Lầu các biệt viện Vạn Hoa Lâu, Dược Thiên Sầu vừa đến, Bách Mị Yêu Cơ liền trực tiếp ném khối ngọc điệp cho hắn, hắn rót thần thức vừa nhìn, bên trong rõ ràng là một phần địa hình bản đồ, nhìn vết đánh dấu rõ ràng là một tòa sơn cốc cách Bách Hoa Cốc không xa. Dược Thiên Sầu hỏi: "Sư nương, đây là?"
Bách Mị Yêu Cơ nằm nghiêng trên giường, đường cong thân thể phấp phồng, tay chống cằm, cười nói: "Nơi đó có một thôn nhỏ, mọi người trong làng dựa vào săn thú mà sống, trong vùng núi sâu gần đó vốn có một sơn động, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vài chục năm trước sơn động bỗng nhiên biến mất. Thẳng đến ngày Thanh Quang Tông bị tập kích, lại có thôn dân trong lúc vô ý phát hiện sơn động kia đột nhiên xuất hiện, lại thấy có hơn trăm người đi vào. Thôn dân kia nghĩ kỳ quái, muốn đi xem là những người nào, nhưng chờ hắn đến gần, phát hiện sơn động lại biến mất. Người của ta về sau phát hiện, sơn động bị một trận pháp che phủ."
Dược Thiên Sầu phất phất ngọc điệp trong tay, nói: "Sư nương nói thôn nhỏ nằm ngay đây?" Bách Mị Yêu Cơ nằm trên giường kiều mị gật đầu.
"Ý tứ của sư nương chính là Thanh Quang Tông bị tập kích có liên quan tới Bách Hoa Cốc?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói. Nói đến Bách Hoa Cốc, hắn lại nghĩ tới việc bán đấu giá bốn bảo bối của Tiểu Tuyết, tên Yến Truy Tinh kia rất thần bí a!
"Có liên quan tới Bách Hoa Cốc hay không ta không biết, nhưng chuyện Thanh Quang Tông phỏng chừng không thoát được can hệ tới mấy trăm người kia. Ngọc điệp trong tay ngươi có vị trí của sơn động, có hứng thú ngươi có thể tự mình đi thăm dò." Bách Mị Yêu Cơ cười nói.
Dược Thiên Sầu thu lại ngọc điệp, tấm tắc nói: "Sư nương quả nhiên lợi hại, ngay cả chuyện xảy ra trong một thôn nhỏ thế tục mà ngươi cũng có thể biết được."
"Ít vuốt mông ngựa, công phu vuốt mông ngựa còn không bằng xoa bóp chân cho sư nương!" Bách Mị Yêu Cơ cười khanh khách nói, trong khi nói chuyện thò ra một chân đãy đà trắng noãn ra khỏi chăn. Kết quả làm Dược Thiên Sầu không chịu nổi, lung tung tìm đại một lý do bỏ chạy, rốt cục hắn sợ vị sư nương này rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, phỏng chừng ngày nào đó thật bị câu dẫn ra thú tính sẽ làm loạn cả luân thường đạo lý.
Lại qua hai ngày, Dược Thiên Sầu ngồi trong nội đường tiểu viện tại hậu hoa viên, ngón tay gõ mặt bàn tính toán thời gian, tiếp qua một ngày đêm sẽ tới thời gian Phù Tiên Đảo mời dự họp Tân Tú đại hội, nhưng người nên tới còn chưa tới a!
Bất tri bất giác sắc trời đã tối, Thạch Tiểu Thiên vội vã đi vào, nói: "Lão đại, cha ta mời ngươi đến gặp mặt."
Trong lòng Dược Thiên Sầu cười lạnh một tiếng, còn sĩ diện với lão tử, lão tử mặc kệ ngươi là đại tướng quân hay không phải đại tướng quân, hắn bắt chéo chân, thảnh thơi lắc lắc đầu, nói: "Không đi."
Thạch Tiểu Thiên ngần ra, không nghĩ tới lão đại không cho hắn mặt mũi, đang muốn cầu hắn. Dược Thiên Sầu xua tay ngắt lời: "Ngươi không cần nói, nếu như phụ thân ngươi thực sự muốn gặp ta, gọi hắn tự mình tới. Chuyện của hắn ta không muốn nhúng tay, thấy hắn đã là cho ngươi mặt mũi."
"Lão đại, ngươi...Ai!" Thạch Tiểu Thiên giậm chân, quay đầu lại đi ra.
Không qua bao lâu, Thạch Tiểu Thiên dẫn theo một nam nhân trung niên khôi ngô đi đến, chính là đại tướng quân Trụ Quốc Thạch Văn Quảng đã bỏ đi khôi giập mặc một thân y phục nhẹ nhàng. Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế bất động, cười tùm tỉm đánh giá hắn. Đại tướng quân một thân y bào, nhưng vẫn không che giấu được khí chất không giận mà uy, nhất là cỗ khí phách, vừa nhìn đã biết trường kỳ chiếm giữ địa vị cao, là từ thiết huyết chinh phạt rèn luyện đi ra. Hai người cứ như vậy đánh giá lẫn nhau, Thạch Tiểu Thiên đứng một bên có vẻ vài phần xấu hổ, chuyện giới thiệu đã có vẻ như dư thừa.
Đúng lúc này, phía sau chính đường có một người đang thong thả chậm rãi đi ra. Quan Vũ đội nón xanh thanh bào, vóc người khôi ngô, tay vịn trường kiếm bên hông, khí độ bất phàm đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu. Quan Vũ đưa tay vuốt bộ râu dài, một đôi mắt xếch lạnh lùng híp mắt nhìn Thạch Vãn Quảng.
Khí độ của Quan Vũ vốn là thế gian ít có, hơn nữa ở trong Ô Thác Châu mang binh nhiều năm, khí chất cũng thật không thể chê. Thạch Vãn Quảng vừa liếc mắt, ở trong lòng tán thán: "Chân vĩ nam từ!"
Thạch Tiểu Thiên lại cảm thấy Quan Vũ quen mặt, không biết từng gặp qua nơi nào. Bất quá bầu không khí đối kháng của phụ thân và lão đại ngay trước mắt thực sự nhượng hắn có điểm khó chịu. Dược Thiên Sầu cũng thấy hình dạng tướng mạo đường đường của Thạch Văn Quảng cũng có chút khó chịu, cho nên mới đưa ra Quan Vũ cũng có tướng mạo uy vũ nhiều hơn để trấn bãi.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn vẻ lo lắng của Thạch tiểu Thiên, lộ ra hình dạng cho ngươi mặt mũi, đóng lên hướng Thạch Văn Quảng chắp tay nói: "Cửu ngưỡng đại danh đại tướng quân Trụ Quốc."
Thạch Văn Quảng cũng ôm quyền nói: "Đại danh Dược tiên sinh tại tu chân giới, bổn tướng quân cũng ngưỡng mộ đã lâu! Nghĩ không ra lại đang ở bổn phủ làm khách."
"Nga! Lẽ nào tướng quân cũng biết chuyện của tu chân giới?" Dược Thiên Sầu có
Điểm vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn Thạch Tiểu Thiên, ra vẻ hắn cũng không biết nhiều về chuyện trong tu chân giới.
"Tiên sinh ở tại Thanh Quang Tông cứu tiểu nhi, sau đó đầu nhấp Phù Tiên Đảo, tại Bách Hoa Cốc đánh cháu ruột chưởng môn Thanh Quang Tông, ở Mạo Nhi Đảo đánh con trai trưởng của chưởng môn Đại La Tông, sau đó lại giết chết ông cháu chưởng môn Thanh Quang Tông, hôm nay bị trục xuất Phù Tiên Đảo, huyên náo tu chân giới chính ma hai đạo gió nổi mây phun. Thậm chí có người hoài nghi trong khoảng thời gian này chuyện linh thạch quáng của Đại La Tông và Thanh Quang Tông bị cướp sạch, cùng chuyện Thanh Quang Tông bị diệt môn cũng do tiên sinh làm ra. Chuyện tiên sinh làm ra tại tu chân giới có thể nói không người không biết a!" Thạch Văn Quảng giống như thuộc rõ trong lòng bàn tay, đem những sự tình chấn động của Dược Thiên Sầu làm ra trong tu chân giới từng chuyện nói ra.
Dược Thiên Sầu và Quan Vũ nhìn nhau, vỗ tay cười nói: "Lợi hại! Không hổ là đại tướng quân Trụ Quốc, dù chuyện trong tu chân giới cũng không gạt được ngươi."
Thạch Văn Quảng đồng dạng cười nói: "Tiên sinh bị toàn bộ tu chân giới treo giải thưởng tập nã nhưng vẫn nhàn nhã tản bộ, lại không người nào làm khó được tiên sinh, bổn tướng quân cũng rất bội phục."
Thạch Tiểu Thiên cũng vẻ mặt nghi hoặc nói: "Phụ thân, việc này con cũng không biết, sao cha biết được."
"Ngay khi con gia nhấp vào tu chân giới, ta tốn hao đại lượng nhân lực và tài lực, rốt cục kết giao được với mấy tán tu, mục đích muốn nắm giữ tinh huống của con. Ai biết trong tu chân giới bất quá cũng như vậy, nhưng trong lúc vô ý lại nghe được đại danh của Dược tiên sinh trong miệng bọn họ. Mặc dù ta không hiểu biết nhiều chuyện trong tu chân giới, nhưng nhìn ra được bọn họ đối với Dược tiên sinh rất kính ngưỡng, tiên sinh tựa hồ đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong tu chân giới." Thạch Văn Quảng giải thích.
"Đều chỉ là danh xấu mà thôi, không nên nhắc tới." Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, cười khổ nói: "Chẳng hay mấy tán tu tướng quân nhận thức có biết chuyện ta đang ở tại phủ tướng quân?"
Thạch Văn Quảng hiều được, hắn lo sợ mấy tán tu kia tiết lộ bí mật hắn đang ở phủ tướng quân, lúc này xua tay nói: "Tiên sinh yên tâm, có chút đạo lý bổn tướng quân minh bạch, tiết lộ hành tung của tiên sinh, đối với Thạch gia ta mà nói, cũng là dính dáng vào sự phân tranh trong tu chân giới, đó là một hồi tai nạn."
Thấy hắn chuyện gì cũng hiểu rõ, Dược Thiên Sầu cười nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính, tướng quân muốn gặp ta không biết có chuyện gì?"
"Bổn tướng quân tay cầm trọng binh, có chút người đã thấp thỏm lo âu, chỉ sợ bão tố nhằm vào bổn tướng quân cũng đã sạp xảy ra. Tiên sinh muốn tiểu nhi nhắn câu nói cho ta, chẳng lẽ không phải đang nghĩ muốn trợ giúp ta một tay?" Thạch Văn Quảng nhàn nhạt nói.
"Cùng người thông mình nói chuyện thật đúng dùng ít sức." Dược Thiên Sầu quay đầu hỏi: "Tướng quân chuần bị làm sao?"
"Thái bình vốn là tướng quân định, không cho tướng quân gặp thái bình. Tiên sinh nói ra một châm thấy máu, chuyện duy nhất ta làm sai lẽ ra không nên một lần bình định sáu nước, chỉ cần chiến tranh không ngừng, Thạch gia ta có thể tiếp tục tồn tại lâu dài. Nhưng hôm nay, chỉ sợ là phải giao ra binh quyền. Đáng sợ chỉ là khi giao ra binh quyền xong lại có người không chịu bỏ qua cho Thạch gia ta, đây cũng là nguyên nhân mà ta do dự mấy ngày nay." Lời này của Thạch Văn Quảng rốt cục xem như thẳng thắn thành khẩn.
"Ha hả! Ngày hôm nay tướng quân tới tìm ta, nói vậy đã hạ quyết tâm, như vậy rất tốt! Tướng quân là người thông mình, ta cũng sẽ không vòng vo nữa." Dược Thiên Sầu nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Binh quyền là tiền vốn an cư bảo mệnh của tướng quân, trăm triệu không thể giao ra, nói chung một câu, tướng quân phải ùng binh tự trọng. Cơ hội vừa đến, trực tiếp đem Lý gia vương triều lấy thẳng vào tay."
Thạch Tiểu Thiên nghe được trợn tròn mắt há hốc, chỉ thấy phụ thân nói: "Điều này không khó, chỉ là phía sau Lý gia có tu chân giới Phù Tiên Đảo chi trì, tiên sinh có biện pháp giải quyết được chuyện buồn phiền này của ta?"
"Tu chân giới sẽ không tùy ý nhúng tay chuyện thế tục. Tướng quân chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không nên đơn giản khơi mào, Phù Tiên Đảo cũng sẽ không công khai can thiệp chuyện thế tục, bằng không bọn họ ở tại tu chân giới cũng không thể ăn nói, về phần một ít chuyện phiền toái nho nhỏ thì sẽ có người thay tướng quân giải quyết. Chờ cơ hội vừa đến, ta sẽ thông tri tướng quân khởi sự." Dược Thiên Sầu cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Tiên sinh giúp Thạch gia ta như vậy, rốt cục có ý tứ gì?" Thạch Văn Quảng rốt cục nói ra sự nghi ngờ trong lòng.
"Một, phiền phức của gia tộc Tiểu Thiên ta sẽ không mặc kệ. Hai, Phù Tiên Đảo đã ngồi trên chiếc ghế đệ nhất Phù Tiên Đảo đã quá lâu, cũng nên đổi lại chỗ cho người khác ngồi. Ba, ta nghĩ muốn cho người nhà trong thế tục của ta có được một cuộc sống an tĩnh yên vui." Dược Thiên Sầu cười nói: "Giải thích này tướng quân có thỏa mãn không?"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Thạch Hữu Thiên: "Phụ thân có ở đây không? Quốc sư đại nhân đã tới...