Tinh Thần Châu

Chương 314: Ghen




Bên trong sơn trại tập hợp ba trăm yêu vương và ba trăm quỳ vương, quả thực náo nhiệt phi phàm, chén rượu lớn, khối thịt to, mọi người đều là nhất phương bá chủ, nam nhân tay nâng cốc làm thành một bàn hào khí tận trời, nữ nhân còn lại hai ba phần tạo thành đàn cười cười nói nói, phương thức giao tiếp của nam nữ hoàn toàn bất đồng. Tất Trường Xuân cũng chưa từng cho lũ yêu quỷ triệu tập qua, các yêu vương và quý vương cũng chưa từng nhận thức hết lẫn nhau, đại bộ phận đều chỉ nghe kỳ danh không thấy được mặt mũi bao giờ.
 
Có thề nói như vậy, từ lịch sử bắt đầu của Yêu Quỳ Vực tới nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện trường hợp như vậy, làm ra việc này đương nhiên là Dược Thiên Sầu. Lúc này đám quỷ vương và yêu vương cũng ít đi vẻ uy nghiêm cùng lạnh lùng thường ngày, địa vị mọi người đều như nhau, cũng không có gì đáng làm ra vẻ, mọi người nghị luận nhiều nhất là về Dược Thiên Sầu.
 
Mộc Nương Tử triệu tập đại lượng thủ hạ đến hầu hạ đám yêu vương và quý vương, mà chính nàng cũng bận rộn liên tục, nhưng có thể nói nàng vô cùng vui sướng, hiểu ra có bao nhiêu ánh mắt ước ao nhìn nàng, ước ao nàng chiếm được lòng tín nhiệm của Dược Thiên Sầu, đều đang thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là gần quan được ban lộc!
 
Ý nghĩ của mọi người là, chiếm được tín nhiệm của Dược Thiên Sầu, nói không chừng ở thời điểm mấu chốt chiếm được bảo mệnh phù!
 
Mộc Nương Tử thật bận rộn, gương mặt mang theo vẻ mỉm cười đi xuyên toa giữa những đám người trong sơn trại, thỉnh thoảng nhìn mọi người gật đầu chào hỏi.
 
"Mộc tỷ tỷ." Một bàn tay kéo lại Mộc Nương Tử. Là một nữ tử thân hình thon dài mà đãy đà, mái tóc mây bới cao, mày liễu, đôi mắt trong veo, mặt cười lả lướt, một thân phủ trong hắc sa mỏng manh tràn ngập mị lực nữ tính, tuyệt đối là cực phầm trong nữ nhân, một đời vưu vật!
 
Mộc Nương Tử dừng lại, xoay người nhìn, lộ ra dáng tươi cười nói: "Vưu muội muội, thế nhưng có việc?"
 
Đang khi nói chuyện, mấy nữ tử chung quanh đều dùng Mộc Nương Tử làm trung tâm nhích lại gần. Nữ tử diễm lệ được gọi là Vưu muội muội, đôi mắt ngập nước nhìn quanh bốn phía, thản nhiên cười nói: "Mộc tỷ tỷ có thể được tiên sinh lọt mắt xanh, thực sự làm các tỷ muội chúng ta thật ước ao. Chẳng hay sở thích của Dược tiên sinh ra sao, mong rằng Mộc tỷ tỷ báo cho chúng ta biết, cũng tốt cho chúng ta có chuần bị."
 
Một đám nữ nhân liên tục gật đầu xưng phải, một đám nam nhân cũng tạm thời ngừng nói chuyện, dựng lên lỗ tai. Mộc Nương Tử liếc mắt nhìn mọi người, lắc đầu cười nói: "Vưu muội muội sao lại nói lời này, ta cũng chỉ mới gặp qua tiên sinh hai lần, sao biết được yêu thích của tiên sinh."
 
"Lạc lạc." Nữ tử diễm lệ tựa hồ nghe được lời gì đáng chê cười, cười đến thân thể mềm mại run lên, nói: "Tỷ tỷ chớ có gạt ta, ta nghe nói tỷ tỷ trần truồng bồi tiên sinh hai lần, nếu không vì sao tiên sinh lại lọt mắt xanh tỷ tỷ, ở sơn trại tỷ tỷ triệu tập chúng ta."
 
Thì ra là thế! Quanh thân nhất thời ồ lên một trận, đều cho rằng Mộc Nương Tử và Dược Thiên Sầu đã làm chuyện kia, lại nhìn Mộc Nương Tử với ánh mắt cung kính hơn không ít. Mà ánh mắt Mộc Nương Tử cũng lạnh lẽo, mình cởi quần áo bồi Dược Thiên Sầu tắm hai lần, việc này người biết chỉ có vài người trong nội bộ, hiện tại người ngoài đều biết, khẳng định là có người tiết lộ ra ngoài. Nhớ tới tính tính sát phạt quả đoán của Dược Thiên Sầu, thanh sắc hỏa diễm làm tim đập nhanh, trong ngực Mộc Nương Tử chợt giật mình, là ai tiết lộ ra ngoài? Việc này phải tra xét!
 
"Vưu Phượng Kiều!" Trong đám người có người quát một tiếng, u Yến đã đi tới, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Chuyện vô căn cứ như vậy, ngươi cũng dám nói lung tung, lẽ nào không sợ Dược tiên sinh biết được sẽ tức giận sao?" Nàng cũng từng gặp qua một mặt giết người không chớp mắt của Dược Thiên Sầu.
 
"Yêu! Ta còn nói là ai đây? Nguyên lai là u Yến a!" Vưu Phượng Kiều lộ ra hình dạng như bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Đúng rồi! Nơi đây bị hai nữ nhân chấp chưởng, ta nghe nói tiên sinh là một nam tử còn trẻ tuổi, trách không được tru ái nơi đây. Ai! Nhân quỷ tằng tịu với nhau, nói vậy có một phen tư vị khác a! Thực sự là nhượng Vưu Phượng Kiều ta ước ao muốn chết." Nói xong hai tay quyến rũ đong đưa, có ý vô ý xẹt qua bộ ngực và bờ mông của mình, vòng eo mềm mại như rắn nước uốn éo, ánh mắt khiêu khích nhìn bộ ngực của Mộc Nương Tử và u Yến liếc liếc, rất là chẳng đáng, lộ ra dáng vẻ một mình lão nương ra ngựa thắng cả hai người.
 
Ánh mắt toàn bộ nam nhân khiếp sợ nhìn nhau, thầm nghĩ nữ nhân này cũng quá lớn mật, không ngờ dám nói ra lời nói như vậy, chẳng lẽ không sợ chết sao?
 
"Vị này lẽ nào chính là người được xưng đệ nhất mỹ nữ Yêu Quỷ Vực Vưu Phượng Kiều Vưu muội muội sao?" Ngu Cơ sắc mặt trắng bệch đã đi tới, ánh mắt nhìn Vưu Phượng Kiều từ trên xuống dưới.
 
Gương mặt Mộc Nương Tử như sương lạnh, muốn phát tác lại không có phương tiện, dù sao nàng là người thay mặt Dược Thiên Sầu triệu tập mọi người. Nàng vừa nhìn thấy Ngu Cơ, lúc này đi tới dìu nàng nói: "Phu nhân, sao ngươi lại đi ra, vừa mới độ kiếp xong thân thể còn suy yếu, nên hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng." Không chỉ là Mộc Nương Tử, dù là những yêu vương và quỷ vương khác, còn có cả Vưu Phượng Kiều kiêu ngạo ngang ngược đều cung kính kêu một tiếng: "Phu nhân!"
 
Phải biết rằng tư cách của Mông Duyên trong Yêu Quỷ Vực tương đương lão, tiền nhiệm chưởng hình sử đã từng chính tay phong hắn làm quý vương, tư cách còn lão hơn cả Tất Trường Xuân. Trọng yếu nhất là, thủ hạ Mông Duyên không giống như những lực lượng khác, mười vạn đại quân trung thành và tận tâm dù sống chết vẫn đi theo, tại Yêu Quỷ Vực tu hành mấy ngàn năm qua, trong đó tuyệt đối cao thủ nhiều như mây, người có tu vi Quỷ Vương hậu kỳ nhiều vô số kể, so với bất luận địa phương nào cũng nhiều hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Đó cũng chính là lý do sau khi Tất Trường Xuân giết chết Mông Duyên, lại đưa Ngu Cơ lên làm quỷ vương dù nàng chỉ có tu vi Quỷ Vương trung kỳ, thay đổi là người khác, tùy tiện là tu sĩ Quỷ Vương hậu kỳ nào cũng rất khó khống chế hơn mười vạn quỷ quân kia. Lúc Mông Duyên còn sống, bọn họ ngoại trừ nghe lệnh tướng quân, chỉ nghe lệnh phu nhân, tướng quân đã chết, tự nhiên sẽ nghe lệnh phu nhân.
 
Trong Yêu Quỷ Vực, chưởng hình sử không cho người ngoài vào đây hồ đồ, cũng không cho phép người bên trong tùy ỷ ra ngoài. Nhưng đối với việc phân tranh trong nội bộ Yêu Quý Vực, thông thường sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Giữa các ngươi có bao nhiêu ân oán không quan hệ, tùy tiện đánh, nhưng cho phép chém giết mà không cho phép chiếm địa bàn, đánh thắng thì các ngươi cũng phải quay về địa bàn của chính mình. Nói chung địa bàn làm bằng sắt, người là sống, dù sao trong Yêu Quỷ Vực những yêu vương quỷ vương tu vi tương đương nhân loại Độ Kiếp hậu kỳ còn rất nhiều, chết một người liền phong cho người mới, tiếp tục đánh nhau cũng không quan hệ.
 
Có thể nói như vậy, vô luận là quần ầu hay đấu một mình, toàn bộ các lãnh địa trong Yêu Quỷ Vực không ai là đối thủ của Mông Duyên và đám thuộc hạ. Tuy rằng Mông Duyên đã chết, nhưng lực lượng làm kẻ khác sợ hãi lại có chủ nhân mới, chính là nữ nhân sắc mặt tái nhợt này, bởi vậy có thể thấy được phân lượng của Ngu Cơ. Vưu Phượng Kiều dám kiêu ngạo đối với Mộc Nương Tử, nhưng ở trước mặt Ngu Cơ vẫn phải thành thật, bằng không Ngu Cơ ra lệnh một tiếng, Vưu Phượng Kiều tuyệt đối không đường chạy, đại quân chỉ cần vài ngày có thể đem lãnh địa nàng ta tảo thật sạch sẽ.
 
Ánh mắt Ngu Cơ chậm rãi đảo qua mọi người, trên mặt tuy rằng lộ dáng tươi cười, nhưng tâm trạng đã có vài phần thê lương, đối mặt quần hùng trong Yêu Quỷ Vực, nam nhân đã thủ hộ nàng suốt mấy ngàn năm đã thực sự mất đi, toàn bộ mọi chuyện phải cần nàng một mình gánh chịu, nàng có chút mệt, thực sự muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thương tâm này. Chỉ cần nàng còn ở lại Yêu Quỷ Vực một ngày đêm, trên người vĩnh viễn đánh lên ấn ký của Quỷ Tướng Quân Mông Duyên, điểm ấy từ cách xưng hô "phu nhân" của mọi người là đã nhìn ra.
 
Thu liễm tâm tình, nàng nhìn Mộc Nương Tử cười nói: "Dược tiên sinh không biết lúc nào sẽ tới, vạn nhất tiên sinh tới, lại không đúng lúc nghênh tiếp, chẳng phải là gây lỗi, ta nào có tâm tư nghỉ ngơi."
 
"Phu nhân có thể an tâm nghỉ ngơi, ta đã phái người canh giữ bên ven Thiên Lý Hồ, tiên sinh vừa đến, lập tức sẽ có người bầm báo." Mộc Nương Tử dìu nàng nói.
 
Ngu Cơ lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Vưu Phượng Kiều quan sát một chút, bao hàm thâm ý cười nói: "Vưu muội muội không hổ được xưng là đệ nhất mỹ nữ Yêu Quý Vực, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."
 
Vưu Phượng Kiều vội vã hành lễ nói: "Không dám, phu nhân phong hoa tuyệt đại, tiểu muội ngưỡng mộ đã lâu." Nói xong đưa mắt liếc Mộc Nương Tử và u Yến, cười nhạo nói: "Nhưng tư sắc của tiểu muội tự tin còn hơn có chút người.., vẫn là mạnh hơn vài phần, nếu không phải nơi đây gần Thiên Lý Hồ, có chút người được chiếm tiên cơ, tiên sinh sao lại chọn ở đây triệu tập mọi người, nhưng lại có chút người vênh đuôi lên tới tận trời. Phu nhân, ngươi nói làm sao không giận?"
 
Ngu Cơ là một nữ nhân thông mình, bật người liền nghe ra ý tứ trong lời nói của Vưu Phượng Kiều, mỉm cười. Những nam nhân khác lắc đầu không ngớt, ba nữ nhân một đài diễn hí, quả thực không giả, nữ nhân này quả thực điên rồi, cũng không xem đây là lúc nào ở địa phương nào, ghen lung tung, u Yến ở một bên lại khẽ kêu: "Vưu Phượng Kiều, lời này của ngươi là có ý tứ gì?"
 
Vưu Phượng Kiều nhướng mày, vừa định trào phúng, đã thấy một bóng người bay tới, hướng Mộc Nương Tử hành lễ bầm báo nói: "Nương nương, Dược tiên sinh đã ra Thiên Lý Hồ, đang hướng nơi này bay tới." Nghe vậy, bầu không khí lúc này chợt ngưng trọng lên, mấy nữ nhân cũng không náo loạn, mọi người cũng không xem náo nhiệt, lúc này tuôn ra cửa sơn trại, bày ra bộ dáng nghênh tiếp...