Mọi người hít một hơi rét lạnh, đều quay đầu lại nhìn về phía cây đao cắm bên người Dược Thiên Sầu, không biết trên cây đao có trò gì, chỉ cầm vào lại làm người bị thương thành như vậy. Toàn bộ mọi người không ai không nghi ngờ trên đao có kịch độc, bằng không với tu vi La Kinh Thiên, làm sao có thể bị như vậy.
Chủ sự cửa hàng Diệp Hải Binh của Đại La Tông bỗng nhiên đi tới bên người Đông Phương Trường Ngạo, sắc mặt bi thống cúc cung nói: "Đông Phương trưởng lão, Phù Tiên Đảo là môn phái đứng đầu chính đạo tu chân giới, Đại La Tông cũng là một phần tử trong chính đạo, kỳ vọng Đông Phương trưởng lão có thể nghĩ biện pháp cứu chưởng môn của chúng ta."
Lời này vừa ra, lập tức đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Cừu Vô Oán, loại vết thương này cực kỳ cổ quái, Đông Phương Trường Ngạo làm sao có biện pháp cứu trị? Đơn giản là bản thân đắc tội Dược Thiên Sầu không tiện mở miệng nhờ vả, trái lại chụp mũ cho Phù Tiên Đảo, để Đông Phương Trường Ngạo đứng ra mà thôi, chính phái luôn là hạng người lộ vẻ lừa đời lấy tiếng!
Đông Phương Trường Ngạo nhăn mày, hắn làm sao không rõ ý tứ của Diệp Hải Bình, thần tình có chút chần chờ, trên thực tế trong lòng cũng vui mừng, nếu như tìm Dược Thiên Sầu lấy được thuốc giải trị hết cho La Kình Thiên, sau đó lại triệu hồi Dược Thiên Sầu trở về Phù Tiên Đảo, nói vậy phần nhân tình Đại La Tông thiếu tới cũng không cần phải nói, tông môn cũng sẽ khen hắn làm được thỏa đáng trong chuyện này. Có phần suy nghĩ, hắn xoay người đối mặt Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, La chưởng môn đã nói trước, sau một trăm chiêu ngươi và Đại La Tông ân oán tiêu trừ, chuyện này đã qua ngươi cũng đừng nên để trong lòng, nếu như ngươi có giải dược, không ngại hiện tại lấy ra, sớm đem chuyện này chấm dứt."
Dược Thiên Sầu nhìn vị Đông Phương trường lão trước mắt, trầm mặc lắc đầu nói: "Đông Phương trưởng lão, ta không có giải dược, cũng không cần giải dược, đó không phải kịch độc gì, chính là sát khí của chuôi đao này, người bị nhiễm thương không thuốc để chữa."
Sát khí? Mọi người cả kinh, đều nhìn về thanh đao, sáng bóng ngăm đen lại quái dị, cũng không thấy ra có điều gì cổ quái. Dược Thiên Sầu thấy bọn họ có vẻ không tin, bấm tay bắn lên thân đao, "ong ong" tiếng vang trầm muộn, thân đao màu đen lập tức loáng thoáng phát ra khói đen, một ít người đứng gần đều chợt rùng mình, có loại cảm giác như bị lạnh tận xương tủy, đều lui ngược về phía sau, như sợ bị khói đen đụng tới.
"Hảo đao!" Cừu Vô Oán lại nhịn không được kêu lên. Đông Phương Trường Ngạo quan sát thanh đao từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó có thể tin. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đao mặc dù ác độc, nhưng là một kiện bảo bối tốt. Trong ánh mắt mọi người hiện lên vẻ tham lam như ẩn như hiện, khó có thể che giấu. Dược Thiên Sầu đảo mắt, hừ hừ nói: "Người muốn đánh chủ ý với đao của ta nghe cho rõ, đao cắm ở đây, có bản lĩnh thì lấy đi, Dược Thiên Sầu ta không nói nhiều một câu."
Có chuyện tốt như vậy? Một đám người có ý muốn thử xem, nhưng không ai dám tiến lên thử một lần, dù sao bằng vào tu vi La Kinh Thiên cũng đã biến thành như vậy.
"Chưởng môn!" Các đệ tử Đại La Tông bỗng nhiên cả kinh kêu lên. Lực chú ý của mọi người nhất thời từ trên đao chuyển tới trên người La Kinh Thiên, chỉ thấy cánh tay thụ thương của hắn đã không còn, mà trên mặt đất còn nằm một cánh tay bị ăn mòn thành xương trắng, xương trắng đang chậm rãi bị gió thổi mòn đi.
La Kinh Thiên đối với bản thân cũng đủ độc, nghe nói không có thuốc nào cứu được nữa, để giữ mạng, lại chính mình động thủ dùng tay trái bẻ gãy tay phải ném xuống. Bất quá đây cũng là biện pháp giữ mạng thật tốt, tuy thiếu đi cánh tay, bất quá lại giữ được mạng.
Dược Thiên Sầu cau mày, kỳ thực cũng không phải hắn không có cách nào cứu La Kình Thiên, hắn cũng có thể hút hết sát khí kia, nhưng hắn sẽ không làm như vậy. Ý nghĩ của hắn chính là nếu đã là đối thủ, phải có giác ngộ khi làm đối thủ, trông cậy vào đối thủ cứu đối thủ, thật quá có chút buồn cười, làm gì có chuyện tốt như vậy, trừ phi đối thủ có ý đồ gì thì còn được. Đây là hiện thực mà người thắng và bại phải đối mặt, không có nhiều đạo lý lớn như vậy.
La Kình Thiên xác thực cũng là một nhân vật, ít nhất ở ngay trước mặt mọi người là như thế. Chỉ thấy hắn được đệ tử dìu đứng vững, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Từ hôm nay trở đi, lão phu cùng Đại La Tông xóa bỏ toàn bộ ân oán đối với Dược Thiên Sầu ngươi."
Hắn xác thực có đủ tư cách đại biểu Đại La Tông nói như vậy, nói xong liền được các đệ tử dìu đi, thế nhưng lúc các đệ tử gần đi ánh mắt oán độc nhìn Dược Thiên Sầu, mọi người cũng đều nhìn thấy thật rõ ràng. Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, càng phát ra ý kiên định tính sổ cùng Đại La Tông, không chút lưu tình!
Đường đường chưởng môn Đại La Tông lại roi vào hạ tràng như vậy, toàn bộ mặt mũi Đại La Tông đều mất hết. Mọi người thổn thức không ngớt, lại nhìn về hướng Dược Thiên Sầu bỗng nhiên tỉnh ngộ, hôm nay người này tuyệt đối xứng danh nhân vật tu chân giới, một mình đấu chưởng môn Đại La Tông, thắng! Chỉ sợ trong một đêm, danh chấn toàn bộ tu chân giới, tuy rằng cũng không phải bằng vào tu vi bản thân thủ thắng, nhưng pháp quyết và bảo vật cũng đồng dạng là một bộ phận của thực lực, điều này không có gì đáng giá để hoài nghi.
Lẽ ra cũng đã tan cuộc, mọi người lại chậm chạp không rời, tự nhiên đang thèm nhỏ dãi thanh đao, ai kêu Dược Thiên Sầu lại buông lời nói như vậy!
"Dược lão đệ." Cừu Vô Oán xoa xoa hai tay, có chút ngại ngùng nói: "Ngươi nói ai có thể lấy được thanh đao đi, là của người đó, nói thế có thật không?"
"Cừu tiền bối, ngươi nhận thức ta nhiều năm như vậy, lúc nào thấy ta nói dối?" Dược Thiên Sầu cười cười, nói tiếp: "Bất quá ta khuyên Cừu tiền bối không nên thử mới tốt, ngươi không ngại chỉ đứng nhìn xem náo nhiệt."
Cừu Vô Oán có điểm do dự, thứ tốt như vậy lại bị người ta lấy đi thì làm sao bây giờ, bất quá ngẫm lại bản thân hắn cũng không nắm chắc, rốt cục lưu luyến không rời chậc lưỡi nói: "Đáng tiếc, thôi, nghe lời lão đệ."
Có nắm chắc ngươi chịu nghe ta mới là gặp quý! Dược Thiên Sầu thu khuôn mặt tươi cười, nhìn lướt chung quanh, trầm giọng nói: "Ta cũng không thời gian bồi mọi người chơi ở chỗ này, mọi người muốn thử cứ tới, nếu như không ai thử, ta thu đao rời đĩ đây."
Mặc dù tất cả mọi người đều muốn thừ, nhưng có mấy cao nhân tại đây còn chưa từng lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng không quá phương tiện làm đầu lĩnh. Ai biết lúc này phía sau Dược Thiên Sầu lại có người nhược nhược hỏi: "Ta có thể đi thử xem không?" Là thanh âm của một nữ nhân.
Dược Thiên Sầu nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, lão tử bày một lôi đài ở chỗ này, ngươi lại chạy tới phá lôi đài của ta. Người nói lời đó không phải ai khác, chính là Tử Y, bảo bối như vậy nàng cũng nhìn thấy mà thèm a! Nhưng Dược Thiên Sầu làm sao có thể cho nàng đi thử, chỉ sợ nàng cầm đi, hắn cũng không dám đả thương nàng nha!
"Người khác thì được, ngươi không được!" Dược Thiên Sầu rất thẳng thắn cự tuyệt.
Tử Y mặc kệ, chuyển qua đối diện hắn, gương mặt lạnh như băng hỏi: "Vì sao người khác được mà ta không được?"
Nha đầu ngươi ngu ngốc còn chưa tính, chạy đến phá hư chuyện của ta làm gì? Dược Thiên Sầu cũng không tiện phát hỏa đối với nàng, chân đã sống đao, đại đao nghiêng, hắn nhổ đao lên, nhìn quanh mọi người nói: "Dược Thiên Sầu ta thái độ làm người chân thành, cũng không nói bậy, nói ra như bát nước hất ra ngoài, không có đạo lý tịch thu trở về. Nhưng ta xem chư vị đều thật khách khí, vẫn cứ như vậy nhường tới nhường lui cũng không phải biện pháp, không bằng như vậy đi!"
"Võ gia chủ." Hắn quay đầu lại hô: "Ngươi nghĩ chuôi đao này của ta giá trị bao nhiêu linh thạch?"
Võ Tứ Hải đi tới, vô cùng kinh ngạc nói: "Ngươi.., ngươi muốn làm gì? Lẽ nào ngươi muốn bán đao?"
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ngươi nghĩ nếu ta đem chuôi đao này đi bán đấu giá, khởi giá được bao nhiêu?" Dược Thiên Sầu cười nói.
Nghe được lời này của hắn, không ít người ánh mắt đều lóe ra, cùng có hoài nghi như Võ Tứ Hải.
Võ Tứ Hải có chút hồ nghi nhìn hắn vài lần, trầm giọng nói: "Nếu muốn bán đấu giá, lai lịch, danh hào, chất liệu, uy lực cùng có thể sử dụng hay không, đều là nhân tố quyết định giá trị."
Dược Thiên Sầu nhìn mọi người cười nói: "Thanh đao này có người nói chính từ Đông Cực Thánh Thổ mang đi ra, về phần lai lịch của nó, ta không biết, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối có thể sử dụng, ta đã dùng thời gian rất dài."
"Cái gì...Đông Cực Thánh Thổ trong truyền thuyết...Tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, những tu sĩ từng trải đều nghe nói qua nơi này, đó là di chỉ thượng cổ đại chiến a! Vật mang ra từ nơi đó, không chuấn chính là linh bảo a! Trách không được uy lực thanh đao bá đạo như vậy, nguyên lai là đến từ Đông Cực Thánh Thổ.
Tử Y hồ nghi nhăn đôi mày, ai có bổn sự lớn như vậy từ trong Đông Cực Thánh Thổ mang đồ vật đi ra?
Dược Thiên Sầu mặc kệ mọi người ánh mắt phát quang, nhìn về phía Võ Tứ Hải nói: "Tùy tiện cho một cái giá khởi bước đi! Không nên quá cao."
"Một ức thượng phẩm linh thạch." Võ Tứ Hải trầm mặc một chút, cuối cùng hộc ra con số này.
"Quá cao rồi." Dược Thiên Sầu nhìn bốn phía cất cao giọng nói: "Dược Thiên Sầu này là một người thủ tín dụng, nói ai có thể rút cây đao này, thì cây đao này thuộc về ai, tuyệt không đổi ý. Nhưng ngày hôm nay xem ra mọi người cố kỵ rất nhiều, mà ta lại sợ người không có thực lực uổng tặng tính mạng, ở đây Dược Thiên Sầu ta hướng toàn bộ tu chân giới trịnh trọng thanh minh, ba ngày sau, ta sẽ ở Mạo Nhi Đảo cử hành "đại hội rút đao", để không cho kẻ mưu đồ gây rối, người rút đao mỗi người nộp lên một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, hạn cho một khắc. Đương nhiên, người có tiền nhiều, chỉ cần ngươi giao được tiền, có thể cho nếm thử nhiều lần."