Ản khá no cái bụng, Dược Thiên Sầu mới nguyện ý buông đũa, cầm chiếc khăn tay ở bên cạnh lên chùi mệp. Tử Y đưa mắt nhìn theo, cũng bắt chiếc buông đũa, cầm khăn tay lên...
"Tính tiền!"
Đám người Võ gia nhất thời tinh táo lại, đưa mắt nhìn nhau. Bất quá Tử Y thì không khỏi kì quái nhỏ giọng hỏi: "Không phải ngươi nói rằng, có người mời khách sao?"
"Mời khách ư? Nghĩ hay quá nhỉ, bàn rượu thịt này không ít linh thạch đâu à! Hay là mòi ngươi?" Dược Thiên Sầu buồn bực nói.
"Nhưng ta không có linh thạch." Tử Y nhất thời giống như trẻ em phạm phải sai lầm. Lúc này mới nhớ ra trên người mình không có tiền, cư nhiên lại đi ăn đồ của người ta. Vì thế xấu hổ ngượng ngùng nói: "Bằng không, ngươi ứng cho ta một ít tiền. Sau này trở về, ta xin lão nhân gia trà lại cho ngươi."
Ta kháo! Đem Lộng Trúc tiên sinh ra dọa ta ư? Tính ăn quỵt sao? Dược Thiên Sầu vẻ mặt cơ giật, khoát tay nói: "Quên đi, ta đãi ngươi một bữa, không cần ngươi phải suy nghĩ làm chi."
Nghe hai người đối thoại, Võ Tứ Hải xem như đã minh bạch rồi. Vị cô nương Tử Y này tuy công phu cao thâm, nhưng bản tính lại đon thuần giống như giấy trắng. Sao có thể chịu nổi tên Dược Thiên Sầu kia hồ lộng đây! Bất quá, chuyện này cũng chứng minh một ván đề, chỉ sợ những lời nói trước kia của Tử Y, hơn phân nửa là không phải giả dối đi. Võ Tứ Hải lắc đầu cười khổ: "Không phải tính tiền, không phải tính tiền, bữa này ta mời!"
Nào ngờ Dược Thiên Sầu cũng không cảm kích, cười hắc hắc nói: "Võ tiền bối, ngài muốn mòi khách, ta không hề phản đối. Nhung trước tiên phải nói rõ, chuyện nào ra chuyện ấy. Bữtruyenfull.vn này cùng số linh thạch Võ gia thiếu của ta không có quan hệ đâu ah! Còn mòi hay không thì cũng tùy tâm."
"Võ gia chúng ta cho tới bây giờ, đều chưa từng nói rằng, sẽ không trả ngươi linh thạch." Võ Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì tốt rồi." Dược Thiên Sầu vươn tay ra, phi thường sung sướng hỏi: "Linh thạch đâu?"
"Hơn sáu nghìn vạn thượng phầm linh thạch ah! Làm sao ta dám tùy tiện mang theo trên người." Võ Tử Hải cười khổ: "Dược Thiên Sầu, nơi này không phải chỗ nói chuyện, hay là chúng ta quay về Võ gia, chúng ta nhất định sẽ hoàn trà linh thạch cho ngươi, không thiếu một khối nào."
"Không dám tới ah!" Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn đám trường lão Võ gia ở trong phòng, hậm hực nói: "Lần trước Võ gia thiếu chút nữa đã dồn ta vào đường cùng. Ký ức của ta, cho đến bây giờ còn chưa hết hoang mang đâu!"
Chuyện tình lần đó quả thực là Võ gia đã làm quá mức. Võ Tứ Hải thở dài: "Thuần túy chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu sự tình đã qua rồi, vậy thì ngươi liền xem trên thể diện của Tuyết nhi đi, đừng có tính toán chi li quá làm gì!"
Tuyết Nhi?
Võ Lập Tuyết?
Đang nhiên đang lành nhắc tới nàng làm chi? Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn nhìn, chẳng lẽ gian tình đã bại lộ rồi sao?
Đúng lúc này, ở dưới lầu truyền lên một cái thanh âm vui sướng: "Dược Thiên Sầu, ngươi quay về rồi sao?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, sắc mặt Dược Thiên Sầu nhất thời biến đổi, đây không phải thanh âm của Võ Lập Tuyết thì còn là ai được nữa.
Quà nhiên, cánh cửa vừa mở ra. Võ Lập Tuyết thần tình hoan hỉ giương mắt lên nhìn xung quanh. Trông thấy thân ảnh của Dược Thiên Sầu, vừa định chạy tới thì lại nghe thấy tiếng ho khan. Đảo mắt nhìn lại, hóa ra là gia gia cùng mấy vị trường lão cũng đang ở đây! Nhất thời đành phải ngoan ngoãn trở về sau lưng của Võ Tứ Hải. Bất quá ánh mắt kia nhìn về phía Dược Thiên Sầu cũng tràn đầy mạch tình! Đồng thời, chứng kiến nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu, thì trong mắt cũng nhịn không được mà dâng lên một tia nghi ngờ.
Võ Tứ Hải ho khan vài tiếng, nói tiếp: "Dược Thiên Sầu, nơi này không phải chỗ nói chuyện. Tốt nhất là quay về Võ gia một chuyến đi!"
"Ta..." Dược Thiên Sầu sĩ diện, vốn định cương quyết từ chối. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Võ Lập Tuyết, thì đành phải gật đầu bất đắc dĩ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tĩnh Khách Trai...
Võ Tứ Hải nói là cần phải đi thu gom linh thạch, kêu Dược Thiên Sầu đợi thêm một ngày, cũng an bài nơi sinh hoạt cho hắn cùng Tử Y.
Ban đêm, Võ Lập Tuyết lớn gan lẻn vào trong phòng của Dược Thiên Sầu, suốt đêm không ra. Dù sao gian tình của nàng và Dược Thiên Sầu, mọi người trong nhà đều biết, nàng cũng không cần phải giấu giếm, cửu biệt thắng tân hôn mà!
Sáng hôm sau, hai người tận hưởng suốt đêm, thẳng tới lúc mặt trời lên cao ba sào mới chịu đầy cửa ra. Trong viện, Tử Y đang đứng thất thần, bỗng dưng liền xoay lại, hồ nghi nhìn hai người hỏi: "Hai các ngươi cà đêm làm chuyện gì đó? Ồn ào suốt đêm không cho người ta ngủ."
Trên mặt Võ Lập Tuyết chợt trng hồng, lan xuống tận cổ. Nàng thấp giọng nói: "Ta trở về đây." Dứt lời, liền phóng đi như bay.
Còn Dược Thiên Sầu thì đưong trường trợn mắt lên nhìn Tử Y, giải thích: "Nói ngươi cũng không hiểu đâu. Chờ sau này chính ngươi ồn ào suốt đêm, thì sẽ hiểu ra
Tinh Thần Châu Nguồn: Http: //truyenfull.vn/
Thôi."
Nghe hắn nói như vậy, Tử Y càng thêm mê man khó hiểu. Lúc này, Võ Lập Thành từ bên ngoài tiến vào, sau khi nhìn thấy Dược Thiên Sầu, thì đứng ngây ra.
Dược Thiên Sầu nom thấy hắn cũng có chút xấu hổ. Dù sao đưa muội muội của bằng hữu lên giường cũng là không tốt.., không tốt a!
Hai người đứng nhìn nhau trong chốc lát. Cuối cùng Võ Lập Thành ôm quyền nói: "Dược huynh, gia gia của ta mòi hai người đến từ đưòng bàn việc."
Dứt lời, ánh mắt thoáng dừng ở trên người Tử Y một chút, nguyên bản sắc mặt đang buộc chặt, cũng chậm rãi thà lỏng ra.
Ba người đi đến từ đường Võ gia, phóng nhãn nhìn đi, tòa nhà từ đường này rực rỡ hơn trước rất nhiều. Hiển nhiên là đã được sửa sang sau trận hỏa hoạn. Mà kẻ đầu sỏ là Dược Thiên Sâu cũng không cảm thấy có cái gì bất ổn. Chuyện hắn kì quái nhất chính là, từ đưòng Võ gia chưa bao giờ cho nữ nhân tiến vào. Thế nhưng lại không quản Tử Y.
Lúc này bên trong từ đường đã thấy không ít người, kể cả là gia chủ của Tứ Đại gia Tộc. Hiển nhiên bọn hắn đã chạy tới đây, suốt đêm không ngừng nghỉ. Dược Thiên Sầu thần tình mỉm cười, híp mắt nhìn sáu vị lão nhân ngồi ở giữa chính đường. Trong đó có ba lão nhân là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, mà bản thân hắn đã gặp qua trong lần hỏa thiêu từ đường Võ gia.
Thấy Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm vào sáu vị tiền bối. Võ Tứ Hải liền đứng ra giới thiệu. Nguyên lai ba gia chủ đến đây, còn tự mình mang theo một người hộ pháp. Riêng ba lão nhân mà hắn nhận thức, thì đều là người của Võ gia.
Tứ Đại gia Tộc dùng đội ngũ khổng lồ như thế, suốt đêm chạy tới nơi này, cũng là bởi vì nhận được tin tức...Dược Thiên Sầu rất có khà năng là đệ tử của lão tổ tông!
Sau khi nghe được tin tức này, toàn thể nhóm thành viên cao tầng của Tứ Đại gia Tộc đều khiếp sợ. Nguyên lão có bối phận cao nhất trong tộc cũng đi theo gia chủ, suốt đêm chạy đến xác nhận. Sở dĩ Võ Tứ Hải lưu Dược Thiên Sầu ở thêm một ngày, cũng là bởi vì chuyện tình đại sự này.
Sau khi song phương đã biết nhau, Võ Tứ Hải liền nhìn Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói: "Dược Thiên Sầu, hôm qua nghe Tử Y cô nương nói, ngươi chính là đệ tử thân truyền của lão tổ tông nhà chúng ta, có phải không?"
"Cái gì mà đúng với sai chứ?" Dược Thiên Sầu nhìn đám người xung quanh, cười lạnh: "Ngài kêu ta chờ, để phương tiện đi gom linh thạch. Ta đợi thêm một ngày, vậy linh thạch của ta đâu? Lần trước cũng giữ chân ta lại, rồi muốn giết người diệt khầu, phải chăng hôm nay cũng tính toán thế sao?"
Bầu không khí bên trong từ đường, nhất thời có chút xấu hổ. Võ Tứ Hải ho khan một tiếng nói: "Dược Thiên Sầu, linh thạch chắc chắn sẽ không thiếu của ngươi một khối. Chỉ là chúng ta muốn hỏi cái sự tình vừa rồi thôi."
Dược Thiên Sầu chẳng quản nhiều như thế. Vươn tay ra: "Đưa tiền trước đã, có chuyện gì thì hỏi thăm sau."
Tử Y cũng hé ra nụ cười băng sương, tiến lên đứng bên người Dược Thiên Sầu. Bởi vì, Dược Thiên Sầu đã nói qua, ván đề Kên quan đến tiền là do TÉ lão tiền bối ủy thác. Cho nên, tự nhiên là phải giúp đỡ Dược Thiên Sầu đòi tiền.
Sáu lão nhân ánh mắt dừng ở trên người Tử Y. Đôi con ngươi đều co rút lại, nguyên lão cao tuổi nhất trong Võ gia là Võ Chân đột nhiên nói: "Tứ Hải, chúng ta thiếu của hắn bao nhiêu linh thạch?"
Võ Tứ Hải hành lễ đáp: "Sáu ngàn tám trăm vạn thượng phẳm linh thạch."
Võ Chân vội vàng ra lệnh: "Cho hắn luôn bảy trăm ngàn, mau mau đưa luôn đi."
Rất nhanh đã có người mang túi trữ vật đến. Võ Tứ Hải cầm túi trữ vật đưa cho Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi kiểm tra xem."
Kì thực cũng không cần phải phiền toái như thế. Dược Thiên Sầu đem thần thức dò xét qua một lần. Sau khi xác nhận số lượng xấp xỉ, liền thu vào. Hắn nhìn đám người ở trong từ đường, bỗng dưng thở dài nói: "Không phải ta quan tâm đến chút điểm linh thạch này. Mà là mang trọng trách bên người, cần rất nhiều linh thạch, xin lỗi chư vị!"
Võ Tứ Hải nói: "Linh thạch đã đưa cho ngươi rồi, có thể giải đáp ván đề của ta chưa?"
"Haiizz! Làm sao các ngươi chấp mê bất ngộ như thế nhỉ? Có phải hay không, thì đối với các ngươi cũng quan trọng lắm sao?" Dược Thiên Sầu cười khổ: "Có một số chuyện không nói cho các ngươi biết, cũng là không muốn liên lụy tới các ngươi. Bằng không, khi ta trở về, sợ là không thể công đạo được với gia sư."
Hắn tuy không xác nhận, nhưng ý tứ trong lời nói đã muốn rõ ràng. Bên trong từ đường, chúng nhân nhìn về phía Dược Thiên Sầu, mơ hồ đã có chút cung kính. Võ Tứ Hải truy ván: "Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận, ngươi là đệ tử thân truyền của lão tổ tông?"
Dược Thiên Sầu rung đùi đắc chí thở dài. Bất quá, chưa kịp lên tiếng trà lời, thì có một người phóng nhanh vào bên trong, hướng Võ Tứ Hải bẳm báo: "Gia chủ, chưởng môn Đại La Tông, La Kình Thiên muốn bái kiến gia chủ, cũng điểm danh muốn được gặp Dược Thiên Sầu."
Ánh mắt của chúng nhân không khỏi quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu. Đại La Tông chính là môn phái bài danh đệ nhị ở trong Tu Chân giới. Hiện giờ chưởng môn La Kình Thiên đích thân tới bái phỏng gia chủ Võ gia, chỉ sợ cũng là giả, mà muốn giải quyết Dược Thiên Sầu mới chính là thật.
Lúc này, từ bên ngoài lại có thêm hai người chạy vào, phân biệt hướng Võ Tứ Hải bầm báo: "Trưởng lão Phù Tiên Đảo, Đông Phương Trường Ngạo cầu kiến gia chủ Trưởng lão Vạn Ma Cung Cừu Vô Oán cầu kiến gia chủ!"