Rốt cuộc đã nói đến rồi! Những môn phái muốn biết việc này hẳn là có không ít đi. Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ tán thưởng: "Sư nương quà nhiên tin tức linh thông, ngay cà chuyện này mà cũng biết sớm như thế."
"Nói trên phưong diện linh thông tin tức, cà tu chân giới không có môn phái nào so sánh được với Hồng Phấn giáo, cần phải biết rằng, mục đích ta mở thêm phân lâu Vạn Hoa Lầu ở khắp các nơi, chính là vì thu thập tin tức. Chuyện tình ngươi gây ra tại Yến Tử Thành, nửa canh giờ sau ta đã biết rồi." Bách Mị Yêu Cơ không khỏi đắc chí nói.
Dược Thiên Sầu chấn kinh, Vạn Hoa Lầu cơ hồ mở rộng khắp các thành thị ở Hoa Hạ đế quốc, cẩn thận tính toán, thì trên phương diện thu thập tin tức, quà nhiên là hữu dụng nhất đẳng không thể nghi ngờ rồi. Bất quá làm như thế chi phí hao tốn bao nhiêu nhân lực cùng tiền vốn à! Thu thập tin tức trong tu chân giới cũng không phải người bình thường có thể làm được, chẳng trách Huyễn Ma Cung không chịu nổi một đợt tán công của Thanh Quang Tông. Nguyên lai sớm đã bị vắt cạn.
Nhưng nàng nói cho mình biết chuyện này làm gì? Dược Thiên Sầu giật mình hoài nghi nói: "Chẳng lẽ sư nương muốn cùng ta liên họp, đồng loạt báo thù cho sư phụ?"
"Thông mình!" Bách Mị Yêu Cơ khẽ mĩm cười: "Ta cũng muốn biết thế lực sau lưng ngươi là những nhân vật nào. Vì sao bằng vào tổ chức thu thập tin tức của ta, đều không thể điều tra nổi."
Nói xong cả người tựa như không xương, mang theo hưong thơm phán hoa nhích lại gần. Dược Thiên Sầu sợ nàng muốn động tay động chân, khiến cho nơi kia của hắn ngỏng lên thì thật ngượng ngùng. Đành phải già vờ trầm ngâm, tỉnh bơ thoái lui ra, cau mày nỗi: "Sư nưong muốn gặp những người sau lưng ta, chỉ sợ là không phải dễ dàng."
"Như thế nào? Sư nương ta nói cho ngươi biết nhiều bí mật lớn như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ bí mật đối với ta sao?" Bách Mị Yêu Cơ hai tay ôm ngực nũng nịu nói. Tự nhiên tạo thành một loại phong cành mê người.
"Sư nương đừng hiểu lầm!" Dược Thiên Sầu trịnh trọng: "Nếu sư nương muốn gặp bọn hắn, trừ phi ngài nguyện ý giao toàn bộ thế lực trong tay cho bọn hắn. Nếu không bọn hắn sẽ không chịu xuất đầu lộ diện ra gặp ngài."
Chuyện này Bách Mị Yêu Cơ cười không nổi, giao toàn bộ thế lực nắm trong tay ra, đây không phải là muốn giỡn chơi sao? Nàng hai mắt lóng lánh nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, khẽ cau mày: "Dược Thiên Sầu, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi đang bị nhóm người sau lưng khống chế không? Ta cho ngươi biết, nếu sư phụ ngươi còn sống, hắn nhất định cũng không hi vọng, ngươi vì chuyện tình báo thù mà hi sinh bản thân mình đâu."
Tiện nghi sư mẫu nói đi đâu vậy? Ai khống chế ai cơ?
Dược Thiên Sầu hơi kinh ngạc, theo sau lại thấy chút cảm động. Xem ra nàng đối với sư phụ Hắc Tam Tư chứng thực là có tình cảm sâu đậm. Nếu không cũng sẽ không quan tâm đến mình nhiều như vậy. Hắn lắc đầu: "Sư nương, ngài hiểu sai rồi! Ta không bị những người đó khống chế, mà ta là hảo bằng hữu của họ."
Thấy hắn không muốn nói, Bách Mị Yêu Cơ cũng không miễn cưỡng truy vấn, nàng thở dài: "Không phải ta không muốn buông bỏ quyền lực trong tay. Cái chính là lòng người khó lường, trước khi chưa báo được thù cho Hắc Vô úy, ta không thể nào đem quyền lực nắm trong tay giao cho người khác. Kỳ thật, bản thân ta sớm đã chán ghét cuộc sống này rồi. Ta không thể đấu được với nhóm nam nhân các ngươi, dù tu vi cao cường tới đâu cũng vẫn chỉ là một nữ nhân yếu nhược! Và ta cũng không mơ mộng hão huyền chuyện tình trường sinh bất lão kia."
Trong ngữ khí của nàng có nhiều điểm bất đắc dĩ. Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười. Dưới ánh trăng mê người, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua, hai người liền roi vào trầm mặc ngắn ngủi.
"Sư nương, ngài có thể điều tra ra vị trí mỏ quặng linh thạch của Đại La Tông cùng Thanh Quang Tông không?" Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu hỏi.
"Ngươi muốn làm gì?" Bách Mị Yêu Cơ nghiêng đầu nói.
Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Dám treo thưởng cái đầu của ta, nhất định phải khiến cho bọn chúng trà giá thật lón! Ngài năm xưa không phải cũng tập kích mỏ linh thạch của Thanh Quang Tông sao? Lần này ta muốn học theo sư nương một chút."
Bách Mị Yêu Cơ khẽ nhíu hai hàng chân mày đen nhánh, nói: "Ngươi cần tất cả vị trí quặng mỏ của hai môn phái ư?"
"Như thế nào? Khó khăn lắm chăng?" Dược Thiên Sầu dò hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bách Mị Yêu Cơ lắc lắc đầu: "Thông tin về quặng mỏ của các đại phái đều nằm trong tay chúng ta. Nếu ngươi muốn biết tùy thời ta có thể cho ngươi. Nhưng từ sau lần ta náo loạn, các phái đều tăng cường phòng thủ ở quặng mỏ linh thạch. Ngươi đánh nhiều địa điểm như vậy chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm."
Chứng kiến nàng quan tâm đến an nguy của mình, Dược Thiên Sầu cũng bị cảm động, thản nhiên nói: "Sư nưong yên tâm, ta là người phi thường sợ chết. Sẽ không bao giờ đem tính mạng ra giỡn chơi, hành động như thế nào, tự ta có an bài ổn thỏa."
Bách Mị Yêu Cơ gật đầu nói: "Được rồi! Ta cũng không nhiều lời thêm nữa."
"Đệ tử cảm tạ sư nương." Dược Thiên Sầu hành lễ, ngẳng đầu lên nhìn sắc trời: "Đệ tử còn có chút việc, bây giờ xin cáo lui trước."
Nói xong hắn quay người, liền định ròi đi. Thế nhưng lại nghe Bách Mị Yêu Cơ cười dài: "Ngươi đi vội vàng như thế làm gì? Chẳng lẽ còn sợ bị ta ăn thịt ngươi sao?"
Uy! Vừa chính trực nghiêm trang trong chốc lát, tại sao bây giờ đã biến thành cái dạng này. Dược Thiên Sầu khom lưng ngượng ngùng, cười khổ nói: "Chẳng lẽ sư nương muốn đệ từ ở đây bồi ngài ngắm phong cảnh ư?"
"Hôm nay thì không cần, nếu lần sau có cơ hội ngươi phải bồi ta ngắm phong cảnh đó." Bách Mị Yêu Cơ cười khanh khách, tiến đến gần nói: "Cứ đi như thế sao? Chẳng
Lẽ không định tặng quà ra mắt sư nương ta ư?"
"Sư nưong muốn tặng cái gì, chỉ cần ta có thì sẽ đưa." Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ nói. Gặp phải một sư nương táo bạo như nàng, hắn quà thật cũng vô pháp đối phó. Tuy nhiên nếu nàng kêU Minh lấy thân báo đáp, thì nhất định mình phải cự tuyệt thôi.
Bách Mị Yêu Cơ dạo bước vài vòng, trầm ngâm nửa ngày không đáp. Ánh trăng trên cao chiếu rọi vào chiếc áo tinh tế của nàng, hiện ra những đường cong quyến rũ mê người. Dược Thiên Sầu hít một ngụm khẩu khí, đem tầm mắt lảnh tráng sang nơi khác.
"Nghe nói hai bài hát lưu truyền trong tu chân giới đều là cho ngươi sáng tác. Vậy sao ngươi không sáng tác một bài làm quà ra mắt sư nương ta! Liệu có miễn cưỡng ngươi không?" Rốt cuộc Bách Mị Yêu Cơ mới thổ lộ ra điều nàng muốn.
"Nếu sư nương đã phân phó. Đệ tử nào dám không tuân theo. Sư nương chờ chút, để ta suy nghĩ." Dược Thiên Sầu nói xong cũng nhẹ nhàng thờ phào một hơi. Nguyên lai chính là muốn cái này, ta còn tưởng...
Thấy hắn dần dần roi vào trâm tư, Bách Mị Yêu Cơ nhãn tình sáng lên. Cần phải biết rằng, hai ca khúc kia của Dược Thiên Sầu đã loan truyền đi khắp tu chân giới. Mặc kệ ai cũng đều phải tôn sùng là nhạc khúc kinh điển. Chẳng qua không mấy người biết hai ca khúc đó là Dược Thiên Sầu làm ra mà thôi. Không ngờ, mình vừa mở miệng, hắn lại sảng khoái đáp ứng.
Thật lâu sau mới thấy Dược Thiên Sầu gật gật đầu, như đã ngộ ra. Hắn đi đến bên cạnh chiếc đàn của Bách Mị Yêu Cơ, vươn tay nhấc lên. Chậm rãi khoanh chân ngồi xuống một tảng đá bên đường, đem chiếc đàn huyền cầm để lên đùi, lạnh nhạt nỗi: "Sư nương, khúc nhạc này ta thay sư phụ tặng cho ngài."
Bách MỊ Yêu Cơ giật mình sừng sốt. Đang tính nói cái gì đó, thì lại nghe thấy tiếng đàn đã xướng lên. Cho nên đành phải tĩnh tâm lắng nghe, theo tiếng nhạc dạo đầu, hình ánh của Hắc Vô úy năm xưa, cũng phảng phất như hiện ra ở trong đầu của nàng.
Lúc này Dược Thiên Sầu dùng mười ngón tay gảy đàn, trong miệng cũng chân thành ngâm nga:
"Xin đừng nhắc đến chuyện xưa Đòi ta đã chịu quá nhiều mưa gió Dù kỷ niệm không cách nào phai nhạt Yêu và hận vẫn còn ở trong tim
Xin người hãy chôn chặt quá khứ Để tiếp tục một ngày mai tươi sáng Còn ta, đừng cố tìm kiếm làm gì...
Ái tình luôn luôn khó hiểu Khiến nhân gian bao kẻ mê đắm Nỗi đau rồi sẽ qua đi
Nhưng quên một người lại không hề dễ dàng
Hình bóng người chưa bao giờ phai nhạt Luôn ở đây ngay tại trái tim ta.
với người, tình ta vẫn còn đó Mà ta lại không đủ sức nắm giữ.
Trong từng giấc mộng,
Người vẫn ngự ở lòng ta.
Chuyện xưa cũ luôn làm ta xúc động Vì người, lòng ta mãi cứ đau...
Xin đừng nhắc đến tháng ngày xa xưa Dù tình yêu đó ta vô tình bày tỏ.
Cũng đừng nhắc đến ngày trùng phùng Đừng quan tâm dẫu trái tim ta lưỡng lự...
Sao người mãi không hiểu?
Còn yêu là còn đau
Rồi ngày kia người sẽ nhận ra rằng,
Đời vắng ta cũng không gì đổi khác.
Đời trôi đi rất nhanh Ta luôn sợ hai mắt mình đãm lệ Quên ta đi để nỗi đau không còn Còn chuyện xưa, xin thà gió cuốn bay...
Trăng sáng như ánh bạc, gió núi thổi hây hây. Dược Thiên Sầu ngồi bên vách núi nghiêng ngả ca xướng. Lúc này Bách Mị Yêu Cơ sớm đã không còn giữ nổi phong thái nữa, hai mắt mông lung trớt đãm lệ châu. Bộ dạng của nàng trông như người mất hồn, miệng khẽ thì thào giống như đang nói với ai đó: "Xin đừng nhắc đến chuyện xưa...Nỗi đau rồi sẽ qua đi...Nhung quên một người lại không hề dễ dàng..."
Ca xướng thêm vài lần. Dược Thiên Sầu mới thở dài ra một hơi. Hắn đứng lên xoay người nhìn Bách Mị Yêu Cơ, không khỏi âm thầm lắc đầu. Nữ nhân này quả nhiên si tình, hi vọng khúc nhạc này có thể trợ giúp ngươi vượt qua tâm ma! Dược Thiên Sầu chậm rãi bước đến, đem trà lại huyền cầm cho nàng: "Sư nưong!"
Bách Mị Yêu Cơ lau hai mắt đãm lệ, tiếp nhận chiếc đàn. Cật lực khống chế tâm tình, thanh âm run rẩy nói: "Dược Thiên Sầu.., khúc nhạc này tên là gì?"
Dược Thiên Sầu nhìn cái bộ dạng này của nàng, thực không đành lòng đem tên khúc nhạc nói cho nàng biết. Nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra được cái tên nào, cho nên đành phải duy trì: "Tên khúc nhạc gọi là Dĩ Vãng Cuộc Tình! Sư nương, đệ tử cáo lui trước."
Nói xong, hắn ngự kiếm chạy trốn khỏi hiện trường gây án.
Dưới ánh trăng, trên đỉnh núi, gió đêm thổi tung bay hồng bào, Bách Mị Yêu Cơ lầm bấm nỗi: "Dĩ vãng cuộc tình.., dĩ vãng cuộc tình..."