Tinh Thần Châu

Chương 367: Đại hội rút đao (3)




Chiếc cầu lớn từ Mạo Nhi Đảo đi thông Võ gia đã bị hủy, tuy rằng những khối băng trên sông cũng đủ chịu tải nhóm người Dược Thiên Sầu đi qua, nhưng mọi người đều trực tiếp bay qua. Mọi người đều tán đi, vội vã đem chuyện xảy ra nơi này nhanh chóng truyền về tông môn. Đông Phưong Trường Ngạo và Cừu Vô Oán hai người nhìn Dược Thiên Sầu đi xa, thoáng chốc hai người đưa mắt nhìn nhau, trong xoang mũi đều phát sinh tiếng hừ lạnh chẳng đáng, vừa rồi nhìn vẻ ăn ý của hai người lúc này tự tán.
 
Tĩnh Khách Trai, Dược Thiên Sầu chuyển vòng loanh quang, ngoài ý muốn không phát hiện Võ Lập Tuyết, nhưng hiện tại không có tâm tư nghĩ nhiều, hắn mượn cơ hội này muốn giáo dục nha đầu ngốc nghếch muốn phá lôi đài củã hắn kia. Hắn đi đến phòng khách, Tử Y đang ngượng ngùng đứng nơi đó không nói lời nào, tựa hồ cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm.
 
"Hừ hừ!" Dược Thiên Sầu cười nhạt hai tiếng, chuyển qua đối diện nàng âm dương quái khí nói: "Ta thật không biết sư phụ ta cho ngươi đi theo ta để làm chi? Hắc hắc! Hiệp trợ ta! Dùng phưong thức đối nghịch để hiệp trợ ta? Ta thật sự quá vinh hạnh rồi, cảm tạ sự phối họp của ngươi! Nhưng ta chịu đủ rồi, hiện tại phiền phức ngươi quay về Thuận Thiên Đảo tìm sư phụ ta, ngươi nói con người ta rất khó kết nhóm, là ta đuổi ngươi trở về, ngươi có thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người ta, ta tuyệt đối sẽ không phản bác. Sau đó ngươi từ nay về sau có thể thanh thản ổn định ở lại Nam Hải Tử Trúc Lâm của ngươi. Mòi! Ta sẽ không tiễn!" Hắn hướng ngoài cửa làm một thủ thế như mòi.
 
Gương mặt đang cúi gằm của Tử Y bỗng nhiên ngẳng lên, có chút ai oán nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi? Như vậy ta làm sao còn mặt mũi trờ lại đối mặt Tất lão tiền bối?"
 
"Chê cười, ngươi cũng biết không có mặt mũi đối mặt sư phụ ta?" Dược Thiên Sầu sầm mặt hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta lại đem bảo vật này ra cử hành "đại hội rút đao" kia không?"
 
"Ban đầu không biết, hiện tại đã biết." Gương mặt Tử Y lại cúi xuống, ngượng ngùng nói: "Vì linh thạch."
 
"Vậy ngươi có biết ta lộng linh thạch để làm gì không?" Dược Thiên Sầu làm như vô cùng đau đớn hỏi.
 
Đầu của Tử Y càng cúi thấp, thanh âm nhỏ tới mức hầu như không thể nghe thấy: "Để hoàn thành sự phó thác của Tất lão tiền bối."
 
"Nguyên lai ngươi đều biết a! Ta còn nghĩ là ngươi không biết." Dược Thiên Sầu lập tức lên án mạnh mẽ: "Vậy vì sao ngươi còn muốn ở thời khắc then chốt phá hủy chuyện của ta? Ngươi luôn miệng nói phải hoàn thành sự phó thác dặn dò của sư phụ ta, lẽ nào ngươi hoàn thành kiểu như vậy? Ngươi nói ta dám đem ngươi đi theo bên người sao? Cho ngươi hiệp trợ vài lần như vậy, ta xem chuyện gì cũng không cần làm, hiện tại chúng ta có thể quay về Thuận Thiên Đảo báo cáo kết quà công việc rồi."
 
Lời nói nặng như vậy nói với một nữ nhân như hoa như ngọc lại đơn thuần cũng có thể nói ra, cũng chỉ có Dược Thiên Sầu mới nói được ra miệng. Nhưng người này đã hạ quyết tâm tiến hành giáo dục tư tưởng đối với Tử Y, phải nhân cơ hội nàng vẫn còn tính tình đơn thuần mà tiến hành, bằng không sau này biến thành nhân tinh như Bách Mị Yêu Cơ, muốn lừa gạt cũng lừa gạt không nổi, còn không biết là ai sẽ gạt ai, cho nên hiện tại bắt được cơ hội phải giáo dục, muốn từ giờ trở đi, để nàng vững vàng tạo một quan niệm - Dược Thiên Sầu nói, làm đều là chuyện rất đúng.
 
"Ta sai rồi, ngươi đừng đuổi ta trở về..." Tử Y cúi thấp đầu nói, không ngờ lại nức nở lên.
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới mình có thể mắng tới mức làm cho một vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ phải khóc, trong lòng bị tiếng khóc làm mềm nhũn, nhưng lập tức làm cứng lên, tàn bạo nói: "Ta sai rồi? Thật là một câu nói dễ dàng, có phải bất luận kẻ nào đã làm sai chuyện, chỉ cần nói mình sai rồi là sẽ không còn chuyện gì? Vậy trong tu chân giới còn muốn đánh đánh giết giết để làm gì?"
 
Tử Y lập tức lắc đầu, nói: "Ngươi đừng đuổi ta trở lại, cho ta thêm một lần cơ hội, sau này ta sẽ không đối nghịch với ngươi nữa, ngươi nói gì ta cũng đều nghe theo."
 
"Hừ! Nói thật dễ nghe, ngày nào đó tiểu tính tình của ngươi bộc phát, chỉ sợ những lời hôm nay không biết đã quên đi đâu rồi." Dược Thiên Sầu biểu thị không tin.
 
"Ta bảo chứng." Tử Y vội vàng đưa tay lau nước mắt, thật chăm chú nói: "Nếu như ngươi không tin, ta có thể phát thệ."
 
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như thực sự biết sai rồi, ta tin ngươi một lần, chuyện phát thệ sao! Không cần đâu, tã tin tưởng ngươi sẽ không làm cho tã thêm lần nữa thương tâm tuyệt vọng, bời vì ngươi không phải loại nữ nhân ngu xuẩn này." Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, thầm nghĩ, nếu như lão tử của ngươi biết ta ép ngươi thề độc, xác định vững chắc không tha cho ta.
 
Làm xong công tác tư tưởng, hắn lại lấy ra một viên linh đan trong túi trữ vật, bàn tay nhẹ nhàng mở ra ngay trước mặt Tử Y. Tử Y vẻ mặt cẩn cẳn thận thận nhất thời trong đôi mắt toát ra những ngôi sao nhỏ, chỉ thấy trong bàn tay Dược Thiên Sầu có một viên linh đan tỏa ánh sáng bảy màu, linh khí lượn lờ cùng hương thom ngào ngạt, vừa nhìn đã biết không phải linh đan tầm thường. Kỳ thực linh đan có tốt hay không cũng không phải chỗ hấp dẫn nàng, mà là hào quang bảy màu mỹ lệ, đều là thiên tính thích chưng diện củã nữ nhân.
 
"Cho ngươi, hiện tại ăn đi." Dược Thiên Sầu mĩm cười đưa tay tới.
 
Tử Y hồ nghi nhận lấy, có điểm không xác định hỏi: "Đây là linh đan gì? Hiện tại ăn ngay sao?" Vừa nói xong, thấy gưong mặt Dược Thiên Sầu lại trầm xuống, Tử Y lập tức nhớ tới việc mình vừa đáp ứng lời của hắn, lúc này không chút do dự nuốt xuống, không nói lời nào đứng sang một bên, yên lặng cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể.
 
Dược Thiên Sầu đi tới ngồi xuống ghế đối diện nàng, cười hỏi: "Nghe nói qua Như Ý Đan không?"
 
"Nghe sư phụ ta nói qua, chính là hi thế kỳ trân của nhân gian, ăn vào một viên linh đan có thể trường xuân bất lão, càng có..." Tử Y nói đến đây sửng sốt, không thể tin được chỉ vào chính mình lắp bắp nói: "Ta.., ta vừa ăn vào, chẳng lẽ là...Như Ý Đan?"
 
"Không sai, chính là hi thế kỳ trân Như Ý Đan mà ngươi vừa nói." Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói, lúc này gọi là đánh một gậy lại cho một viên kẹo ngọt, ân uy cùng ban thu thập ngươi, không sợ sau này ngươi không nghe lời.
 
Tử Y nhất thời luống cuống tay chân không biết nên nói gì mới đúng, Như Ý Đan có thể làm cho thanh xuân bất lão, đó là vật mà nữ nhân tha thiết ước mơ a! Một lúc lâu nàng mới kiềm chế được sự kích động trong lòng nói: "Dược Thiên Sầu, cảm tạ
 
Ngươi!"

 
Ai biết Dược Thiên Sầu đứng dậy, rất mất hứng nói: "Ai! Vốn viên linh đan ta định đem ra bán đấu giá, ít nhất có thể bán được một ức thượng phầm linh thạch, nhưng có thể còn hơn nữa, ta để dành đã lâu còn luyến tiếc không dám dùng, nhưng thật không thể để ngươi đi theo ta làm việc không công a! Coi như ngươi giúp ta chiếu cố, ta trà tiền công cho ngươi đi! Ngươi thu tiền công của ta, sau này đừng theo ta đùa giỡn tiểu tính tình nữa."
 
Tử Y nghe vậy, nhất thời không kích động nổi nữa, vẻ mặt ngu ngốc đứng ngây ra. Án theo cách nói của Dược Thiên Sầu, lần này đi ra làm việc, là thời gian đang cần tiền, còn mình chỉ một chút đã ăn tươi cà một ức? Còn có khà năng không chỉ là một ức? Hơn nữa ngay cả Dược Thiên Sầu cũng luyến tiếc không dám dùng, lại đưa cho nàng ăn, nhân tình này thật đúng là thiếu lớn, chỉ sợ trả mãi cũng không hết.
 
Khi hai bên còn chưa nói gì, Võ Lập Tuyết từ bên ngoài đi đến, sắc mặt trắng bệch, nhìn thật khó xem, nhìn thấy Dược Thiên Sầu lại thi lễ nói: "Gia gia ta đang chờ bên ngoài viện, muốn vào đây bái kiến ngươi."
 
Dược Thiên Sầu vô cùng kinh ngạc nói: "Tuyết nhi, nàng làm sao vậy? Có phải trong người khó chịu?" Hắn đi qua, định sờ vào trán của nàng.
 
Ai biết Võ Lập Tuyết giống như tránh kẻ trộm, lập tức thối lui vài bước, làm bàn tay quan tâm của Dược Thiên Sầu liền thất bại. Dược Thiên Sầu càng vô cùng kinh ngạc, một nữ nhân hoạt bát đang trong thời gian yêu đưong, thế nào lại biến thành như vậy? Nhất định phải có đại biến cố. Hai mắt hắn lập tức khép lại, thanh âm trầm thấp nói: "Tuyết nhi, nàng làm sao vậy? Có phải có ai khi dễ nàng? Dám động nữ nhân của ta! Nói cho ta biết, ta giết cà nhà hắn!"
 
Võ Lập Tuyết không nói lời nào, Dược Thiên Sầu tới gần một bước nàng lại lui một bước. Dược Thiên Sầu nhất thời có chút nóng nảy, vì vậy hắc hắc cười lạnh nói: "Nàng không nói phải không! Hiện tại ta đi ra ngoài, thấy một người giết một người, đến khi nào tìm được người biết chuyện." Nói xong hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên định xông ra ngoài.
 
Dược Thiên Sầu ở trong tu chân giới có tiếng chuyện gì cũng dám làm, nếu không cũng sẽ không có xưng hào người điên và bại hoại, Võ Lập Tuyết bình thường luôn quan tâm hắn, tự nhiên nghe nói qua chuyện về hắn, tuyệt đối tin tưởng hắn thật có thể đại khai sát giới tại Võ gia. Nàng lập tức chắn ngang cửa cầu xin: "Dược Thiên Sầu, ngươi không nên xằng bậy, ta nói cho ngươi là được."
 
"Nói, rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Dược Thiên Sầu trầm giọng hỏi.
 
Vẻ mặt Võ Lập Tuyết thống khổ cắn cắn môi nói: "Nghe nói ngươi là đệ tử thân truyền của lão tổ tông nhà ta, dù là gia gia ta cũng phải tôn ngươi làm sư trường, chúng ta ở cùng một chỗ chẳng phải vi phạm cương thường."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy vùng lông mày nhướng lên, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lúc này rất thẳng thắn nỗi: "Thối lắm, là ai ở nơi nào nói bậy. Ta với lão tổ tông Võ gia nàng không có quan hệ gì, lúc nào trở thành đệ tử thân truyền của lão tổ tông Võ gia, thuần túy là nói bậy."
 
Ánh mắt Tử Y đổi tới đổi lui trên người cả hai, có rất nhiều địa phương không nghĩ ra, thế nhưng bụng thoáng đau đớn, đưa tay ôm bụng.
 
Vùng lông mày cau chặt của Võ Lập Tuyết dần dần giãn ra, tia vui mừng hiện trên mặt cũng không dám hiển lộ, yếu ớt hỏi: "Là thật sao? Vậy vì sao trường lão Võ Chính Cương lại nói như vậy với ta?"
 
"Nàng đúng là nha đầu ngốc, không biết ta và hắn có cừu oán sao! Hắn đây là có ý định cho nàng tới chọc giận ta, để ta không thoải mái, như vậy cũng không hiểu." Dược Thiên Sầu vờ giận khiển trách. Trong ngực cũng thực sự tức giận, lại là Võ Chính Cương, lão tử còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại tới gây sự trước, rất giỏi!
 
"Thực sự?" Ánh mắt Võ Lập Tuyết sáng lên.
 
"Đương nhiên là thật, gia gia bọn họ kính trọng ta, là bởi vì sư phụ ta ở tại tu chân giới đức cao vọng trọng, không phức tạp như nàng nghĩ." Dược Thiên Sầu đưa tay vuốt tóc của nàng, trong mắt hiện ra vẻ ôn nhu khó có được. Thầm nghĩ, vốn ta có thể quang mình chính đại đem cờ hiệu của TÉ lão đầu đến tứ đại gia tộc vơ vét tài sản tiền tài, nhưng là vì nàng mới buông tha làm như vậy! Huống chi nàng họ Võ, lại không có chút quan hệ huyết mạch gì với họ Tất, họ Tất làm sao lại là lão tổ tông của nàng đây?
 
"Trước tiên đưa nàng đi tắm rửa." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ Tử Y, lại nhìn bên ngoài bĩu môi nói: "Thuận tiện nói với gia gia của nàng vào đi."
 
Võ Lập Tuyết vừa nhìn Tử Y nhất thời hoàng sợ, cà kinh kêu lên: "Tử Y, ngươi làm sao vậy?" Chỉ thấy trên làn da của Tử Y, chảy ra chất dịch đen như mực, nhìn có điểm dọa người. Tử Y đưa tay sờ vào cũng cà kinh, nhưng khả năng nàng cũng hiểu về Như Ý Đan, sau thoáng kinh ngạc liền kịp phản ứng, nhìn Dược Thiên Sầu lại lập tức giục Võ Lập Tuyết đưa nàng rời đi.
 
Nhìn hai nữ nhân rời khỏi, Dược Thiên Sầu tính toán nên tìm thời gian rảnh rỗi luyện thêm một lò Như Ý Đan...Tiếng bước chân bên ngoài cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn đổi khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Gia chủ tứ đại gia tộc, còn có sáu vị tộc lão, cùng những trưởng lão tương đối trọng yếu của Võ gia đều tới, hai bên nói chuyện có chút xấu hổ, hiện tại bời vì nguyên nhân thân phận của Dược Thiên Sầu, tuy rằng còn chưa quang mình chính đại làm rõ, nhưng tất cà mọi người không biết nên xưng hô như thế nào. Dược Thiên Sầu cũng không nói, tránh đường phất tay: "Chư vị có việc thỉnh vào bên trong ngồi xuống nói chuyện."
 
Mọi người gật đầu, lục tục hướng trong đại sảnh đi đến. Lúc mọi người nối đuôi nhau mà vào, hai mắt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hiện lên một tia tàn khốc, trong tay đột nhiên xuất hiện một chùm Thanh hỏa ôn độ đề cao đến mức tận cùng, hướng Võ Chính Cương vừa đang đi ngang qua bên người chụp tới. Cự ly gần đến như vậy, Võ Chính Cương lại không hề phòng bị, còn chưa kịp phản ứng liền bị thanh sắc liệt diễm bao phủ tức khắc.
 
"A..." Một tiếng kêu thảm vang vọng Tĩnh Khách Trai, theo Thanh hỏa thu liễm, Võ Chính Cương đã hóa thành tro tàn. Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, mặc kệ ngươi nói chuyện đó với Võ Lập Tuyết là có chủ ý gì, lão tử đem ngươi làm thịt, có chủ ý gì cũng đều uổng công.
 
Người của tứ đại gia tộc xoay phắt lại nhìn, trong nháy mắt tất cả đều sợ ngây người. Dược Thiên Sầu thay đổi khuôn mặt tươi cười, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, đưa tay nói: "Mọi người vào trong ngồi, chuyện về đại hội rút đao, ta đang muốn cùng chư vị trao đổi. Mời!" Hắn lại dẫn đầu hướng bên trong đại sảnh đi đến.