Trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra thần tình đắc ý, Anh Hùng có thể không chút tiếng động lẻn vào Phù Tiên Đảo để hành hung, hiển nhiên khiến cho Phù Tiên Đảo xem trọng, bằng không cũng không đến nỗi một lần phái ra năm mươi Độ Kiếp kỳ trưởng lão. Thay đổi là môn phái khác đi tra xét việc này khẳng định sẽ âm thầm đến, nhưng ngươi xem người ta, không cần lét lút, năm mươi người quang mình chính đại trực tiếp đi tới, xem như vậy rõ ràng đã chuẩn bị đánh nhau, bằng không cũng không cần phái nhiều người đến như vậy.
Đông Phương Trường Ngạo hướng mọi người gật đầu, hơn mười người lúc này thiểm khắp bốn phía, nơi nơi kiểm tra. Dược Thiên Sầu liền nín hơi, trốn trong đống cỏ dại dưới gốc cổ thụ, giống như một con động vật ngủ đông. Quả nhiên mấy đạo thần thức quét qua lại trên người hắn, phỏng chừng nếu không nhờ vào công hiệu thần bí của Kim Châu, hắn trốn gần như thế lẽ ra đã sớm bị bọn họ phát hiện.
Một đám người hiền nhiên không phát hiện được có địa phương nào khả nghi, lại lần nữa tụ lại cùng nhau, Dược Thiên Sầu ngưng thần quan sát từng cừ động của bọn họ.
Đông Phương Trường Ngạo bước thong thả tới trước vách núi mọc đầy rêu cỏ, nhẹ giọng "di" một tiếng: "Công Tôn trưởng lão, ngươi tinh thông trận pháp, ngươi tới nhìn ở đây, nơi này có cơ quan trận pháp hay không?"
Vị trí của hắn chính là địa phương được chỉ rõ trong ngọc điệp, nếu như không phải trong ngọc điệp có đánh dấu, hắn rất khó tin tưởng nơi này cất giấu thứ gì. Bởi vì hắn thực sự nhìn không ra nơi này có địa phương nào khác biệt với những sơn cốc khác.
Lão giả được gọi tên đi tới, kết hợp địa hình bốn phía tỉ mỉ kiềm tra xong, dùng tay bứt cọng cỏ trên vách núi đưa lên mũi ngửi ngửi, cũng nhíu mày nói: "Đông Phương trưởng lão, ngươi xác định là nơi này?"
"Công Tôn trưởng lão, ỷ của ngươi là..." sắc mặt Đông Phương Trường Ngạo sầm xuống: "Chẳng lẽ chúng ta bị người đùa giỡn, ở đây căn bản là không có gì."
Lúc này mọi người của Phù Tiên Đảo nhìn nhau, hưng sư động chúng đi tới nhiều người như vậy, lẽ nào thật bị người đùa giỡn hay sao? Mơ hồ nghe bọn họ nói chuyện Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết không có khả năng a! Bách Mị Yêu Cơ cũng không có lý do cấp cho mình một địa đồ giả a!
Lúc này trong đám người có một người cầm thanh kiếm đi tới nói: "Nói không chừng sau vách núi này có gì, nhượng ta bổ nó ra nhìn xem."
"Chậm đã!" Công Tôn trưởng lão lăng lăng nhìn thẳng vách núi, chỉ tay nói: "Vách núi này có cổ quái, các ngươi xem."
Mọi người nhìn theo ngón tay hắn, dây leo đang quấn bám trên vách núi có đóa hoa trắng theo gió chấp chờn, nhưng rất bình thường a! Trong núi này có không ít dây leo xanh và hoa trắng, mọi người nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được gì.
Thấy mọi người còn chưa hiểu rõ, Công Tôn trưởng lão lắc đầu nói: "Lần này các ngươi xem cho tỉ mỉ, ta hái đóa hoa xuống, các ngươi chú ý phản ứng của dây leo." Nói xong tiện tay hái đóa hoa trắng xuống tới.
Bị hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người tỉ mỉ chú ý dây leo trên vách núi. Đợi một hồi, dây leo trên vách núi bỗng nhiên không chút tiếng động trong nháy mắt lại xuất hiện một đóa hoa trắng, ngay vị trí vừa bị bứt xuống.
Lúc này mọi người đều tấm tắc kỳ lạ, có người kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ dây leo này trời sinh là linh bảo hay sao, lẽ nào ngọc điệp là tàng bảo đồ?"
"Sai, sai...Công Tôn trưởng lão lắc đầu, tựa hồ đang nhớ tới điều gì.
Đông Phương Trường Ngạo hỏi: "Công Tôn trưởng lão, có cái gì sai?"
Công Tôn trưởng lão phục hồi lại tinh thần, ngửi ngửi hoa tươi trong tay, nhìn mọi người chung quanh nói: "Nghe đồn ở thời kỳ thượng cổ có một trận pháp, tên là Bắc Cực Huyễn Linh Trận, địa phương bày trận này có tính lừa dối cực cao, có thể hấp thu thiên địa linh khí biến ảo thành chân thực, hòa họp một thể với cảnh trí bốn phía, mặc cho tu vi ngươi cao tới đâu cũng rất khó phát hiện vị trí bày trận. Nếu như ta không đoán sai, ở đây có người bày ra trận này. Cũng may là có địa đồ trong ngọc điệp chỉ dẫn, nếu không sẽ không ai có thể nhìn ra tràng cảnh này là ảo hóa mà có. Nhưng theo lý thuyết, loại trận pháp này đã sớm thất truyền, thế nào gặp phải ở chỗ này?"
"Hừ! Xem ra vách núi này quả nhiên có vấn đề, bằng không ai lại bày một trận
Ph^p ứiất truyền tại đây." Đông Phương Trường Ngạo quay đầu lại nói: "Công Tôn trưởng lão, có biện pháp nào bài trừ trận này, nếu như không được thì mạnh mẽ bổ ra. Ta thật muốn nhìn xem phía sau ẩn giấu thứ gì không thể ra gặp người."
Công Tôn trưởng lão lắc đầu cười nói: "Trận này có thể nổi danh vào thời kỳ thượng cổ, tự nhiên có chỗ độc đáo của nó. Tuy rằng không có tính công kích, nhưng lại là một đại trận thủ hộ nhất đẳng. Nếu đã bố thành Bắc Cực Huyễn Linh Trận, liền có thể cùng thiên địa linh khí hòa họp một thể, sinh sôi không thôi, cuồn cuộn không dứt. Tựa như ta vừa hái đóa hoa, ngươi hái xong nó lại mọc dài. Đồng dạng dù ngươi có bổ nó ra, nó bật người liền có thể khôi phục nguyên dạng, hơn nữa càng bị công kích lợi hại, tốc độ khôi phục của nó càng nhanh. Trừ phi trong thiên địa không có đủ linh khí chống đỡ cho nó vận chuyển thì còn được, hay là do chính người bày trận thu trận."
"Công Tôn, nói đùa gì vậy! Thiên địa linh khí làm sao tuyệt được, muốn người bày trận triệt trận lại càng không thể nào, ngươi nghĩ là chúng ta tới làm khách, người ta sẽ mở cửa hoan nghênh chúng ta sao?" Người cầm kiếm vừa nói khi nãy tức giận lên tiếng.
"Trận pháp lợi hại như vậy, chúng ta chẳng phải là đến không sao?" Có một người khác nói.
"Công Tôn trưởng lão, ngươi không phải là có biện pháp bài trừ trận này?" Đông Phương Trường Ngạo nhìn dáng tươi cười tự tin trên mặt Công Tôn trưởng lão, không khỏi hỏi.
"Trận này có lẽ ngăn trụ được người khác nhưng đỡ không được ta." Công Tôn trưởng lão có điểm tự đắc cười nói: "Năm rồi ta từng vồ ý suy nghĩ ra một trận pháp, bởi vì không có gì dùng, cho nên chưa từng dùng qua, nghĩ không ra ngày hôm nay đã có công dụng."
Lời này vừa nói ra, nhất thời có người hiếu kỳ nói: "Trận pháp? Là trận pháp gì có khả năng phá được thượng cổ trận pháp?"
"Trận pháp của ta không khốn được người, cũng không phòng được người, lại càng không thể gây thương tổn ai, nhưng chỉ cần bố trận, sẽ tiêu hao linh khí trong trận, lại đoạn tuyệt linh khí bên ngoài tiến nhấp. Giả như bố trí trận pháp của ta ngay bên ngoài Bắc Cực Huyễn Linh Trận, các ngươi nói sẽ có hậu quả gì?" Công Tôn trưởng lão đắc ý nói, lúc này mọi người liền hiểu ý tứ, lập tức có người cười nói: "Diệu! Thật sự là khéo! Công Tôn, chỉ có ngươi mới có thể suy nghĩ ra được loại trận pháp như vậy."
Đông Phương Trường Ngạo cũng nhịn không được lộ ra nét cười, xem ra ngày hôm nay kéo hắn tới đây thật đúng là trùng họp. Vì vậy hắn vẫy tay nói: "Công Tôn trưởng lão, chuyện pháừận giao cho ngươi, cần chúng ta hỗ trợ gì không?"
"Không cần, các ngươi xem kịch là được." Công Tôn trưởng lão đưa tay ngăn mọi người, quan sát xong địa hình chung quanh, bắt đầu lấy đồ vật từ trong túi trữ vật. Theo thân hình hắn chớp động, ngay vách núi trung tâm kéo ra hơn mười thước phạm vi bận rộn bày trận.
Trốn ở cách đó không xa Dược Thiên Sầu nghe được thật rõ ràng, nhất thời cảm thán không ngớt, Phù Tiên Đảo có khả năng xưng hùng tại tu chân giới tuyệt đối không phải may mắn có được, thực sự nhân tài nào cũng có! Đây thực sự là thiên ý! May là đẩy Phù Tiên Đảo ra mặt, bằng không là ai có biện pháp phá được trận pháp như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không bao lâu thời gian, Công Tôn trưởng lão đã hoàn thành việc bày trận, mọi người thối lui hơn mười thước, hắn kháp động chỉ bí quyết, hướng trong trận đánh ra một đạo bạch quang, quát khẽ: "Khải!"
Trong trận lập tức nổi lên ba động, truyền đến thanh âm tê tê như bơm hơi, vách núi trước mặt dần dần nổi lên linh khí ngưng tụ thành sương trắng, chậm rãi hướng bốn phía khuếch tán. Mọi người liền gật đầu không ngớt, trận pháp do Công Tôn trưởng lão bày ra hiển nhiên đã phát huy tác dụng.
Những dây leo hoa cỏ trên vách núi trước mặt bắt đầu mất đi sự trật tự, màu sắc dần dần ảm đạm xuống. Trận pháp được Công Tôn trưởng lão khu động, vận chuyển càng lúc càng nhanh, tốc độ rút linh khí cũng gia tốc lên. Mấy canh giờ sau, thẳng đến khi hoàn cảnh trong trận bắt đầu hư hoảng, ngay vách núi trước mắt bắt đầu có một sơn động như có như không ẩn hiện ngay trước mặt mọi người.
Mọi người trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ bên trong quả nhiên có huyền cơ. Đông Phương Trường Ngạo thần tình nghiêm túc phất phất tay, mọi người lập tức liền cảnh giới...