Tinh Thần Châu

Chương 238: Giết quốc sư




Mấy người ứong nội đường trao đổi ánh mắt, Thạch Văn Quảng nhíu mày nói: "Hắn tới nơi này làm gì?"
 
"Ách! Quốc sư, nơi này là cấm địa..." Lời của Thạch Hữu Thiên còn chưa nói xong, liền nghe được một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó là thanh âm liên tục khẳn cầu của Thạch Hữu Thiên: "Quốc sư, quốc sư..."
 
Thạch Văn Quảng nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thấy hắn gật đầu, vì vậy hô: "Hữu Thiên, cho hắn tiến đến."
 
Đồng thời, Dược Thiên Sầu nói với Quan Vũ: "Vân Trường, ngươi lảng tránh một chút." Nói xong trực tiếp đưa hắn đuổi về ô Thác Châu, Thạch gia phụ tử đang nhìn chăm chú ra cửa cũng không có phát hiện Quan Vũ đột nhiên biến mất.
 
Thạch Hữu Thiên kinh sợ cùng một gã lão giả đeo kiếm tiến vào, lão giả không coi ai ra gì trực tiếp đi qua mấy người tới ngay chính đường, quay đầu quan sát mấy người, Dược Thiên Sầu mặc trang phục người hầu cũng không khiến cho hắn chú ý, ánh mắt rơi vào trên người Thạch Tiểu Thiên dừng một chút, hơi có chút kinh ngạc nói: "Thạch tướng quân, đây chắc là tam công tử!"
 
Hắn hiển nhiên nhìn ra tu vi của Thạch Tiểu Thiên, nhưng nhìn không thấu Dược Thiên Sầu.
 
"Đúng vậy!" Thái độ Thạch Văn Quảng cũng không khách khí, có Dược Thiên Sầu ở chỗ này, trong lòng hắn nhiều ít có cảm giác an toàn, tuy rằng hắn cũng không biết Dược Thiên Sầu có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng từ trong miệng tán tu mà hắn nhận thức nói ra làm hắn cảm giác được, Dược Thiên Sầu ở trong tu chân giới hẳn là một nhân vật, nói vậy bản lĩnh cũng không kém đi đâu. Hắn không biết, tu vi của Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là Kết Đan trung kỳ, xa không bằng tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của quốc sư.
 
"Hữu Thiên, con đi ra ngoài trước." Thạch Văn Quảng tựa hồ cảm giác được quốc sư đến với ý đồ bất thiện, liền quát bảo nhi tử quan văn vốn không thể giúp được gì lui ra ngoài trước.
 
Quốc sư nhìn Thạch Tiểu Thiên vuốt râu nói: "Nghĩ không ra tam công tử của phủ tướng quân không ngờ lại có tu vi Trúc Cơ kỳ, thật sự làm lão phu ngoài ý muốn. Chẳng hay xuất thân từ môn phái nào?" Hắn cần phải hỏi rõ ràng, ngày hôm nay vốn mang theo nhiệm vụ tới, vạn nhất chọc phải môn phái có địa vị thì không được rồi.
 
"Tiểu nhi bất quá chỉ là một tán tu, không môn không phái." Thạch Văn Quảng tự nhiên sẽ không nói nhi tử thuộc Thanh Quang Tông, hiện tại dù có nói cũng vô dụng, Thanh Quang Tông đã bị diệt môn, nói ra cũng mất mặt, huống chi chính nhi tử bỏ chạy trở về, hắn lại ôm quyền nói: "Quốc sư đêm khuya tới đây, chẳng hay có gì phải làm sao?"
 
Nghe được bất quá chỉ là một tán tu, thái độ quốc sư liền có vẻ ngạo mạn, gương mặt không chút biểu tình coi thường nhìn Thạch Văn Quảng nói: "Bệ hạ có một khẩu tấn muốn ta chuyển cáo cho ngươi, bệ hạ nói, có người bầm tấu tướng quân ủng binh tự trọng, trẫm vốn không muốn để ý tới, thế nhưng đã liên tiếp bầm tấu nhiều ngày không ngừng, có xu thế càng lúc càng căng thẳng, trẫm thật sự thấy phiền nhiễu. Nghĩ lại vừa nghĩ, vì sự an bình của triều đình, còn có danh dự của tướng quân, tướng quân giao ra binh quyền cũng không phải là chuyện gì không tốt, cho nên phái quốc sư tới khuyên thuyết, tướng quân chớ nhượng trẫm thất vọng."
 
"Thạch tướng quan, ý chỉ của bệ hạ ta đã nhắn nhủ, chẳng hay ý tứ của ngươi làm sao, bệ hạ còn đang chờ ta về phục mệnh!" Quốc sư nhìn chằm chằm Thạch Văn Quảng lạnh lùng nói.
 
Thạch Văn Quảng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, cười lạnh nói: "Chẳng hay ta phạm sai điều gì, bệ hạ muốn đoạt binh quyền của ta! Giả như ta không muốn giao thì sao."
 
Quốc sư hắc hắc nói: "Bệ hạ còn có một khẩu tấn, tướng quân nhiều năm chinh chiến vất vả công lao càng lớn, tự sớm trở về nghỉ ngơi mới tốt, nếu tướng quân muốn ngỗ nghịch một phen ý tốt của trẫm, quốc sư có thể xử lý."
 
Thạch Văn Quảng trừng mắt hổ, một cỗ sát khí nghiêm nghị dựng lên, trầm giọng nói: "Quốc sư chuần bị xét xử như thế nào?"
 
Quốc sư âm hiểm cười nói: "Thạch tướng quân, nếu đã chọn mệnh, bổn quốc sư nói thẳng với ngươi, ngày mai lâm triều chính ngươi chủ động hướng bệ hạ chào từ giã, nếu không hiện tại bổn quốc sư sẽ đem kẻ dám làm trái thánh mệnh ngay tại chỗ tru sát, hai con đường chính ngươi tuyển. Thạch tướng quân, thủ đoạn của bổn quốc sư nói vậy ngươi cũng biết, đừng ôm ấy điều gì may mắn."
 
"Ha hả! Cười chết ta rồi. Thực sự là trong núi không có hổ, con khỉ xưng bá vương. Từ lúc nào Phù Tiên Đảo đi ra một nhân vật kiêu ngạo như thế, quả thực còn cuồng vọng hơn cả Phùng Hướng Thiên." Dược Thiên Sầu không còn dáng dấp người hầu cúi
 
Đầu khoanh tay, chắp tay sau lưng hắc hắc cười liên tục.
 
Dược Thiên Sầu vừa mở miệng, vẻ mặt Thạch Văn Quảng bề ngoài dù bình tĩnh như trái tim căng thẳng lại chợt nhẹ xuống tới, hướng hắn chấp tay nói: "Tiên sinh cho rằng ta nên làm sao trả lời quốc sư?"
 
Quốc sư vẻ mặt khiếp sợ đánh giá người hầu trước mắt, người này không ngờ biết Phù Tiên Đảo và chưởng môn Phùng Hướng Thiên? Dược Thiên Sầu mắt lạnh theo dõi hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cái gì chó má quốc sư, trả lời cái rắm!"
 
"Ngươi rốt cục là người phương nào?" giọng nói của quốc sư có vẻ hoảng loạn, ban đầu còn tưởng đối phương là người thường, hiện tại mới phản ứng lại, nguyên lai là do mình nhìn không thấu tu vi của đối phương.
 
Hắn vốn là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Phù Tiên Đảo, trên đường tu luyện không ôm tia hi vọng tiến bộ nào, mới đi đến thế tục làm quốc sư. Chức quốc sư ở trong mắt người thể tục nhìn như rất phong cảnh, kỳ thực ở trong mắt đệ tử Phù Tiên Đảo là địa phương cũng không ai có nguyện ý tới, một tu sĩ lại có ai muốn giống như một quản gia, bảo hộ một người phàm, dù cho người nọ là hoàng đế thì thế nào? Phàm là tu vi có điểm tiền đồ, tại thế tục muốn hưởng thụ thứ gì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
 
Hết lần này tới lần khác tu vi quá kém thì tới không được, tu vi cao lại chẳng đáng đi tới đây, vì vậy mỗi đời quốc sư, Phù Tiên Đảo đều chọn một tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nửa vời đi tới. Nói trắng ra là, thực sự người trong tu chân giới muốn tới quấy rối, một tu vi Nguyên Anh sơ kỳ làm sao có khả năng chống đỡ được. Nói chung chỉ cần Phù Tiên Đảo không ngã, thì vương triều do họ nâng đỡ cũng không suy sụp nổi. Mà tu sĩ phái tới bảo hộ hoàng đế là bổn phận, nhưng thật giống như vị quốc sư này chẳng khác nào con chó săn của hoàng đế, thật sự làm mất mặt Phù Tiên Đảo.
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, chắp tay ngạo nghễ nói: "Dược Thiên Sầu!"
 
"A! Ngươi là Dược Thiên Sầu?" Quốc sư kinh hô một tiếng, sắc mặt liền biến trắng. Người trước mắt không ngờ là Dược Thiên Sầu thời gian qua đã nháo tu chân giới không được yên bình, không nghĩ tới cho hắn đụng phải, hắn cũng không biết tu vi ai cao hơn, nhưng người có tên cây có bóng, người mà ngay cả chưởng môn Thanh Quang Tông cũng có thể giết chết thì làm sao là hư đanh. Trường kiếm phía sau đã rơi vào trong tay, cảnh giới nhìn Dược Thiên Sầu, cuống quýt hướng ra cửa thối lui.
 
Thạch Văn Quảng lộ ra một tia kinh ngạc, tuy rằng hắn từng nghe nói qua chuyện về Dược Thiên Sầu, nhưng dù sao không có khái niệm trực tiếp, lại không nghĩ rằng Dược Thiên Sầu vừa báo danh hào, là có thể làm cho đương kim quốc sư sợ thành như vậy. Vẻ mặt Thạch Tiểu Thiên ước ao, nguyên lai lão đại cách xa ta vài năm đã hỗn ra ngưu bức đến như thế!
 
Dược Thiên Sầu đi tới từng bước, cười lạnh nói: "Nếu đã biết tên của ta, ngươi cho rằng ta còn có thể cho ngươi đi sao?"
 
Nói xong "hô" một tiếng, một đoàn liệt hỏa hồng lượng đẹp đẽ mãnh liệt từ quanh thân dấy lên, những đồ đạc bằng gỗ trong phòng khắp bốn phía lúc này bị thiêu đốt bốc lên hơi nước xèo xèo, tùy thời đều có khuynh hướng bốc cháy. Thạch Văn Quảng trong nháy mắt bị nhiệt độ cao thiêu tới lung lay lảo đảo, miệng mũi căn bản không thể hô hấp được không khí, lúc này Thạch Tiểu Thiên phóng ra nguyên khí, bảo vệ phụ thân lui ra, nhưng xem tình hình hiển nhiên cũng không chi trì được thời gian dài.
 
Dược Thiên Sầu cũng không nghĩ tới hỏa diễm lại lợi hại đến như thế, lập tức ngăn chặn sức nóng phóng ra, bằng không căn phòng này bị bốc cháy không nói, dù là đại tướng quân Trụ Quốc cũng bị nướng chín.
 
Cả người hắn đã thành hỏa nhân, nhưng vẫn còn đang đứng trong lửa cười nhạt, nhìn thấy thật làm người ta dựng đứng tóc gáy. Đây là pháp quyết gì? Quốc sư nhìn đến choáng váng, vừa phản ứng định chạy thì chỉ cảm thấy một đạo hồng quang hiện lên hai bên, cửa lớn đã bị một mảnh biển lửa che lại, nhìn lên nóc nhà ứái phải đều là như vậy, trên mặt đất dù không bị lửa phủ kín, nhưng hắn cũng không biết độn địa.
 
Bức tới tình trạng này cũng chỉ đành ra tay đánh cuộc, sợ cũng vô dụng, phi kiếm trong tay chợt lóe, biến thành một đạo hàn mang hướng Dược Thiên Sầu vọt tới. Dược Thiên Sầu "hừ" một tiếng chỉ tay, một đạo hỏa trụ đón lấy phi kiếm vọt tới. Bất quá tu vi của quốc sư dù sao cao hơn Dược Thiên Sầu không ít, phi kiếm phóng tới liền bức hỏa trụ của Dược Thiên Sầu trở lại, nhưng then chốt là Dược Thiên Sầu phóng xuất hỏa diễm quá lợi hại, phi kiếm bức tới trước mặt Dược Thiên Sầu còn chưa tới một thước, đã hóa thành dịch thể kim chúc chảy xuôi xuống mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Dược Thiên Sầu lập tức huy chưởng nghênh hướng quốc sư, bàn tay mạnh mẽ nắm lại, bức tường lửa quanh thân "oanh" một tiếng bao bọc quốc sư thành một đoàn, "A..." ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chỉ vang lên nửa tiếng, thân ảnh bên trong đã lập tức hóa thành hư vô. Đợi khi nắm tay Dược Thiên Sầu mở ra, liệt hỏa lại bị lòng bàn tay của hắn hút vào, một nhúm tro tàn hài cốt của quốc sư phiêu bay lả tả rơi trên mặt đất.