kêu lên. Hai người trên tay cầm cây roi giống Ngôn Bưu như đúc.
 
Đông Phương Trường Ngạo quay đầu liền đi, hạ xuống mặt đất. Nhìn thấy cây roi màu đen còn nằm trên cỏ, đưa tay nhiếp lấy, trực tiếp ném vào trong túi trữ vật, đây có thể xem như là chiến lợi phẩm của hắn.
 
Thấy hai người cầm roi chứng kiến Ngôn Bưu bị bầm thây, lại nhìn chân gãy kia, chỉ sợ đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ. Đông Phương Trường Ngạo đầu tiên lấy một viên Hồi Khí Đan bỏ vào trong miệng nuốt xuống, đồng thời cầm Kim Nguyên bảo thương bỏ vào túi trữ vật, xoay người nắm lấy đuôi thương màu đen cắm trên tảng đá lớn phía sau, liền thấy hắn trợn to hai mắt, rút mạnh cây Đồ Long Thương đen nhánh cắm trong đá, giờ lên nhìn kỹ.
 
Trường thương băng lãnh, toàn thân ngăm đen, long trào tạo đuôi thương, thân thương điêu khắc cửu long, miệng rồng thổ mũi thương, toàn bảo thương hầu như đều có vảy rồng bao trùm, quả thực là khí thế phi phàm. Nhất là bên trong, tựa hồ ần chứa một cỗ lực lượng khổng lồ, loại lực lượng kinh khủng này giống như đã từng quen biết, Đông Phương Trường Ngạo kinh ngạc nhìn đồng môn, cho tới bây giờ không có nghe nói qua có một cây thương như vậy, nếu như có chỉ sợ đã cấp cho hắn, phỏng chừng sẽ không kéo dài tới hiện tại.
 
"Đông Phương trưởng lão, trận đầu ngươi thắng. Hai vị cung phụng triệu ngươi trở về." Đông Phương Trường Ngạo bỗng nhiên nhận được Toàn Đức mình truyền âm, khẽ gật đầu, thân hình chợt lóe, bay trở về chỗ Phù Tiên Đảo. Quanh thân vang lên tiếng hoan hô, tu chân liên mình trận đầu đắc thắng, các phái liền hô to ủng hộ.
 
"Đông Phương trưởng lão, lợi hại!" Dược Thiên Sầu vui tươi hớn hở ca ngợi. Lần này hắn thật sự vui vẻ, bảo thương còn chưa dùng, lời năm ngàn vạn buôn bán, dù cuối cùng thua, cũng có thể kiếm được một ngàn vạn, sớm biết như vậy, sẽ không chỉ đưa ra bốn ngàn vạn mà thôi.
 
Đông Phương Trường Ngạo giật mình, vì sao người này lại ở đây, gật đầu chưa nói gì, đã thấy Dược Thiên Sầu đưa tay ra nói: "Phiền phức Đông Phương trưởng lão trả lại Đồ Long Thương cho ta."
 
"Cây thưong này là của ngươi?" Đông Phưong Trường Ngạo kinh ngạc nhìn đồng môn, cuối cùng ánh mắt roi vào trên người Toàn Đức mình. Toàn Đức mình gật đầu nói: "Là tìm Dược Thiên Sầu mượn dùng khẩn cấp, đáp ứng qua hắn, dùng xong một trận sẽ trà hắn."
 
"Được." Ánh mắt Đông Phưong Trường Ngạo lưu luyến trên thân thương, không đành lòng rợi tay, sau thoáng do dự, kiên quyết nói: "Dược Thiên Sầu, cây thương của ngươi có thể bán..."
 
Dược Thiên Sầu xua tay nói: "Không bán, không bán, có trà bao nhiêu tiền cũng không bán. Đông Phương trưởng lão đưa thương lại cho ta!"
 
Đúng ngay lúc này, bên trong sơn cốc bỗng nhiên có người la lớn: "Tu sĩ Độ Kiệp trung kỳ, Ngôn Phưong đến đây tiếp thu khiêu chiến. Đông Phưong Trường Ngạo, có dám xuống đây đánh một trận." Mọi người Phù Tiên Đảo đều nhìn lại, đều không phải người khác, chính là một trong hai sư huynh của Ngôn Bưu, xem ra là muốn báo thù.
 
Đông Phương Trường Ngạo hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, cho ta mượn cây thương dùng một hồi, dùng xong trà lại ngươi."
 
"Trường Ngạo!" Kỷ Niên gọi hắn, lắc đầu nói: "Trận đầu Phù Tiên Đảo phải xuất đầu, nếu đã thắng, phải để môn phái khác ra mặt! Phù Tiên Đảo chúng ta chỉ cần xuất thủ ở thời điểm mấu chốt là được."
 
Đông Phương Trường Ngạo dừng lại trầm tư, biết môn phái khác còn có suy tính, không phải do chính cá nhân mình xung động, nhìn người khiêu chiến dưới sơn cốc, cắn răng cầm Đồ Long Thương trong tay đưa lại cho Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu cầm lấy vuốt ve, nhét vào túi trữ vật, nhìn Kỷ Niên hành lễ nói: "Sau cuộc khiêu chiến kết thúc, vãn bối trở lại tìm tiền bối."
 
Sắc mặt Kỷ Niên âm trầm gật đầu, cây thương vừa sờ vào đã tiêu mất năm ngàn vạn của Phù Tiên Đảo, sớm biết Đông Phưong Trường Ngạo có thể giết địch bằng cách như vậy, tùy tiện tìm một vật gì làm dẫn dắt có phải là được rồi, hà tất phải tiêu tiền uổng phí.
 
Dược Thiên Sầu mặc kệ nhiều như vậy, từ chỗ Phù Tiên Đảo chậm rãi đi về chỗ tứ đại gia tộc, Tử Y thò đầu qua hiếu kỳ hỏi: "Ta vừa thấy cây thương kia hình như là do ngươi lấy ra?"
 
Dược Thiên Sầu nhìn nàng, tu vi cao thật tốt, nhiều người che chắn như vậy cũng bị ngươi nhìn thấy, kỳ thực đâu chỉ một mình Tử Y nhìn thấy, mà còn rất nhiều người cũng thấy, dù không thấy được cũng đoán được. Nếu Phù Tiên Đảo thật có bảo thương, đã sớm lấy ra, còn cần dây dưa cà nửa ngày, mới đưa ra một cây, không phải là hắn thì còn có thể là ai.
 
Sư huynh Ngôn Bưu vẫn còn đang Kên tục kêu gào: "Thế nào? Đông Phương Trường Ngạo không dám xuất đầu, toàn bộ Hoa Hạ tu chân giới cũng không dám sao? Lẽ nào đều là rùa đen rúc đầu? Ai tới cùng ta đánh một trận!"
 
Hắn mắng đã lâu, các phái lại không có một người ra mặt. Then chốt mọi người từ trận chiến của Đông Phương Trường Ngạo đều thấy được cây roi kia lợi hại. Tu vi ngang nhau họ tự nhận không thể ứng đối tốt như hắn, mà tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ lại không thể ra trận vì quy tắc, trong lúc nhất thời các phái nhìn nhau, cây roi kia thật sự phiền phức!
 
Dược Thiên Sầu nhìn nửa ngày, thấy mọi người còn đang do dự, không khỏi cạc cạc cười nói: "Hắc hắc! Nếu tất cà mọi người khách khí như vậy, ta sẽ không khách khí nữa."
 
Ánh mắt Tử Y sáng lên nói: "Ngươi muốn ra trận sao?" Phương thứe tranh đấu của hắn luôn luôn mới mẻ độc đáo, nàng có điểm rất thích xem.
 
"Hắc hắc! Ngươi nói đi? Thật không thể để cho người ta cười Hoa Hạ tu chân giới không người a!" Dược Thiên Sầu bĩu môi, hai tay lưu loát rút ra hai thanh đại khảm đao, quát lớn: "Ta đến đây!"