Tinh Thần Châu

Chương 386: Thương nghị




Mặt trời vừa lên cao, Dược Thiên Sầu còn đang nằm trên giường ngủ ngon lành, liên tục phi hành, xác thực làm hắn cảm thấy có chút rã rời mệt mỏi. Những tu sĩ bình thường chỉ sợ sẽ đả tọa khôi phục, nhưng hắn lại dùng phương thức nguyên thủy nhất đó chính là nằm ngủ! Bốn chân dang rộng trên giường cũng là một loại hạnh phúc nha!
 
"Đông đông đông..." Trong mộng còn đang về lại kiếp trước, đang cùng mấy cô gái tóc vàng mắt xanh tham thảo vấn đề sinh lý, đáng tiếc lại bị tiếng đập cửa làm giật mình tỉnh giấc. Bò khỏi giường, nhìn thoáng qua bốn phía, không khỏi khẽ thở dài, quả nhiên là đang nằm mơ, thời đại dùng bốn bánh xe đã vừa đi không còn trở lại.
 
"Đông đông đông..." Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, lúc này Dược Thiên Sầu lớn tiếng hô: "Ai nha! Ai nha! Mới sáng sớm gõ cửa cái gì, không biết đang ngủ sao?"
 
Rất không vui vẻ đi xuống giường, đứng dậy thu liễm bẫy rập tạo thành bằng hắc sát khắp bốn phía thu vào cơ thể. Làm như vậy cũng là bị bức bất đắc dĩ, thường thường người hay tính toán người khác cũng sợ bị người khác tính toán, nhớ ngày xưa hắn đã hãm hại Lưu Chính Quang ở đây, dù sao hắn đắc tội quá nhiều người, vốn muốn trở về ô Thác Châu nghỉ ngơi, nhưng đơn độc lưu lại một Tử Y đơn thuần như trang giấy trắng tại đây, hắn lại có chút lo lắng. Tuy rằng tu vi Tử Y cao hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn lại vẫn lo lắng, lại nói cũng không biết là ai bảo vệ ai.
 
Đi tới cửa, một tay giữ cửa, vốn muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy Tử Y đang đứng bên ngoài, thần tình lại có vẻ mang theo vẻ lấy lòng, trước đó chưa từng có a! Không cần phải nói, người gõ cửa chính là nàng, tiếng mắng chửi của Dược Thiên Sầu liền nghẹn trở lại, hồ nghi nói: "Sáng sớm ngươi gõ cửa phòng ta làm gì?"
 
"Không còn sớm nữa, đã sớm đến buổi trưa. Đêm qua không phải đã có người gọi ngươi đến tu chân liên mình sao?" Tử Y hỏi.
 
Dược Thiên Sầu trợn mắt, xoay người đi vào phòng, vừa đi vừa nói: "Chúng ta ở trong mắt bọn họ chỉ có hai người, chỉ là tán tu, xen vào chuyện này làm gì? Bọn họ mở hội của bọn họ, chúng ta cần gì quản, làm chuyện của mình là được."
 
Đi tới bên giường, thân thề nghiêng xuống, lại nằm ra. Kỳ thực hắn rất muốn đi chen vào một chút, dùng cách nói của hắn, địa phương càng nhiều người thì càng náo nhiệt, cơ hội phát tài lại càng nhiều. Nhưng vừa nghĩ đến Yến Bất Quy dẫn theo một đám người, lại còn có thù oán với chính mình, mình nên tránh mũi nhọn mới tốt, đừng huyên tới mức khi hắn đang muốn khiêu chiến tu chân liên mình liền khiêu chiến tới trên đầU Minh, vậy thì khó chịu.
 
Tử Y đi theo vào phòng, nói: "Thế nhưng người của tứ đại gia tộc đang chờ ngươi dưới lầu, nói là phải đợi ngươi cùng đi."
 
"Tứ đại gia tộc! n?" Dược Thiên Sầu lại bò lên, hỏi: "Ngươi thế nào biết? Ngươi đi một mình xuống dưới?"
 
Tử Y có chút ấp úng nói: "Ngươi không phải nói thứ không trả tiền ngu gì không ăn sao? Ta nghĩ đồ ăn trong tiệm rất ngon, nên mới tự đi xuống gọi thức ăn. Vừa lúc người của tứ đại gia tộc chờ ngươi bên dưới, ta ăn xong liền giúp bọn họ lên hỏi ngươi một chút."
 
Đồ không trả tiền ngu gì không ăn? Dược Thiên Sầu giật mình, hình nhU Minh có nói qua với nàng như vậy, năng lực học tập thật rất mạnh!
 
Cảm thấy không còn biện pháp nào ngủ tiếp, vận chuyển Thủy quyết, lòng bàn tay Dược Thiên Sầu toát ra dòng suối mát, một luồng tiến vào khoang miệng làm vệ sinh, còn lại bao lấy gương mặt rửa, sau khi rửa mặt xong, dòng nước có chút khàn khàn tụ tập thành một đoàn. Dược Thiên Sầu đẩy ra cửa sổ, phất một ngón tay, dòng nước hóa thành mũi tên trực tiếp bắn ra ngoài, cuối cùng sẽ rơi xuống trúng người nào, địa phương nào, hắn lười suy nghĩ. Kết quả làm cho Tử Y trợn tròn mắt đứng nhìn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Dưới lầu không có người, phỏng chừng đều đã chạy đến tu chân liên mình. Tứ đại gia tộc phái tám người tới, có bốn vị trưởng lão là Tất Sơn, Đàm Hoa Tông, Kinh Thăng Bình, Võ An Phong, bốn người đều có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, ngoại trừ vị
 
Trưởng lão Võ gia có vẻ quen mặt, những người khác Dược Thiên Sầu cũng không nhận thức. Bốn người còn lại là người quen cũ, đệ nhất người thừa kế của tứ đại gia tộc, bốn người Tất Từ Thông. Tám người nhìn thấy Dược Thiên Sầu đều tiến lên hành lễ: "Dược tiên sinh!"
 
"Không cần đa lễ, không cần đa lễ." Dược Thiên Sầu cười khoát khoát tay, quay đầu nói với Tử Y: "Đi, đem thức ăn ngươi ăn sáng sớm cũng gọi lên cho ta một phần."
 
Tử Y không nói thêm, trực tiếp đến quầy hàng chọn thức ăn. Chỉ thấy chưởng quỹ cười liên tục gật đầu, bất quá dáng tươi cười có chút mất tự nhiên.
 
"Tất huynh, các ngươi cũng tới?" Dược Thiên Sầu vừa nói ra khỏi miệng, bốn người Tất Tử Thông liền nói: "Không dám!" Hiện tại bối phận giữa bọn họ đã không còn như ngày xưa, bốn người làm sao còn dám xưng hô huynh đệ với hắn, huống chi bên cạnh còn có bốn vị trưởng lão.
 
Trước công chúng cũng không phải thời gian nói chuyện này với bọn họ, Dược Thiên Sầu nhìn về phía mấy người hỏi: "Các ngươi tìm ta có việc?"
 
Bốn vị trưởng lão nhìn nhau gật đầu. Do Tất gia trưởng lão Tất Sơn đứng dậy ứả lời: "Tứ đại gia tộc nhận được thông tri của tu chân liên mình, liền suốt đêm phái chúng ta đến đây, được biết tiên sinh ở tại Bách Hoa Cốc đã gia nhấp tu chân liên mình, trưởng lão hội của tứ đại gia tộc trước khi chúng ta đi đã từng dặn dò, nếu như tiên sinh cần bang trợ, chúng ta phải tận lực phối hợp."
 
Dược Thiên Sầu không nói gì chỉ cười cười. Tiểu nhị Bách Hoa Cư đã mang thức ăn lên, hắn thuận miệng hỏi một câu: "Có muốn ăn hay không?" Thấy mấy người lắc đầu, hắn cũng không khách khí, vùi đầu liền ăn. Không nói một tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Tám người cũng không nói chuyện, vừa mới tới nghe được chuyện hắn gây nháo tại Bách Hoa Cư, hôm nay vẫn ở lại vừa ăn vừa ở, cũng không nghe nói người của Bách Hoa Cung làm gì hắn.
 
Ăn no xong, Dược Thiên Sầu vỗ vỗ bụng ra vẻ rất thoải mái. Tất Tử Thông từng ở chung với hắn, biết hắn thích chiếm tiện nghi, lập tức đi qua định giúp hắn tính tiền, ai biết chưởng quỹ không thu, nói là Dược Thiên Sầu ăn ở trong Bách Hoa Cư đều được miễn phí. Khiến cho tám người đều kinh ngạc, đập bãi xong còn được ăn uống ở không trả tiền, có chuyện tốt như vậy?
 
"Nghe nói tu chân liên mình đang thương nghị, tứ đại gia tộc các ngươi không đi sao?" Dược Thiên Sầu nhàn nhã hỏi thăm.
 
"Tiên sinh không phải đã gia nhấp tu chân liên mình sao? Lẽ nào ngươi không có nhận được thông tri?" Tất Sơn hiếu kỳ hỏi, ngụ ý không khó suy đoán. Chúng ta đến đây là cho ngươi thấy lập trường, chờ ngươi cùng đi a!
 
Dược Thiên Sầu đương nhiên cũng nghe ra, dừng một chút nói: "Thông tri thì có, chỉ là trên tay có chút chuyện trọng yếu, nên đã làm lỡ."
 
"Trên tay tiên sinh có chuyện, có phải đã làm xong? Nếu như không có việc gì, vừa lúc cùng nhau đồng hành." Tất Sơn khách khí nói.
 
Dược Thiên Sầu vốn định nói còn chưa làm xong, nhưng vừa đụng phải ánh mắt quái dị của Tử Y, không khỏi có chút chột dạ. Ngẫm lại thật không tiện trốn mãi chỗ này, cũng phải đi ra ngoài thăm dò tin tức, trốn trong phòng làm sao phát tài? Huống chi đã đến buổi trưa, phỏng chừng tu chân liên mình đã thương nghị xong, hiện tại đi qua lộ mặt một chút, thuận tiện hỏi thăm chút tin tức là hợp.
 
"Như vậy cùng đi thôi." Dược Thiên Sầu ha ha cười nói. Cả nhóm mười người, vừa đi ra Bách Hoa Cư, kết quả lại nhún nhường lẫn nhau. Người của tứ đại gia tộc không chịu đi trước Dược Thiên Sầu và Tử Y, nhưng Dược Thiên Sầu đánh chết cũng không chịu đi trước náo động, đòi trốn ra sau. Cuối cùng người của tứ đại gia tộc không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là cho hắn và Tử Y đi theo phía saU Minh.
 
Đoàn người không bao lâu đã đi tới cửa tu chân liên mình. Lúc này ở đây đã vây quanh không ít người, đều là những người không có tư cách đi vào trong. Vừa thấy người của tứ đại gia tộc đi tới, nhất thời có người ồn ào nói: "Tứ đại gia tộc có cái giá
 
Thật lớn a! Không ngờ lúc này mới đến, thật không xem các phái vào trong mắt!"
Một người đi đầu, lập tức liền có kẻ ăn no không có việc gì làm, đi theo ồn ào, tứ đại gia tộc nhất thời thành tiêu điểm.
 
Người của tứ đại gia tộc tuy rằng mất hứng, nhưng cũng không tính toán với những kẻ không lên được mặt bàn trước công chúng, huống chi đích xác mình cũng đã tới quá muộn, chỉ có thể lạnh lùng nhìn tới. Người ồn ào lại ý vào nhiều người, lại thấy tứ đại gia tộc không có phản ứng, lại đắc ý không ngừng.
 
Mẹ nó! Một đám du côn lưu manh, ý định muốn lão tử bị lộ mặt. Dược Thiên Sầu bĩu môi, tứ đại gia tộc thành tiêu điểm, hắn núp ở phía sau nghĩ muốn điệu thấp cũng không điệu thấp nổi nữa. Không ít người phát hiện Dược Thiên Sầu đi theo sau tứ đại gia tộc, đều bảo trì trầm mặc.
 
Nhưng lại có một tên mắt ngốc, não ngu, giọng lớn, khi Dược Thiên Sầu đi ngang qua, bên cạnh lại có người há to miệng chít chít méo mó, thiếu chút nữa phun đầy nước bọt vào mặt Dược Thiên Sầu.
 
"Phanh." Chỉ một quyền nện lên mặt người nọ, máu lẫn răng đều bay ra.
 
"Ca." Một cước đá thẳng vào chân người kia, thanh âm xương đùi bị gãy vang lên thật thanh thúy. "A" lúc này người nọ mới phát sinh một tiếng hét thảm.
 
"Tiện nhân!" Dược Thiên Sầu rốt cục nhịn không được ra tay, tiện thể mắng một câu. Một ít người bên cạnh người nọ thấy rõ người động thủ chính là ai, đều vô ý thức thối lui ra sau, vừa lúc cho người nọ một ít diện tích nằm lăn lộn trên mặt đất.
 
Người chung quanh lúc này mới phát hiện người vừa động quyền cước chính là Dược Thiên Sầu, nhất thời liền an tĩnh xuống tới. Người của tứ đại gia tộc nhìn lại, lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại động thủ ngay trước cửa tu chân liên mình, bất quá hiệu quả của một quyền một cước thật tốt, rốt cục đã biến mất tạp âm khiến người tâm phiền. Đoàn người phía trước lập tức nhường đường, Dược Thiên Sầu làm như không có việc gì đi theo phía sau tứ đại gia tộc, sau khi chứng minh thân phận ngay trước cửa tu chân liên mình, cùng nhau đi vào.
 
Trên mành đất bằng của tu chân liên mình, mấy trăm người vây quanh khoanh chân ngồi, ở giữa là đại biểu cho mười môn phái đứng đầu của chính ma hai đạo, lúc này đang cùng nhìn ra ngoài cửa. Mọi người đầu tiên nghe được có không ít người đang nói đến tứ đại gia tộc, sau đó liền nghe được tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài, không biết chuyện gì đang xảy ra. Các phái đều hoài nghi, chẳng lẽ tứ đại gia tộc đang động thủ ngay ngoài cửa tu chân liên mình? Đúng lúc này, người của tứ đại gia tộc đi vào, các phái càng phát ra hoài nghi.
 
"Quý khiếu cái gì? Hai người đi ra, nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra." Cừu Vô Oán không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt sầm xuống rống lên một tiếng. Lúc này có hai người của Vạn Ma Cung đi ra ngoài.
 
Ngoài sân đặt không ít bồ đoàn. Cả nhóm mười người đều tự lấy một chiếc ngồi bên ngoài cùng. Tuy rằng Dược Thiên Sầu muốn điệu thấp một chút, nhưng Tử Y mặc y phục màu tím quá nổi bật, mọi người vừa nhìn thấy Tử Y, ánh mắt lập tức sưu tầm được hắn.
 
Cừu Vô Oán nhìn ra bên ngoài, lại nhìn tới Dược Thiên Sầu, vẻ mặt hoài nghi. Đúng lúc này hai gã đệ tử Vạn Ma Cung quay trở về hướng hắn bẩm báo: "Cừu trưởng lão, bên ngoài có một gã đệ tử Lục Đạo Ma Tông bị người đánh, thế nhưng.., thế nhưng không ai thấy rõ là ai đánh." Người bị đánh cũng không thấy rõ là ai đánh thật có bao nhiêu phiền muộn, người bị đánh cho dù bị đánh trộm không nhìn thấy thì thôi, còn những người đứng chung quanh hỏi một vòng đều ấp úng nói không hề nhìn thấy rõ. Dược Thiên Sầu càng nghe được sửng sốt, còn có chuyện tốt như vậy?
 
Trong đám người ngồi vây quanh có một bóng người lủi lên không trung đi ra ngoài viện, một hồi lại thấy người nọ lắc mình quay trở về. Hắn đứng bên ngoài vòng nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mấy người của tứ đại gia tộc quát: "Là ai dám đả thương môn hạ đệ tử của chúng ta, còn không mau mau đi ra nhận tội."