Tinh Thần Châu

Chương 377: Lai lịch Ma Điển




"Có một số việc các ngươi không biết, nhưng hiện tại Yến Truy Tinh đãxây ma thể, đã tới lúc nên nói cho các ngươi." Man Hổ nhìn mấy sư đệ chậm rãi nói: "Viễn cổ ma đạo là thật, thông đạo đi thông Ma giới cũng là thật.
 
Đây bởi vì ngày xưa ma đạo quá mức cường đại, dù là Tiên, mình hai giới cũng phải cúi đầu xưng thần, ai biết ma đạo cường đại như vậy lại bị Tiên, mình hai giới khơi lên nội loạn, rốt cục xảy ra chuyện gì sư phụ cũng không rõ ràng, nói chung thông đạo Ma giới bị Tiên, mình hai giới liên thủ phong ấn. Nhưng Ma Quân Ma giới cũng không phải hạng người hời hợt, sau khi phát hiện sự tình không đúng, ngay khi thông đạo sắp bị phong bế, mạnh mẽ thi triển đại pháp, thuận lợi bắt một ma đạo tiểu tốt ném đi ra, tên người tiểu tốt ma đạo bị ném ra có mang theo Ma Điển do Ma Quân ban tặng.
 
Mấy người nhìn nhau, lão tam nhíu mày nói: "Đại sư huynh, những điều này là do sư phụ nói với ngươi sao? Vì sao sư phụ không nói với chúng ta?"
 
"
Lão tam, nghe ta chậm rãi nói, sau khi các ngươi nghe xong sẽ hiểu được." Man Hổ tiếp tục nói: "Tiên, mình hai giới nếu dám làm như vậy, tự nhiên sẽ không cho người Ma giới có cơ hội mở được thông đạo từ bên trong, có thể có cơ hội chỉ có người bên ngoài. Ma đạo tiểu tốt kia mang theo Ma Điển được Ma Quân phó thác, ở nhân gian tìm kiếm người có thể tu luyện thành ma công đại pháp, nếu có ai tu luyện thành ma công đại pháp, tự nhiên có thể tìm được thông đạo Ma giới bị phong ấn, dựa vào uy lực của ma công, từ bên ngoài nhất định có cơ hội mở thông đạo."
 
"
Đã như vậy, ma đạo tiểu tốt vì sao không tự mình tu luyện Ma Điển, trái lại còn phải chạy chung quanh tìm người tu luyện?" Lão tứ không giải thích được nói.
 
"
Muốn luyện ma công, tiên trúc ma thể!" Man Hổ than thở: "Lúc đó tình huống khẩn cấp, Ma Quân nhất thời cũng không kịp chọn người thích hợp, ném ma đạo tiểu tốt ra ngoài cũng chỉ là bất đắc dĩ, mà thiên phú của ma đạo tiểu tốt chỉ là có hạn, căn bản không thể xây ma thể, làm sao khả năng tu luyện Ma Điển. Tiên, mình hai giới liên thủ phong ấn thông đạo, liền trắng trợn giết chóc người trong ma đạo còn lưu tại nhân gian, mà ngay lúc đó người trong ma đạo không có Ma giới ở sau lưng chi trì, làm sao là đối thủ của Tiên, mình hai giới, hầu như bị giết sạch sẽ. Từ đó về sau, ma đạo cũng bị diệt sạch tại nhân gian. Ma đạo tiểu tốt trên người mang theo trọng trách cũng nhẫn nhục sống tạm bợ, trải qua thiên tân vạn khổ may mắn còn sống sót, đợi khi Tiên, mình hai giới không còn quá quan tâm nhân gian, mới ở nhân gian lặng yên tìm kiếm người có thể xây ma thể tu luyện Ma Điển."
 
Lão thất tính tình có điểm lỗ mãng ngạc nhiên nói: "
Vậy Ma Điển lại làm sao rơi vào trong tay sư phụ?"
 
Lão thất không rõ, mấy người khác đăm chiêu đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ đã hiểu được điều gì. Man Hổ liếc mắt nhìn mấy người, cười giải thích: "
Tu vi ma đạo tiểu tốt còn chưa đạt tới nông nỗi trường sinh, cũng không khả năng từ viễn cổ sống đến tận bây giờ, hắn được Ma Quân phó thác, tự nhiên phải tìm người kế thừa. Trước khi hắn chết tìm được người kế tục, dùng sự trả giá trọn đời không được siêu sinh luân hồi và hạ tràng hồn phi phách tán, đối với người thừa kế thi triển ma đạo bí pháp là Ma Chú. Người thừa kế tiếp nhận trách nhiệm nếu như không hoàn thành nguyện vọng của hắn, cũng phải tìm được người thừa kế khác tiếp tục, bằng không sẽ bị Ma Chú nghiêm phạt, đến lúc đó cầu sinh không được cầu chết không yên. Mà Ma Chúc cũng sẽ một đời lại một đời được thừa kế xuống dưới."
 
"
Ách." Lão thất ngẩn người, hắn cũng không phải ngu ngốc. Đại khái đã hiểu được chuyện gì xảy ra, không khỏi hỏi: "Đại sư huynh, ý của ngươi là nói, sư phụ là người thừa kế được phó thác đời này? Vậy trên người sư phụ chẳng phải cũng bị hạ Ma Chú?"
 
"
Không sai!" Thần tình Man Hổ trịnh trọng nói: "Ta đã đáp ứng trọng trách kế thừa sư phụ. Nếu như sư phụ mất, Ma Chú kia sẽ phủ xuống trên người ta."
 
Mấy người nghe vậy kinh hãi, đều kinh ngạc nhìn đại sư huynh. Đã thấy Man Hổ xua tay cười nói: "
Nhưng sự tình thật sự làm người ngoài ý muốn, lúc đó ta chỉ bất quá thấy ý chí Yến Truy Tinh kiên định, mới nghĩ để hắn thử xây dựng ma thể. Nhưng thực
 
Sự không nghĩ tới, chuyện mà vô số năm qua chưa ai từng thành công, không ngờ lại có thể thành công từ trên người hắn. Không thể không nói đúng là cơ duyên xảo hợp."
 
T£Nếu đã thành công rồi, vậy Ma Chú trên người sư phụ có phải đã được giải?"
Lão ngũ hỏi.
 
Man Hổ lắc đầu cười khổ nói: "Nào có dễ dàng như vậy, muốn giải trừ Ma Chú chỉ có hai biện pháp. Một là sau khi thông đạo Ma giới được mở ra, Ma Chú tự nhiên biến mất. Hai là người tu luyện Ma Điển đạt được tu vi Ma Vương hậu kỳ, dùng đại pháp trợ người thừa kế xây ma thể, người thừa kế chỉ cần xây thành ma thể, Ma Chú cũng tự nhiên biến mất. Đương nhiên, Ma Vương thi triển đại pháp giúp người xây dựng ma thể ít bị thất bại, không giống như chúng ta thi triển Thất Tinh Thứ Huyết đại pháp, lúc nào cũng hữu tử vô sinh."
 
"
Nói như thế, Yến Truy Tinh phải thuận lợi tu luyện đến Ma Vương hậu kỳ mới có khả năng giải trừ Ma Chú trên người sư phụ?" Lão lục hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
"Không sai! Cho nên sư phụ muốn chúng ta nghe theo lời Yến Truy Tinh chỉ huy, mục đích chính là vì giúp đỡ hắn bài trừ sự quấy rầy, thuận lợi tu luyện Ma Điển." Man Hổ nói, bỗng nhiên nhìn mấy người than thở: "Chỉ là cứ như vậy, sẽ ủy khuất mấy sư đệ. Việc này vốn không quan hệ gì tới các ngươi."
 
"
Đại sư huynh ngàn vạn lần không nên nói như vậy. Sư phụ cùng chúng ta thân như cha con, vì sư phụ cống hiến sức lực hẳn nên làm, tại sao lại có lời ủy khuất." Lão tam nói, mấy người khác cũng liền tán thành.
 
Man Hổ nhếch môi nhìn mấy sư đệ vui mừng gật đầu. Lão tam lại nhíu mày nói: "Đại sư huynh, có chuyện phiền phức. Chuyện báo thù cho nhị sư huynh, tự nhiên phải giết Dược Thiên Sầu, nhưng nữ đệ tử của Lộng Trúc vẫn luôn bồi bên người hắn. Xem hình dạng nàng luôn nói gì nghe nấy với Dược Thiên Sầu, chúng ta vừa động thủ, đệ tử Lộng Trúc khẳng định sẽ tương trợ. Tuy rằng chúng ta không sợ nàng nhưng nếu để Lộng Trúc dính dáng vào, vậy thì phiền phức lắm."
 
"
Lão nhị không thể chết oan, ta lập tức đưa tin cho sư phụ, nếu sư phụ biết tin lão nhị đã chết, sẽ dẹp loạn cản trở báo thù của chúng ta. Sư phụ lão nhân gia chắc chắn tự mình đến Nam Hải Tử Trúc Lâm tìm Lộng Trúc để giải quyết." Man Hổ mắt lóe tinh quang nói. Hắn nói xong liền lắc mình đến trên một ngọn núi lấy ra một khối ngọc thạch, tìm đúng phương hướng thì thào niệm khẽ.
 
Địch Nhung đế quốc xa xôi, trên một tòa núi tuyết cao vót trong mây, bên dưới gió lạnh gào thét, hoa tuyết phấp phới bay lượn, nhìn không thấy một tia lục sắc, cũng nhìn không thấy một điểm dấu hiệu sinh mạng. Mà phía trên tầng mây đen, núi tuyết hùng vĩ, ánh nắng tươi sáng, đỉnh núi bị băng tầng bao trùm, dưới ánh mặt trời phủ thêm như một lớp óng ánh bảy màu. Địa phương không có vết chân người như vậy, lại có một vị lão giả râu tóc bạc phơ đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi. Trên người hắn chỉ có một kiện tố bào mỏng manh che thân, không sợ hãi lạnh giá.
 
Ờ bên cạnh hắn, có một con đại mãng xà trắng như tuyết đang khoanh tròn ngủ say, kỳ quái nhất chính là ngay đầu rắn có một cặp sừng trong suốt. Nếu có người biết hàng nhìn thấy, liền biết được đây chính là linh thú Tuyết giao hiếm thấy!
 
Đúng lúc này, lão giả đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở hai mắt, lẳng lặng trầm mặc một hồi, lập tức giống như mới nghe được một tin tức gì bất hạnh, hai mắt trợn trừng, tinh quang lóe ra, mạnh mẽ đứng lên. Một cỗ khí thế khổng lồ từ trên cơ thể hắn kích động tuôn ra, Tuyết giao đang ngủ say trợn mắt ngẳng đầu, con mắt đỏ tươi lộ ra vẻ kinh khủng, thân thể khoanh tròn xuất ra thành một bóng trắng, như thần long rất nhanh chui vào biển mây, biến mất không gặp.
 
"A..." Lão giả đột nhiên phát sinh một tiếng bi hào thống khổ, khí thế bàng bạc phảng phất như trở thành khí thể hữu hình cuồng đãng tuôn ra. Toàn bộ đỉnh núi lúc này giống như bị động đất cường liệt, băng tầng bao trùm ầm ầm sụp đổ, trôi xuống chân núi. Mây đen trôi nổi nơi sườn núi lấy đỉnh núi làm trung tâm, kích khởi lên ba đào phấp phồng hướng bốn phía đánh tan xơ xác, khí thế thật sự kinh người. Lão giả đột nhiên vung song chưởng, cả người cấp tốc phá không đi, mang theo tiếng rít ma sát với không khí, đảo mắt liền biến mất trên không trung viễn phương...