Hoàn toàn là phong cách bất đồng với Hoa Hạ đế quốc, làn điệu giọng hát bất đồng, nhưng không thể phủ nhận đúng là xác thực êm tai, cùng loại nhạc hiện hành tuyệt nhiên khác hẳn, mộc mạc uyển chuyển nhưng lại động lòng người. Cho dù là đám ăn chơi ứác táng không học vấn không nghề nghiệp nghe lọt vào trong tai cũng hiểu được ý tứ trong đó, dần dần, trong đầu mọi người phác thảo ra một con bạch hồ tu hành ngàn năm bị tình yêu vây khốn.
Bạch Hồ! Vẻ mặt Thạch Tiểu Thiên cũng khiếp sợ, từ khúc lưu hành trong tu chân giới, thế nào lại lưu truyền tới Vạn Hoa Lâu trong thế tục? Hơn nữa người sáng tác từ khúc còn đứng ngay bên người. Hai người nhìn nhau, hoàn toàn không còn tâm tình xem mỹ nữ. Lại nhìn về hướng hoa khôi, mặc dù không thể xác định, nhưng cũng đang cảm giác đối phương như có ý vô ý đang đánh giá hai người, hoa khôi này chỉ sợ không đơn giản!
Những vương công quý tộc chung quanh trước đó luôn thèm mỹ sắc của hoa khôi nhỏ dãi, hiện tại toàn bộ đều lâm vào bài hát của hoa khôi, đã khó thể tự kiềm chế, một lúc lâu mới sợ hãi hô vang, cảm thấy chuyến này đi không tệ, vì vậy hoàng kim cùng bạc không ngừng đưa phần thưởng ra ngoài. Mà hoa khôi tựa hồ thờ ơ với sự tán dương ầm ĩ của mọi người.
Dược Thiên Sầu và Thạch Tiểu Thiên cũng không còn tâm tình tiếp tục ở lại, xoay người muốn lặng yên rời đi. Bỗng nhiên trong tai Dược Thiên Sầu truyền đến tiếng truyền âm kiều mị: "Nghĩ không ra khí đồ của Phù Tiên Đảo đang bị toàn bộ tu chân liên mình tập nã khắp nơi lại sảm vào cùng phủ tướng quân Trụ Quốc một chỗ."
Dược Thiên Sầu dừng chân lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hoa khôi, có thể hát ra bài Bạch Hồ, lại có thể truyền âm không phải cô ta thì là ai? Đối phương có thể truyền âm, rõ ràng đã có tu vi Độ Kiếp kỳ, trách không được mình nhìn không ra, người này rốt cục là ai?
Đáng tiếc tu vi của hắn còn chưa đạt được khả năng truyền âm, không thề chất vấn ngay trước mặt mọi người đi! Chỉ có thể lộ ra ánh mắt túc sát truy hỏi. Thạch Tiểu Thiên nhìn thấy phản ứng của hắn, cũng ngừng lại không biết hắn muốn làm gì?
"Yêu! Tam công tử của tướng quân Trụ Quốc không ngờ cũng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, khanh khách! Đại ẳn ẳn thành thị, Dược Thiên Sầu, ngươi thật tim được chỗ ẩn thân tốt." Bên tai Dược Thiên Sầu lần thứ hai truyền đến tiếng cười của hoa khôi.
"Không cần nhìn ta như vậy, muốn biết ta là ai? Vậy phía tây kinh thành ngay đỉnh núi cao nhất gặp mặt, mau tới đó! Bằng không ta không dám bảo chứng quan hệ giữa ngươi và phủ tướng quân Trụ Quốc có thể bị tu chân liên mình biết hay không, khanh khách!" Hoa khôi truyền âm cười, ôm đàn, trong tiếng giữ lại của mọi người, lẳng lặng đi ra, chỉ để lại dáng người thướt tha, bóng lưng mê người không gì sánh được.
Không ít người đấm ngực giậm chân, hỏi khắp nơi, vì sao hoa khôi chỉ hát một từ khúc đã bỏ đi? Không ai có thể giải đáp, những người muốn dùng sức mạnh cũng bị kéo lại, Vạn Hoa Lâu có khả năng đặt chân tại Hoa Hạ đế quốc, tự nhiên có bối cảnh cùng thực lực cường đại làm chỗ dựa, không phải muốn chọc là chọc vào nổi.
Dược Thiên Sầu híp hai mắt nhìn theo hoa khôi rời đi, ghé vào bên tai Thạch Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Ta có chuyện ra ngoài một chuyến, tự ngươi chơi đi!" Nói xong, một mình lặng lẽ rời đi. Thạch Tiểu Thiên nhìn hoa khôi vừa đi, lại nhìn nhìn Dược Thiên Sầu cũng rời đi, như có đăm chiêu ngồi xuống.
Ra Vạn Hoa Lâu, Dược Thiên Sầu tìm một hẻm nhỏ không người, trống rỗng phóng xuất một thanh phi kiếm, đạp kiếm cấp tốc bay về hướng tây. Trong bóng đêm nên bách tính trong kinh thành dĩ nhiên là nhìn không thấy, dù nhìn thấy một đạo lưu quang cũng chỉ tưởng do ngọn đèn làm hoa mắt.
Ngọn núi cao nhất phía tây thế núi hiểm trở, hẳn là địa phương ít dấu chân người. Trên núi, côn trùng kêu vang tự đắc, ánh trăng dát bạc tràn đầy sườn núi. Nham thạch trên đỉnh núi trơ trọi, xem như bằng phẳng, gió núi hây hẩy, vài cây lão tùng lòa xòa dưới ánh trăng. Dược Thiên Sầu ngự kiếm rơi xuống đất, trường kiếm rơi vào trong tay, cần thận đề phòng bốn phía, dù cho đối phương là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, tin tưởng chính mình cũng đủ khả năng chạy trốn.
Địa phương không lớn, dưới ánh trăng vừa nhìn đã thấy hết, đối phương còn chưa tới. Dưới chân núi địa thế hiểm yếu, cây rừng tràn ngập, có vẻ âm trầm âm u. Dược Thiên Sầu nhìn kinh thành nhấp nhoáng ánh đèn, đứng trên đỉnh đón gió núi, hai tay chống trường kiếm dưới đất, yên tĩnh chờ đợi hoa khôi của Vạn Hoa Lâu đến.
"Đinh đinh đông đông...Tiếng đàn chợt trỗi lên sau lưng. Dược Thiên Sầu lấy làm kinh hãi, bỗng nhiên xoay người lại nhìn, ánh mắt rơi vào thân lão tửng, một nữ nhân mặc hồng y ngồi xếp bằng trên nhánh cây đánh đàn, không phải là hoa khôi kia còn có thể là ai.
Mẹ nó! Vờ khốc hách lão tử, mặc ít như vậy ngồi trên cây cũng không sợ bị trầy cái mông. Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Ngươi rốt cục là di, vì sao hẹn ta tới nơi này, lại làm sao nhận thức ta?"
Hoa khôi không trả lời, trái lại đánh đàn yếu ớt hát: "Nước chảy về đông hôm qua, rời xa ta không dừng lại, hôm nay bao nhiêu tru phiền rối loạn lòng ta...
"Lẽ nào ngươi gọi ta tới để nghe người đàn hát hay sao?" Dược Thiên Sầu huy kiếm chỉ tới nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hoa khôi vẫn làm như không nghe thấy, phảng phất như tự hãm sâu trong tiếng ca, thẳng đến một khúc hát xong, nàng dùng ngón tay đè lại dây đàn, ngừng dư âm, yếu ớt than thở: "Dược Thiên Sầu, nghe nói bài hát này là do ngươi làm ra tới?"
Bệnh tâm thần! Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Là ta làm thì thế nào? Không phải ta thì thế nào?"
"Không được tốt lắm." Hoa khôi trên cây thân hình chợt lóe, dưới ánh trăng mang theo mấy đạo huyễn ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu cả kinh nhảy ngược ra sau, "bá" một tiếng gần trăm thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện, bốn phương tám hướng bảo vệ chính mình.
Hoa khôi ôm đàn giật mình, không thấy rõ Dược Thiên Sầu làm sao lại làm ra được nhiều phi kiếm như vậy, cũng không thấy túi trữ vật trên người hắn. Nàng cười khanh khách nói: "Ngươi khẳn trương cái gì? Bất quá cũng có vài phần thủ đoạn, trách không được có thể giết chết chưởng môn Thanh Quang Tông. Ta thật ra có chút kỳ quái, chỉ bằng tên Hắc Vô úy kia lại có thể dạy dỗ ra vị đệ tử như ngươi sao? Được rồi, có lẽ học được ở Phù Tiên Đảo. Nhưng Hắc Vô úy cũng không biết đàn hát a!"
"Cái gì xấu cái gì tốt, ta không nhận ra, ngươi rốt cục là ai? Vì sao hẹn ta tới đây?" Dược Thiên Sầu trầm giọng nói.
"Ngươi không nhận ra Hắc Vô úy? Nga! Khanh khách, ta hiểu được, Thanh Quang Tông Hắc Tam Tư ngươi nhận thức chứ! Hắn không phải là sư phụ của ngươi sao?" Hoa khôi cười nói.
"Có phải sư phụ của ta không mắc mớ gì đến ngươi?"
Hoa khôi cười nói: "Nghe nói ngày trước ngươi bởi vì chuyện sư phụ bị giết mà đắc tội chưởng môn Thanh Quang Tông, về sau mới đầu nhấp vào Phù Tiên Đảo. n! Ở Bách Hoa Cốc đánh cháu ruột của chưởng môn Thanh Quang Tông, ở Mạo Nhi Đảo lại đánh con trai trưởng của chưởng môn Đại La Tông, sau lại giết chết ông cháu Lưu Trường Thanh, xem ra ngươi vẫn canh cánh chuyện sư phụ Hắc Tam Tư bị giết! Ai! Nghĩ không ra Hắc Tam Tư lại thu được một đồ đệ tốt, vẫn nhớ mãi chuyện báo thù cho sư phụ mà không hề quên."
"Đồ đệ báo thù cho sư phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần ngươi tới vuốt mông ngựa. Di! Ta chợt thấy kỳ quái, ngươi hẹn ta tới đây không chỉ muốn tâm sự với ta đó chứ?" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói.
"Thiên kinh địa nghĩa? Khanh khách! Hắc Tam Tư đời này xem như cũng làm được một chuyện tốt, bị chết cũng không oan uổng!" Hoa khôi vừa cười khúc khích, cười đến run rẩy hết cả người, ôm đàn đặt lên mặt đất, giờ tay lên kéo tấm lụa che mặt xuống, gương mặt quay về phía Dược Thiên Sầu cười không ngừng.
Rất quen thuộc! Dược Thiên Sầu sửng sốt, tìm lại trong đầu, bỗng nhiên nhớ tới một người, không khỏi cả kinh kêu lên: "Ngươi là Huyễn Ma Cung Bách Mị Yêu Cơ?"