Thanh quang bất thình lình xuất hiện, lập tức khiến cho chim tước cả kinh tung bay tán loạn. Dược Thiên Sầu lưng đeo trường kiếm, lẳng lặng đứng sừng sững ở trong đoàn lửa, tùy ỷ để thanh hỏa phun ra nuốt vào khắp châu thân. Lúc này trông hắn tựa như một mồi lửa đang bốc cháy phừng phừng, cảnh tượng huyễn hoặc như mộng như ảo, khiến cho người ta nhìn vào không dám tưởng tượng.
Lộng Trúc và Tử Y ban đầu hơi khiếp sợ, nhưng lập tức đã phát hiện ra có điểm không đúng. Ngọn lửa yêu dị hung mãnh tản mát ra trên người Dược Thiên Sầu.., hình như không có nhiệt độ. Quang cảnh xung quanh thoáng trầm mặc một lúc, Tử Y liền lạnh lùng nhảy ra nói: "Cái gì mà Hỏa Quyết bá đạo, đúng là chỉ được cái mã bên ngoài, ta xem ra bất quá chỉ là một trò ảo thuật rẻ rúng mà thôi."
Dược Thiên Sầu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào Tử Y. Khiến cho nàng tâm tình nhảy dựng lên, cái ánh mắt này quá mức lãnh đạm. Nàng không biết Dược Thiên Sầu bị nhiều lần vũ nhục, đã gần tới điểm cực hạn cần phải bùng nổ. Bản thân hắn cũng rất muốn để cho nàng nếm thử Tinh Diễm Hỏa Quyết, xem nó có phải là tốt mã dẻ cùi hay không.
"Ủa, ta nghe nói Hỏa Quyết ngươi sử dụng sẽ phóng ra ngọn lửa màu đỏ cơ mà! như thế nào lại là màu xanh?" Lộng Trúc nghi hoặc nhíu mày: "Dược Thiên Sầu, có phải ngươi không chịu đem sở trường lợi hại nhất trong Hỏa Quyết mang ra sử dụng không? Đừng có mà tàng tư nha! Có bổn sự gì cứ việc đem ra, cho ta nhìn cái xem nào!"
Ngọn lửa yêu dị màu xanh khẽ lay động, Dược Thiên Sầu chậm rãi nói: "Không phải vãn bối muốn tàng tư, mà là vãn bối sợ sau khi xuất ra, sẽ làm cho cánh rừng trúc này của tiền bối bị hủy."
"Nga!" Lộng Trúc a lên một tiếng, ngoảnh mặt nhìn bốn phía xung quanh rừng trúc một cái, lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Bỗng dưng kì quái nói: "Ha ha! Lạ nhỉ, ta lại không thể nhìn thấu tu vi của ngươi. Xem ra ngươi có tu vi còn cao hơn cả ta nữa đi!" Nguyên lai, hiện giờ hắn mới để ý tới điểm này.
Tử Y hừ lạnh: "Tu vi của hắn không có khả năng cao hơn sư phụ. Sư phụ, xem ra ta nói không có sai, hắn quả thật chỉ biết sử dụng ảo thuật để che mắt thiên hạ!"
"Tử Y không được nói bậy. Thiên hạ rộng lớn kì nhân dị sĩ còn có rất nhiều. Tất lão đầu tâm cao khí ngạo, một thân tu vi lại còn thông thiên. Có thể khiến cho hắn vừa ý, hiển nhiên là phải có nguyên nhân chính đáng." Lộng Trúc răn dạy đệ tử xong, liền hướng Dược Thiên Sầu cười nói: "Chỉ cần ta còn ở đây, liền có thể bảo trụ được cánh rừng trúc này. Dược Thiên Sầu, ngươi yên tâm mà thi triển ra Hỏa Quyết của ngươi đi, ta thực lòng muốn nhìn xem..." Không hổ là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, trong ngữ khí tràn ngập vẻ tự tin.
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, biểu thị tuân mệnh. Thầm nghĩ, hôm nay lão tử không đốt trụi cánh rừng này thì không thể tiêu tan oán khí ở trong lòng.
Lộng Trúc thấy hắn đáp ứng, nhãn tình nhất thời sáng lên, cùng Tử Y thoái lui ra xa, chăm chú nhìn vào cử động của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu cũng không hành động rườm rà, hai tay nắm chặt thành quyền đầu phát ra những tiếng "răng rắc". Sau khi phun ra một ngụm trọc khí, ngọn lửa màu xanh bao quanh thân thể lại bừng lên, một cỗ nhiệt hỏa cực nóng nhất thời khếch tán ra bốn phía xung quanh. Dược Thiên Sầu chẳng nói hai lời, đem nhiệt độ đẩy lên thật cao, hôm nay thề phải cho hai sư đồ ngông cuồng này biết mùi lợi hại. Theo dưới chân hắn, mặt đất cháy đen dần dần lan rộng, hơn nữa còn không ngừng lan rộng ra...
Nhiệt độ gia tăng đột ngột, khiến cho đôi con ngươi Lộng Trúc mạnh mẽ co rút lại. Dường như nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc nói: "Mộ Cốc Tàng Thanh, là Thanh Hỏa! Không đúng, so với Thanh Hỏa còn muốn bá đạo hơn nhiều."
Xem ra hắn cũng biết chuyện tình Thanh Hỏa ở trong Yêu Quỷ Vực.
Nhiệt độ bá đạo như thế, kẻ đứng mũi chịu sào tự nhiên là hai thầy trò Lộng Trúc. Tử Y cũng vội vàng vận công chống đỡ, bên ngoài cơ thể nhanh chóng hình thành cương khí hộ thể. Cương khí hộ thể xuất hiện, cũng có nghĩa là tu vi của người này đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ. Tuy nhiên, nhiệt độ của Thanh Hỏa quá mức bá đạo, mà Dược Thiên Sầu lại muốn cho hai thầy trò này nhìn xem một chút nhan sắc. Cho
Nên triế lửa bừng bừng là không cần phải nghĩ.
ITrên khuôn mặt điềm tĩnh của Tử Y, thoáng xuất hiện vẻ sợ hãi, cương khí hộ thể cũng run rẩy như sắp vỡ tung. Nhưng nàng vẫn một mực cắn răng ngạnh kháng. Lông Trúc phát hiện ra tình huống của đệ tử có chút không ổn, liền lớn tiếng quát: "Tử Y mau lui đi, ngọn lửa này không phải tu vi của ngươi có thể thừa nhận."
Tử Y dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dược Thiên Sầu, răng cắn môi son. Theo sau liền vâng mệnh sư phụ, thuấn di một cái phóng đi ra xa khỏi phạm vi bên trong rừng trúc. Chuyện này phát sinh, bất quá chỉ là vài cái chớp mắt mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hảo tiểu tử, xem ra là ngươi muốn thiêu trụi rừng trúc này của ta. Giỏi lắm, để ta xem Tinh Diễm Hỏa Quyết của ngươi bá đạo như thế nào!" Lộng Trúc thần tình sáng lạn nói. Có vẻ như tĩnh mịch quá lâu nên bây giờ hắn muốn tìm người so tài. Bất quá một cái Hóa Thần trung kỳ đấu với Nguyên Anh sơ kỳ, thì dường như hơi có điểm quá mức. Lộng Trúc nhanh chóng rút cây sao bên hông ra, đặt ngang lên trên môi, mười ngón tay rất nhanh đè xuống.
"Tính.., tịch.., tình..." Tiếng sáo thanh thúy thản nhiên vang lên. Nghe vào trong tai phảng phất như có một cỗ thanh lương dâng lên đến não.
Thanh hỏa trên người Dược Thiên Sầu cũng dao động theo tiếng sáo, nhưng khi hắn "hừ" lạnh một tiếng, thì thế lửa liền bành trướng ra, âm thầm vòng qua người Lộng Trúc, cháy lan đến phía cánh rừng trúc. Vừa rồi hắn đã dùng nhiệt hỏa cực nóng để bức lui Tử Y, nung lại không có cách nào tiếp cận được Lộng Trúc. Vĩ thế cho nên Dược Thiên Sầu cũng không muốn đối kháng cùng Lộng Trúc, mà vòng ngang qua người hắn. Thật muốn nhìn xem, hắn sẽ bảo trụ cánh rừng trúc này như thế nào.
Trên mặt Lộng Trúc hiện ra nụ cười thản nhiên, tiếng sáo bỗng dưng biến hóa, chợt ngân lên cao chót vót. Dược Thiên Sầu hai mắt nheo lại, chỉ thấy thanh âm của cây sáo trong tay Lộng Trúc phát ra, tựa hồ như một loại sóng âm hữu hình cấp tốc khuếch tán rộng ra xung quanh. Dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng hình thành lên một khối cầu trong suốt, chặn Thanh Hỏa xâm nhấp cánh rừng, rồi đem hai người bao vây ở trong đó. Dược Thiên Sầu liều mạng thúc dục nhiệt hỏa, nhưng mà thủy chung vẫn không thể đột phá nổi cái khối cầu âm chướng này.
Không ăn được màn thầu, thì phải tranh một ngụm khẩu khí! Dược Thiên Sầu hai tay nắm chặt, Thanh Hỏa hung hăng bùng nổ, nhưng không còn tranh giành nhiệt độ cùng Lộng Trúc nữa, mà dùng Thanh Hỏa trực tiếp đột phá âm chướng.
Trong phút chốc! Bên trong quả cầu do âm chướng hình thành đã tràn ngập Thanh Hỏa. Từ bên ngoài nhìn vào, hiển nhiên là trông thấy một quả cầu xanh lam đường kính rộng tới mấy chục thước.
Tử Y đứng ở phía xa cũng trông thấy tất cả chuyện này, hoa dung không khỏi thất sắc. Cỗ nhiệt hỏa nóng rực vừa rồi vẫn khiến cho nàng còn cảm thấy sợ hãi, nếu như bị Thanh Hoa nuốt chửng, thực không biết nàng còn có thể chống đỡ nổi không? Kỳ thực, băn khoăn này của Tử Y có điểm dư thừa, nếu nàng quả thực đối chiến với Dược Thiên Sầu, bằng vào tu vi của Dược Thiên Sầu, coi như Thanh Hỏa có bá đạo tới đâu, muốn gây tổn thương cho nàng cũng là một chuyện khó khăn. Bởi vì trong khi đối chiến, hiển nhiên Tử Y sẽ không đứng im để cho Dược Thiên Sầu phóng hỏa!
Thanh Hỏa bùng nổ thật cường hãn nhưng vẫn không tài nào phá nổi âm chướng. Ngược lại, Lộng Trúc thần tình vẫn mỉm cười thổi sáo, Thanh Hỏa chỉ áp sáp tới gần hắn khoảng một thước là không thể di chuyển được nữa. Dược Thiên Sầu biết mình đã tung ra toàn bộ kình lực, trong nội tâm không khỏi âm thầm cười khổ. Tu sĩ Hóa Thần kỳ quả nhiên không phải bình thường ah...! Nếu người ta phản kích thì...
Nghĩ sao thì liền như vậy, lúc này Lộng Trúc đã bắt đầu phàn kích, tiếng sáo bỗng nhiên trở nên dồn dập. Ngay lập tức Dược Thiên Sầu cam thấy một cỗ áp lực cường đại theo bốn phương tám hướng bức đến. Viên cầu do âm chướng hình thành cũng dần dần thu nhỏ lại, Thanh Hỏa từ đâu phát ra, Lộng Trúc giống như đang đem nó đuổi về.
Dược Thiên Sầu còn muốn ngạnh kháng, nhưng cảm giác huyết mạch trong người đã căng phồng lên, hai tai "ong ong" tác hưởng, máu tươi trong ngực phảng phất như muốn phun ra khỏi cổ họng. Dược Thiên Sầu tự biết, bằng vào tu vi của mình căn bản là không thể nào chống cự nổi, nên thu hồi hai tay, bằng không chính mình không chết thì cũng sẽ trọng thựơng. Ý niệm vừa lướt qua đầu, thì Thanh Hoa cũng nhanh chóng thu liễm trở về cơ thể...