Tinh Thần Châu

Chương 240: Nhiệt tình phục vụ




"Nguy hiểm? Có cái gì nguy hiểm? Ngươi xem ta không phải vẫn còn sống rất tốt sao." Dược Thiên Sầu nhìn mấy người cười nói: "Có muốn đi theo ta hay không?"
 
Mấy người nhìn nhau, cũng không biết làm sao trả lời mới tốt. Rõ ràng Dược Thiên Sầu bị trục xuất môn phái, mà nếu như hiện tại họ cùng đi, chẳng khác gì phản bội tông môn, còn ác liệt hơn cả việc bị trục xuất môn phái. Tuy rằng quan hệ của họ với Dược Thiên Sầu không tệ, nhưng còn chưa tới mức vì hắn phản bội tông môn, bởi vì hậu quả thật sự là quá nghiêm trọng, nếu như Phù Tiên Đảo truy sát những kẻ phản bội, thì hạ tràng của họ nhất định thảm phi thường, thực lực Phù Tiên Đảo quá cường đại.
 
Khấu Tuyết Hoa nhíu nhíu mày, nói: "Dược Thiên Sầu, chúng ta không có khả năng đi theo ngươi, ngươi mau nhanh rời khỏi Phù Tiên Đảo đi! Yên tâm, chúng ta sẽ xem như chưa thấy qua ngươi, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào ngươi có tới qua."
 
Những người khác trầm mặc gật đầu, đối với lời của Khấu Tuyết Hoa biểu thị tán thành, trong lúc nhất thời bầu không khí có điểm ngưng trọng. Dược Thiên Sầu cũng ha ha cười nói: "Ngươi xem các ngươi, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, các ngươi còn xem như là thật, cũng không ngẫm lại, một mình ta vào đây còn trắc trở, thế nào khả năng đem các ngươi đi ra ngoài."
 
Nghe vậy, mấy người nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tiếu Uyển Thanh xì nói: "Dược Thiên Sầu, sau này đừng đùa giỡn kiểu này nữa, khiến cho mọi người thật xấu hồ."
 
"Vậy lần này ngươi đến Phù Tiên Đảo làm gì?" cổ Thanh Vân hỏi.
 
"Không phải nói ngày hôm nay cử hành Tân Tú đại hội sao? Ta cố ý chạy tới nhìn." Dược Thiên Sầu cười hì hì nói.
 
"Ngươi lầm rồi, ngày hôm nay chỉ là ngày các phái vào đây, ngày mai mới là ngày tỷ thí chính thức." Tiếu Uyển Thanh cười đáp. Bầu không khí vừa hòa hoãn, nàng lại bắt đầu vui vẻ lên.
 
"Như vậy a!" Dược Thiên Sầu trầm ngâm một tiếng. Khấu Tuyết Hoa thở dài nói: "Chúng ta cũng không thuận tiện ở chung một chỗ với ngươi, ngươi mau chóng đi ra ngoài đi! Nếu bị người khác phát hiện, chỉ sợ ngươi rất khó trở ra. Chúng ta đi thôi! Nhiều người tụ ở chỗ này chỉ mang phiền phức đến cho Dược Thiên Sầu." Câu nói sau là nói với người khác.
 
Trong mấy người tu vi Khấu Tuyết Hoa cao nhất, theo bối phận của Phù Tiên Đảo tính toán, nàng là trưởng bối của những người khác, ý tứ của nàng không ai phản đối. Cổ Thanh Vân vỗ vỗ vai Dược Thiên Sầu than thở: "Vậy ngươi tự mình bảo trọng."
 
Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, hắc hắc cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi đi trước đi!"
 
Ngay trong nháy mắt hắn xua tay, mấy người cảm giác có một cỗ thần thức bao phủ quanh thân, còn chưa kịp phản ứng, nguyên năm người đứng trên bờ cát chợt thấy hoa mắt, quanh thân đã biến ảo tràng cảnh.
 
"Lòng người khó dò! Các ngươi cũng đừng trách ta, nếu như các ngươi đáp ứng sớm một chút, nể tình bằng hữu ngày xưa, ta cũng không nhẫn tâm cho các ngươi gặp phải thống khổ khi bị mạnh mẽ tróc lấy bổn mạng nguyên thần. Ai! Thực sự là rượu mời không uống, uống rượu phạt." Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài lầm bầm một trận, dọc theo bãi cát đi về phía trước.
 
Nơi sân tỷ thí Tân Tú đại hội ở một hòn đảo ngoài Phù Tiên Đảo, cự ly giữa hai đảo cũng không xa, còn có một cầu đá kết nối. Tuy rằng chỉ là tiểu đảo, nhưng đủ để nghênh tiếp khách nhân đến từ khắp nơi. Trên đảo có không ít sân, đều vì tổ chức thịnh hội như vậy mà chuẳn bị, tự nhiên là để thuận tiện cho các phái ở lại.
 
Dược Thiên Sầu trốn ở địa phương cách cầu đá không xa, đợi khi có một đệ tử Phù Tiên Đảo đi qua, mới nghênh ngang tiêu sái đi qua. Kỳ thực cự ly hơn mười thước hắn ngự kiếm liền có thể tùy tiện đi tới, nhưng hắn từng ở Phù Tiên Đảo, biết cự ly nhìn như vô hại kia nói không chừng còn cất giấu sự cổ quái nào đó.
 
Không ít người ở trên bờ cát tiểu đảo ngay cạnh biển nhìn qua Phù Tiên Đảo thiên hạ đệ nhất đại phái, đó là đệ tử của những môn phái khác. Dược Thiên Sầu quang mình chính đại đi qua giữa bọn họ, liếc mắt liền nhìn ra hầu như là đệ tử Luyện Khí kỳ, chỉ cần không phải đệ tử Phù Tiên Đảo, phỏng chừng cơ suất nhận ra hắn cũng không lớn.
 
Trong ánh mắt ước ao của đệ tử các phái, Dược Thiên Sầu ăn mặc trang phục Phù Tiên Đảo ngẳng đầu ưỡn ngực chạy loạn chung quanh. Trên không trung ngẫu nhiên lại có pháp khí phi hành của môn phái khác rơi xuống, sau đó lập tức có đệ tử Phù Tiên Đảo đi qua an bài nơi dừng chân.
 
Quen thuộc địa hình chung quanh một lần, mặt trời chiều đã nhuộm toàn bộ biền rộng thành màu vàng kim óng ánh. Các phái đều đã tới, đệ tử Phù Tiên Đảo cung thỉnh chủ sự trưởng lão các phái, đón gió cho bọn họ. Trường hợp như vậy những đệ tử đi theo đều có phần.
 
Nhìn theo chủ sự trưởng lão các phái đi qua Phù Tiên Đảo, Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, vận công bức ra tu vi, hắn biết thân thể mình đặc thù, nếu như không muốn biểu hiện tu vi, người khác sẽ nhìn không ra, bất quá hiện tại hắn đang muốn cho họ nhìn ra.
 
Sau khi chuẳn bị thỏa đáng tất cả, hắn bắt đầu thực thi kế hoạch của chính mình, lấy ra một khối ngọc điệp hướng sân của một môn phái đi đến. Tuy rằng Phù Tiên Đảo an toàn, nhưng các phái vẫn phái một hai đệ tử bảo vệ cho cửa viện. Xem trang phục, Dược Thiên Sầu không nhận ra, hẳn là môn phái nhỏ. Hai gã đệ tử thủ vệ thấy hắn mặc trang phục Phù Tiên Đảo, một thân tu vi bọn họ cũng không xem thấu, lúc này hành lễ nói: "Húc Nhật Tông đệ tử gặp qua tiền bối, chẳng hay tiền bối tới đây có chuyện gì?"
 
Nguyên lai là Húc Nhật Tông! Dược Thiên Sầu cũng không xông vào, dừng bước phất phất ngọc điệp trong tay, gương mặt mỉm cười nói: "Tại hạ phụng lệnh thầm tra đối chiếu thành viên các phái, thỉnh cầu đồng đạo Húc Nhật Tông phối hợp một chút, thỉnh đệ tử trong viện đều đi ra, làm lỡ thời gian mọi người không bao lâu đâu."
 
Thái độ hắn hòa ái, nói chuyện cũng khách khí, nhượng hai gã đệ tử thủ vệ đều cảm giác được phong độ của thiên hạ đệ nhất đại phái. Một gã đệ tử thủ vệ lúc này hành lễ nói: "Tiền bối xin chờ, chúng ta sẽ hướng trưởng lão lưu thủ xin chỉ thị một chút."
 
Dược Thiên Sầu làm ra thủ thế xin cứ tự nhiên, cười nói: "Không sao, ta đợi là được."
 
Hắn càng khách khí, đệ tử kia càng không dám làm lỡ, lập tức chạy vào phòng trong. Đợi không bao lâu, trong viện lục tục đi ra một đống người, có hơn ba mươi, toàn bộ tập trung bên trong vườn, phỏng chừng đều là người chuẩn bị tham gia tỷ thí, cuối cùng có một gã lão giả từ bên trong phòng đi ra. Lão giả quét mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thấy bất quá chỉ là Kết Đan trung kỳ, lúc này phất tay nói: "Cho hắn tiến vào."
 
Mà Dược Thiên Sầu nhìn không thấu tu vi của đối phương, hiển nhiên là cao hơn mình, lúc này hành lễ nói: "Đệ tử Tu Chân Các cổ Thanh Vân, gặp qua tiền bối!"
 
Lão giả nhíu mày nói: "Thầm tra đối chiếu thành viên các phái? Năm rồi cũng không thấy Phù Tiên Đảo có quy củ này, năm nay vì sao lại có?"
 
Dược Thiên Sầu cung kính nói: "Thật ra là vì trong khoảng thời gian này tu chân giới không được thái bình, bổn môn lo lắng có bọn đạo chích mượn cơ hội chạy tới gây sự, đây cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn các phái, còn thỉnh tiền bối thứ lỗi!" Động tác và giọng nói của hắn có thể nói là cấp đầy đủ mặt mũi cho lão giả.
 
"Ân! Phù Tiên Đảo quả nhiên suy nghĩ chu toàn." Lão giả gật đầu nói: "Vậy ngươi nhanh lên một chút đi!"
 
"Tiền bối, hỏi lại một tiếng, đệ tử Húc Nhật Tông toàn bộ ở đây sao? Ngọc điệp trong tay đệ tử sau khi đăng ký xong, sẽ phục chế cấp thủ vệ đệ tử của bổn môn, ngàn vạn lần xin đừng quên, miễn cho đến lúc đó gặp phải phiền phức không tất yếu." Dược Thiên Sầu nói.
 
Lời này thật hợp tình họp lý, giả như người còn chưa tới đủ, đến lúc đó thủ vệ Phù Tiên Đảo phát hiện môn phái này có thêm người đi ra, chí ít chuyện kiểm tra lục soát sẽ không sao tránh được. Lão giả quay đầu lại quét mắt nhìn những đệ tử đang tụ tập mấy lần, gật đầu nói: "Không sai, bổn phái ngoại trừ những trưởng lão đi dự tiệc, những đệ từ khác đều đang ở chỗ này."
 
"Vậy vãn bối xin bắt đầu, còn thỉnh tiền bối thứ lỗi!" Dược Thiên Sầu giả vờ giả vịt cầm ngọc điệp trong tay, một tay mở ra hướng mọi người, phóng xuất ra thần thức bao phủ toàn bộ mọi người trong viện.
 
Cảm giác được thần thức đối phương trùm tới, lão giả nhướng mày, làm gì vậy? Lúc này phóng xuất thần thức ngăn trở thần thức của Dược Thiên Sầu, nhưng ngẫm lại mình đã đáp ứng phối hợp với người ta, nên cũng đành bỏ qua việc chống lại. Ai biết vừa thu lại thần thức, trước mắt đột nhiên biến ảo tràng cảnh, đã không biết bản thân đang ở phương nào.
 
Nhìn sân viện đã trống không, Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nhạt, xoay người lại đi về hướng môn phái kế tiếp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Mỗi một môn phái tới tham gia đại hội Tân Tú đều có hơn hai trăm người, đây là cơ hội một ít môn phái nhỏ thu được Trúc Cơ Đan, cho nên nhượng đệ tử Luyện Khí kỳ tỷ thí, chính là vì thể hiện công bình, vì thời gian này đệ tử các phái đều còn đang ở khởi điểm, không tồn tại tình huống những môn phái nhỏ sẽ bị thiệt thời.
 
Dược Thiên Sầu ở trong sân các tiểu viện các phái, đi hết nhà này tới nhà khác nhiệt tình phục vụ, bận đến không ngừng. Đồng dạng bên trong ô Thác Châu, Bạch Tố Trinh và Quan Vũ bọn họ cũng bận không ngừng tay, trong trận pháp do Bạch Tố Trinh bày ra, không ngừng có người được đưa đến. Làm cho Quan Vũ cùng mọi người nhìn đến trợn tròn mắt há hốc, thủ lĩnh cũng thật quá ngưu, không biết đang làm gì, xem trang phục của những người này, rõ ràng là đệ tử các phái trong thiên hạ, thật không biết thủ lĩnh làm sao làm được, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
 
Sau khi bắt hết người của hơn trăm phái, phát hiện chủ sự trưởng lão các phái đi dự tiệc đều đang lục tục trở về. Lúc này Dược Thiên Sầu ần vào một góc tường, cấp tốc thay đổi y phục trên người, bộ y phục tiêu chuẩn của Anh Hùng đã mặc ứên người, một tiểu kỳ màu đen "đinh" một tiếng cắm ngay trong viện, ngự kiếm bay thẳng ra bờ biển.
 
Chủ sự trưởng lão các phái, còn có trưởng lão Phù Tiên Đảo đang đưa tiễn bọn họ lúc này liền phát hiện vị khách không mời mà đến, Đông Phương Trường Ngạo ở trong đám người quát lớn: "Tặc nhân phương nào, dám sấm Phù Tiên Đảo, chạy đi đâu?" Thân hình hắn chợt lóe cấp tốc đuổi theo...